Nhan Tiêu Tiêu ngồi thẩn thờ nhớ lại cảnh lúc nảy Lâm Dục Thần đã hôn mình, hai má nóng đỏ bừng bừng.
Tại sao anh có thể tùy tiện ôm hôn cô ở chốn đông người như vậy chứ? Dù sao cô và anh chỉ là bạn bè bình thường, anh làm như thế thật quá đáng.
"Con làm sao vậy? Bị sốt à?"
Thấy mặt Nhan Tiêu Tiêu đỏ chói, Nhan Nghị lo lắng đưa tay lên trán cô thử nhiệt độ. Cô giật mình, cố gắng bình tĩnh đáp.
"Con không bị gì đâu ba!"
Nhan Nghị nhíu mày, sau đó cũng gật đầu.
"Ừ! Nếu có làm sao thì nói ba biết!"
Điện thoại Nhan Tiêu Tiêu vang lên một tiếng, cô đưa mắt mình vào, là tin nhắn của Lâm Dục Thần gửi địa chỉ nhà đã chuẩn bị cho cô, còn để lại một câu, 6 giờ tối sẽ đến rước cô đi ăn tối.
Khóe miệng nhỏ bất giác cong lên, trong lòng Nhan Tiêu Tiêu như nở hoa, anh và cô bây giờ thật giống với quan hệ yêu đương.
Đôi mắt già dặn của Nhan Nghị liếc nhìn qua dòng tin nhắn của Lâm Dục Thần, máu trong người soi lên sùng sục. Nicolas đã thông báo với ông ta hết tất cả, ông nào dễ để anh đạt được ý muốn.
__________________
Vì thời gian quá lâu, Nhan Tiêu Tiêu buồn chán chợp mắt ngủ say. Đến khi máy bay hạ cánh, Nhan Nghị gọi cô dậy, cả hai cùng đi ra khỏi đây.
Bên ngoài, đã có người được Lâm Dục Thần cử đến đón Nhan Tiêu Tiêu nên vừa thấy cô, người đó cúi đầu chào, mở cửa xe cho Nhan Tiêu Tiêu và Nhan Nghị vào trong.
Địa chỉ nhà của Nhan Tiêu Tiêu rất gần Lâm Dục Thần, Nhan Nghị đương nhiên biết chuyện này nhưng thật lạ, ông cũng chẳng có hành động gì, chỉ bảo với Nhan Tiêu Tiêu rằng ông và cô dọn dẹp đồ đạc lên phòng rồi lập tức đi đến mộ của mẹ cô.
Cảm giác của Nhan Tiêu Tiêu khá hài lòng với ngôi nhà này, rất thoáng mát và đẹp mắt, chắc rằng rất đắt tiền.
Người được Lâm Dục Thần thuê sau khi đưa Nhan Nghị và Nhan Tiêu Tiêu về vẫn ở bên ngoài quan sát, thấy bọn họ vừa ra, hắn lập tức ngõ lời sẽ đưa hai người đi. Nhưng Nhan Nghị một mực từ chối, cùng Nhan Tiêu Tiêu đón taxi.
Người đàn ông đành để họ đi mất rồi gọi điện báo cáo tình hình cho Lâm Dục Thần.
Chiếc taxi khởi hành khoảng 20 phút rồi dừng lại trước khu nghĩa trang hoang vu, Nhan Nghị cùng Nhan Tiêu Tiêu xuống xe, ông dắt tay cô đi qua những bia mộ, đến một ngôi mộ màu trắng ngà, cỏ xanh bao phủ cao ngất, ông dừng lại, đôi mắt chứa đầy u buồn, đã 5 năm, ông không đến đây, vì trốn chạy khỏi sự tìm kiếm của Lâm Dục Thần mà để người ông ta yêu cô quạnh một mình ở đây.
Đặt một bó huệ trắng cạnh lăng mộ, giọng Nhan Nghị hơi run rẩy.
"Đây là mẹ của con!"
Nhan Tiêu Tiêu nheo mi nhìn người phụ nữ này vô cùng đẹp đang mỉm cười rạng rỡ nhue nắng ban mai, khuôn mặt này, đúng là rất nhiều chỗ giống cô y như đúc.
Đôi mắt xinh đẹp bắt đầu ngấn nước, Nhan Tiêu Tiêu quỳ rạp xuống đất, bàn tay nhỏ nhắn sờ lấy di ảnh của mẹ mình nức nở.
"Mẹ, hức! Là Tiêu Tiêu không tốt, đã hại mẹ chết đi còn không đến thăm mẹ lấy một lần nào, hức! Mẹ đừng giận con nhé!"
Nhan Nghị cúi người vuốt ve tấm lưng của con gái an ủi.
"Tiêu Tiêu à! Không phải lỗi tại con, là ba không để con thăm mẹ, ba mới là người không tốt!"
