Chiếc xe màu đen đậu ngay trước cửa một ngôi nhà màu trắng.
Dương Khiết Yên bước ra từ trong xe thẳng thừng đi vào nhà, Khương Đạt thì đi theo sao cô, đôi mắt tinh anh quan sát xung quanh.
"Tiêu Tiêu!"
Một tiếng gọi quen thuộc vọng đến, trước mặt cô chính là người ba "thân yêu" của mình.
Dương Khiết Yên đến hiện tại cũng chẳng biết đối diện với ông ta thế nào. Hai chữ "Tiêu Tiêu" kia, cô cảm thấy quá giả tạo.
Đáng lẽ khi nhìn thấy con gái, Dương Kiên sẽ vô cùng vui mừng đón tiếp nhưng trái ngược, thái độ của ông ta rất lãnh đạm.
"Về rồi à? Ba tưởng con sẽ ở cùng Lâm Dục Thần mãi, quên đi ba rồi!"
Dương Khiết Yên không ngờ ông ta đã biết hết tất cả, cô nắm tay thành đấm, mi mắt khẽ run.
"Dương Kiên! Suốt 5 năm nay ông coi tôi là con rối ông có cảm thấy vui vẻ không?"
Ông ta không biểu hiện gì nhiều trên mặt nhưng ánh mắt có chút phức tạp, con gái của ông ta lần đầu gọi thẳng tên họ của ông ta!
"Dù gì ba cũng là ba của con, con đừng dùng thái độ đó nói chuyện với ba!"
Nở một tràn cười thống khổ, Dương Khiết Yên cất lời.
"Ông biết không? Vì trong người tôi có chảy dòng máu của ông nên tôi cảm thấy bản thân rất dơ bẩn, tôi tự hỏi rằng tại sao mình là con của ông? Dương Kiên! Đừng quên những gì ông đã gây ra cho mẹ tôi và ba mẹ Dục Thần. Vì ông sinh ra tôi, tôi sẽ tha cho ông một mạng, kể từ nay quan hệ cha con chính thức đoạn tuyệt. Đã đến lúc ông nên hối cãi rồi!"
Dương Kiên đi đến kéo vai cô.
"Nghe cho rõ, mẹ con không phải ta cố ý giết, là bà ấy đỡ đạn thay Mộ Khiết Đan!"
"Tránh xa cô ấy ra!"
Khương Đạt gạt tay ông ta khỏi người Dương Khiết Yên.
"Mày là tên khốn nào dám xen vào chuyện của tao?"
Nhìn hắn bằng ánh mắt hừng hực lửa giận, ông ta nói tiếp.
"Chẳng lẽ lại là con chó bên cạnh Lâm Dục Thần?"
"Aaa!"
Nhanh như chớp Khương Đạt bắt lấy tay ông bóp mạnh cảnh cáo.
"Chú ý cách nói của ông!"
Dương Kiên không chịu thua giật tay lại vung nắm đấm xuống hạ bộ Khương Đạt, hắn chụp tay ông ta lại, cả hai lao vào đánh đấm liên tục, va trúng chiếc bàn đổ bể tất cả.
Dương Khiết Yên tròn mắt nhìn không biết làm thế nào, cô run sợ hét lên.
"Làm ơn dừng lại đi, đừng đánh nữa!"
Bọn họ vẫn lao vào nhau như hổ đói, vồ lấy đối phương đánh nhau tơi tã nhưng bất phân thắng bại. Dương Khiết Yên không còn cách nào khác, nhân cơ hội chạy đến đứng giữa bọn họ.
Chỉ một chút nữa hai người đàn ông đã đánh trúng cô, Khương Đạt trừng mắt tức tối.
"Cô đứng đây làm gì? Biến!"
"Các người đánh nhau thì giải quyết được gì?"
Dương Kiên hừ lạnh kéo tay Dương Khiết Yên, trong ánh mắt ông ta tràn đầy lỗi lầm.
"Tiểu Yên! Ba biết ba sai rồi, con đừng đi có được không?
Khương Đạt níu giữ cô lại, đôi mày rậm rạp của hắn chau chặt vô cùng khó coi.
Dương Khiết Yên biết hắn đang bảo vệ cô nhưng từ sâu tận trong thâm tâm cô vẫn không nở chói bỏ Dương Kiên, dù gì mạng sống này cũng là do ông ta tạo ra. Nếu ông ta vẫn có suy nghĩ như vậy sẽ có ngày bị Lâm Dục Thần giết mất.
Cắn môi suy nghĩ, Dương Khiết Yên nhìn Khương Đạt ra hiệu.
"Nể mặt ông là người sinh ra tôi, tôi ở lại đây ba ngày, kết thúc ba ngày này tôi sẽ ra đi, không còn là con gái của ông nữa!"
Vẻ mặt hắn hở rõ ràng, Dương Kiên vui mừng nắm lấy tay con gái.
"Được! Cảm ơn con!"
Khương Đạt không hiểu trong đầu cô đang nghĩ gì, biết rằng con người Dương Kiên rất nguy hiểm nhưng vẫn ở đây, không lẽ cô ta vẫn còn ngốc như lúc trước?
"Đồ thiểu năng!"
Mắng một câu, hắn bước ra phía cửa, cô chả buồn cãi nhau với hắn, một mạch lên lầu.
Buổi tối, Dương Khiết Yên gọi cho người yêu cô, bảo rằng mình phải ở đây vài ngày, Lâm Dục Thần cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò cô phải chăm sóc tốt cho bản thân và đứa bé và bảo phải đề phòng Dương Kiên mọi lúc.
Cảm thấy anh quá lo cho mình, cô cảm động mỉm cười.
"Em biết rồi, anh đừng lo quá!"
...
Khi cuộc trò chuyện của cặp tình nhân kết thúc đã là 11 giờ tối, cảm thấy khát nên Dương Khiết Yên đi xuống lầu lấy nước uống.
Mới xuống cầu thang thì giật mình khi thấy bóng đen phía cửa, cô hét lên một tiếng.
"Hét cái gì?"
Nghe giọng nói thô lỗ kia mới nhận ra là Khương Đạt, cô vỗ ngực mình lấy lại bình tĩnh.
"Đừng nói với tôi anh đứng đây từ chiều đến giờ đấy nhé?"
"Ừ!"
"Ở trên kia còn một phòng, anh lên đấy nghỉ tạm đi!"
"Không cần!"
Dương Khiết Yên bĩu môi xoay mặt vào nhà bếp lẩm bẩm.
"Đồ không biết điều, mình là có ý tốt giúp hắn mà còn tỏ vẻ thanh cao!"
Khương Đạt không để tâm đến lời cô nói nhìn xa xa ngoài trời đêm.
Khi đã giải tỏa cơn khát, Dương Khiết Yên bắt đầu một giấc ngủ say.
《Chuyện là mình bí ý tưởng rồi nên ra chap khá lâu, rất cần các bạn đóng góp ý tưởng cho mình (tại mình ngu quá!)
Nếu độc giả nào muốn góp ý cho những chap tiếp theo thì bình luận bên dưới cho mình biết và nhấn theo dõi mình, mình sẽ theo dõi lại mới có thể nhắn tin được.
Xin lỗi vì mình không thể hoàn thành tốt, phải để các bạn đợi lâu🥺》