Mặt trời dần lên cao, thời tiết thấp hơn cả 10 độ, Dương Khiết Yên co rúm nằm trong lòng Lâm Dục Thần. Tuy có hơi ấm của anh cùng chiếc chăn dày cọm nhưng vẫn bị sốt nhẹ vì cả buổi dầm tuyết hôm qua.
Lâm Dục Thần vô cùng lo lắng cho bác sĩ đến nơi khám kĩ lưỡng, mặc kệ sức khỏe không tốt chăm sóc cô từng chút một.
Nhìn cô gái khuôn mặt hốc hác thiếp đi, mày anh vẫn chau chặt cất bước ra ngoài.
"Cậu dám để cô ấy quỳ dưới tuyết?"
Ngồi trên ghế sô pha nhìn Khương Đạt đang đứng đấy, anh không hài lòng cất lời.
Trước giờ những điều hắn làm luôn vừa ý anh nay lại mắc một sai lầm trầm trọng thế này.
Tính cách Khương Đạt rất ngay thẳng và dễ nóng giận khác một trời một vực với Giang Tuấn, tinh tế để ý đến cảm xúc của người khác.
"Xin lỗi lão đại! Nhưng cô ta đã đâm anh, em không thể mắt nhắm mắt mở ngó lơ!"
Nhếch môi đầy lạnh lẽo, anh lên giọng.
"Tôi tin cậu theo tôi bao năm qua biết những gì nên làm, những gì không nên làm. Từ điển của tôi không có hai từ "xin lỗi", theo quy tắt giáng chức, đợi đến năm sau mở cuộc tranh chức vị trong bang, cậu có thể tự sức khôi phục!"
"Lão đại!"
Trong lòng Khương Đạt đầy bất mãn, vì một người phụ nữ, anh có thể không nể tình hắn là cánh tay đắc lực bao nhiêu năm nay.
Điều này cũng nhằm cảnh cáo thuộc hạ của anh phải dành một sự tôn trọng đối với Dương Khiết Yên bởi cô chính là nữ chủ nhân của bọn họ.
Cùng thể tóm hai tên canh gác trước cửa hôm qua loại trừ khỏi bang hội.
_________________
Khi Dương Khiết Yên thức giấc đã là buổi chiều, trong phòng chẳng có ai ngoài bản thân.
Nhấc cơ thể mệt mỏi ngồi dậy, cô ngáp dài ngáp ngắn vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Rời khỏi phòng tìm kiếm Lâm Dục Thần.
Thiết kế của ngôi nhà hệt như biệt thự trong thành phố của Lâm Dục Thần, nên Dương Khiết Yên có thể đi lại dễ dàng, đoán chừng anh ở trong thư phòng nên đi đến gõ cửa.
Không ngoài dự đoán của cô, trong phòng vọng ra tiếng nói của anh.
"Vào đi!"
Cô vui vẻ mở cửa vào trong thấy Lâm Dục Thần liền chạy đến.
"Anh chưa hồi phục sức khỏe sao rời giường sớm thế?"
Kéo Dương Khiết Yên ngồi lên đùi mình, hôn nhẹ lên khuôn mặt bầu bĩnh của cô cong môi.
"Là vì tư thế em ngủ rất xấu, cứ động người mãi, anh không ngủ được!"
"Hả? Có...có sao?"
Dương Khiết Yên xấu hổ lắp bắp, cô có như thế sao? Cô nhớ mình đâu có thói quen cử động khi ngủ nhỉ?
Cười ra tiếng gõ yêu lên đầu cô.
"Đồ ngốc, sao em vẫn mãi ngốc như thế hả? Không thông minh ra một chút nào! Việc của anh mấy ngày không làm cộng với cứ bay sang Pháp tìm em, rất mất thời gian nên chất thành đống đây này!"
Nhìn bàn làm việc chất cao như núi, Dương Khiết Yên đã cảm thấy đau đầu thay Lâm Dục Thần.
"Hay để em giúp anh nhé, anh chỉ em đi!"
Toàn là tài liệu mật nhưng Lâm Dục Thần vẫn thoải mái cho cô động vào, hướng dẫn mọi thứ tường tận.
Đến cả mấy tiếng sau, anh mới nhớ đến Dương Khiết Yên chưa ăn sáng để uống thuốc bèn bảo cô.
"Được rồi! Chúng ta ăn cơm thôi, em còn phải uống thuốc nữa đấy!"
...
Nhìn bàn thức ăn thịnh soạn trước mắt, toàn là đồ dành cho người mang thai do một tay đầu bếp được anh tuyển chọn làm ra, bà ấy là chuyên gia ẩm thực 30 năm, biết cách nấu nướng cho người mang bầu để họ không bị mùi của thức ăn làm cho nôn nghén.
Dương Khiết Yên theo thói quen trèo lên đùi anh ngồi, Lâm Dục Thần vẫn như trước, lấy một con tôm to nhất trong đĩa bóc vỏ đút cho cô, yêu thương lau cái miệng nhỏ dính đầy dầu mỡ.
Đợi đến khi Dương Khiết Yên ăn no nê, anh lấy thuốc cho cô uống, rồi hỏi cô một vấn đề.
"Tiểu Yên! Em đột ngột biến mất như thế chắc Dương Kiên đang phát điên ở nhà đấy!"
Nghe anh nhắc đến, tâm trạng đang cao hứng chùn xuống vài phần, nắm lấy bàn tay to lớn đưa lên má mình.
"Thần! Anh đừng giết ông ấy có được không? Em biết ông ấy đã gây ra nhiều tội lỗi nhưng dù sao cũng là ba em, em không thể để ông ấy..."
"Được! Nể tình ông ta sinh ra em, sẽ cho ông ta một con đường sống!"
"Thật sao?"
"Ừ!"
Dương Khiết Yên nịnh nọt hôn lên môi anh một cái rõ to mỉm cười.
"Anh là tuyệt nhất!"
Cô nói với anh bản thân muốn về nhà để khuyên Dương Kiên hối cãi, Lâm Dục Thần một mực không đồng ý nhưng Dương Khiết Yên vẫn đeo theo năn nỉ anh suốt cả ngày.
Lâm Dục Thần thở dài mệt mỏi, bất đắc dĩ đồng ý.
"Được rồi, anh cho người đưa em về đó nhưng sẽ để họ ở lại canh chừng nhằm đề phòng người ba yêu dấu của em dở trò!"
Cô không đòi hỏi gì thêm mà gật đầu. Nũng nịu ôm anh.
"Dạ! Anh yên tâm, ngày nào em cũng sẽ ăn thật nhiều, tuyệt đối không để bản thân và bảo bảo bị tổn hại!"
Xoa đầu Dương Khiết Yên đầy yêu thương, anh cất giọng có chút tiếc nuối.
"Em biết vậy thì tốt! Nếu có chuyện gì nhớ phải gọi anh ngay lập tức có biết không?"
Cô cười hì hì rất ngoan ngoãn vâng lời "dạ" một tiếng.