Lọc Truyện

CÔ VỢ NGỌT NGÀO: LÃO CÔNG, ÔM MỘT CÁI

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Nếu không bị anh mê hoặc khiến tâm trạng thay đổi có lẽ cô cũng sẽ không thấy phiền muộn và lo lắng như thế.

Đường Tâm Nhan mân mê cánh môi bị anh hôn đến tê dại, cười nói: “Anh đi nói chuyện cùng khách hàng đi, tôi thấy hơi đói, tôi qua đó ăn chút gì đã.”

Không đợi Mặc Trì Úy nói gì, Đường Tâm Nhan đã xoay người đi về khu đồ ăn. Cầm lấy chén đĩa, cô chọn vài miếng tráng miệng mà cô thích. Đứng ở một góc kín đáo, cúi đầu dùng thìa xúc một miếng bỏ vào trong miệng. Rõ ràng rất ngọt ngào, nhưng sao cô lại cảm thấy đắng ngắt thế này.

Hàng mi dày và dài rũ xuống, như chiếc quạt nhỏ nhắn phác họa đường nét xinh đẹp trên gương mặt, phảng phất chút u buồn.

Cô lại ăn một miếng tráng miệng, cho vào miệng ra sức cắn. Mặc Trì Úy là tên xấu xa, không thích cô mỗi ngày còn trêu ghẹo cô làm cái gì. Nếu cứ trêu ghẹo cô thế này, cô không khống chế nổi trái tim mình mất. Toi rồi, còn cứ tiếp tục thế này, cô thực sự sẽ đổ gục anh mất thôi.

“Buổi tối ăn mấy đồ này không sợ béo hả?” Trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng nói trầm ấm, trong trẻo của người đàn ông, chiếc đĩa trong tay bị lấy đi, trong tay cô lại xuất hiện một đĩa hải sản.

Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông không trò chuyện với người khác mà theo cô vào trong góc, cô bĩu môi trả lời: “Béo thì sao, cũng không cần anh thích.”

Anh cúi đầu cười: “Có béo tôi cũng thích.”

Đột ngột nghe được từ thích trong miệng anh, trái tim Đường Tâm Nhan đập điên cuồng, loạn hết cả lên. Không dám nhìn ánh mắt của anh, cô quay mặt đi, khẽ lẩm bẩm: “Ai cần anh thích.”

Cô nói xong muốn rời đi, nhưng người nào đó lại duỗi đôi chân thon dài của mình ra, ngăn cản không cho cô đi. Cô không ngờ anh lại có thú vui xấu xa như vậy, suýt chút nữa thì cô đã bị ngã, cơ thể không ngừng run lên bần bật, anh liền thuận tay ôm cô vào lòng.

“Mặc Trì Úy, sao anh lại xấu xa như vậy chứ.” Cô đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cầm đĩa hải sản trong tay đổ lên mặt anh.

Mặc Trì Úy cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn, tinh xảo như được điêu khắc tiến lại gần, cách môi cô một khoảng chỉ bằng đốt ngón tay mới dừng lại: “Tôi không có hứng thú với Diệp Vi Nhã, nhưng nể mặt bố cô ta là ân nhân của tôi nên không thể trực tiếp cự tuyệt. Nếu em không đi cùng tôi, tôi sẽ gọi Họa Họa đi cùng, xung quanh tôi sẽ không xuất hiện những người phụ nữ không liên quan.”

Anh ấy đến đây để giải thích với cô sao? Cô mở miệng, vừa muốn nói chuyện, lại nghe thấy giọng nói trầm ấm, êm ái của anh vang lên: “Kết hôn với tôi, đời này em là người vợ duy nhất của tôi.”

Đường Tâm Nhan: “......”

Anh nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi cô: “Đừng suy nghĩ linh tinh, tôi mãi mãi là của em.”

Một lúc lâu sau, Đường Tâm Nhan mới lấy lại tinh thần. Mặc Trì Úy đã rời khỏi góc đó, tay anh cầm ly rượu vang đỏ, mặc tây trang, đứng trong đại sảnh của bữa tiệc trò chuyện cùng các vị khách khác. Khuôn mặt tuấn tú nhưng biểu cảm của anh vẫn luôn lạnh lùng như mọi khi, hầu như toàn bộ thời gian đều là người khác nói, anh lắng nghe. Dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, khí chất cao quý, mặc dù khách mời của bữa tiệc không thiếu những chàng trai trẻ trung, tài giỏi, nhưng anh đứng giữa những người đó vẫn là người nổi bật nhất, như hạc giữa bầy gà.

Luôn chú ý tới tầm mắt của cô, anh đột nhiên đảo mắt, lướt qua tầng tầng lớp lớp người, nhìn về phía cô. Hai người bất ngờ không kịp tránh, ánh mắt chạm nhau trong không khí. Trong đầu cô lơ đãng hiện ra câu nói của anh: ‘Tôi mãi mãi là của em.’ Vành tai thoắt cái nóng bừng lên, cô thu hồi ánh mắt trước, cúi đầu, tập trung ăn.

Diệp Vi Nhã đứng ở lầu hai, nhìn thấy hết hành động của hai người. Hai tay cô ta nắm chặt lan can cẩm thạch, đầu ngón tay siết chặt như muốn bẻ gãy nó ra.
Danh sách truyện HOT