Ông nén đau thương, lấy hai nén hương dùng bật quẹt đốt lên, đưa cho Nhan Tiêu Tiêu một nén.
"Nhã Huệ! Em có thấy không? Đây là con gái của chúng ta, con bé đã lớn thế này rồi! Em xem, nó xinh đẹp giống hệt em vậy! Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc đàng hoàng cho con bé, không để con bé chịu bất cứ khổ cực nào!"
Đột nhiên, một cơn gió cực mạnh thổi đến, bụi bay tá lã, Nhan Nghị và Nhan Tiêu Tiêu dùng tay che mắt tránh cho bụi bay vào. bình hoa huệ trắng ngã lăn ra đất bể làm hai, nén hương ông ta vừa thắp cũng tắt hẳn đi.
Mắt Nhan Nghị dâng lên tia kinh sợ.
Nhã Huệ! Đến bây giờ em vẫn chưa tha thứ cho anh sao?
"Tiêu Tiêu! Mắt con có sao không?"
Cô lắc đầu.
"Không sao ạ!"
Nhan Tiêu Tiêu thắp nén hương cho mẹ mình, trong lòng không khỏi day dứt. Vì cô mà bà ấy phải ra đi lúc tuổi còn trẻ như vậy.
Nước mắt cô chảy dài trên má, rờ lên di ảnh của mẹ mình khóc thành tiếng.
"Mẹ! Xin lỗi mẹ!"
Nhìn cảnh tượng này, Nhan Nghị không khỏi đau lòng, thâm tâm ông cảm thấy vô cùng day dứt.
__________________
Sau khi đi thăm mộ Lam Nhã Huệ, hai cha con bọn họ cùng đi đến siêu thị mua một số ít lương thực thực phẩm. Nhan Tiêu Tiêu ngắm nhìn toàn bộ siêu thị trầm trồ. Nơi này cũng không hề kém cạnh siêu thị tại Pháp, quy mô rộng lớn, bày trí đẹp mắt, bán đầy đủ các mặt hàng.
Xong việc, cả hai cùng trở về nhà. Nhan Nghị vào bếp làm một vài món ăn, Nhan Tiêu Tiêu bên cạnh phụ ông nấu nướng, phối hợp vô cùng ăn ý.
Không bao lâu, các món ăn được dọn ra bàn ăn. Nhan Tiêu Tiêu ngửi lấy hương thơm đặc trưng của từng món thích thú.
"Đồ ăn ba nấu là tuyệt nhất!"
Cô lấy đôi đũa, gấp một miếng sườn xào chua ngọt thổi thổi vài cái sau đó đưa vào miệng nhai ngon lành.
Món ăn vừa nấu xong nên vẫn còn vô cùng nóng, cô vừa nhai vừa phì phò thổi hơi nóng ra ngoài.
Nhan Nghị đưa cho cô ly nước mắng.
"Cái con bé này! Ba có ăn hết của con đâu mà gấp gáp đến vậy? Uống chút nước cho đỡ nóng đi!"
Cô cầm lấy ly nước nốc uống một hơi, sau đó cười tươi nịnh nọt.
"Chẳng phải là bị những món ăn của ba mê hoặc sao?"
Ông bật cười ra tiếng, gấp một miếng cá sốt vào bát của Nhan Tiêu Tiêu.
"Được rồi! Ăn nhiều vào, ba thấy con rất gầy!"
Cô vừa nhai cơm trong miệng vừa chu môi bất mãn.
"Ba à! Suốt ngày con ăn cơm ba nấu ít nhất cũng đến ba chén, ba nghĩ như vậy là gầy sao?"
...
Cả hai vừa ăn cơm vừa trò chuyện trong vô cùng vui vẻ nào biết có một ánh mắt sắc bén đang quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Nhìn Nhan Tiêu Tiêu cùng Nhan Nghị vui vẻ thân thiết với nhau, Lâm Dục Thần thở dài chán nản. Xem ra hiện tại, cô rất xem trọng người ba này của mình, anh không thể nào động đến một sợi tóc của ông ta được, không cẩn thận lại vuốt mất cơ hội.
Anh buồn bực tắt bỏ phần mềm giám sát tiếp tục công việc của mình nào biết được chuyện quan trọng trong những giây phút tiếp theo.
Nhan Tiêu Tiêu ăn no căng cả bụng. Đột nhiên, cô bắt đầu sa sầm mặt, đầu óc ong ong, cảm giác buồn ngủ ập đến chiếm lấy toàn bộ ý thức.
Nhan Nghị đi đến đỡ lấy Nhan Tiêu Tiêu, dùng giọng điệu hết sức lo lắng hỏi hang.
"Con sao vậy?"
"Con..."
Nhan Tiêu Tiêu không nói nên lời, lắc đầu vài cái nhưng vẫn không khá lên nổi, sao đó ngất lịm.
Nhan Nghị đỡ lấy cơ thể của con gái, ánh mắt có chút phứt tạp.
....