Lọc Truyện

CÔ VỢ NGỌT NGÀO: LÃO CÔNG, ÔM MỘT CÁI

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
“Không sai, nhảy xuống vách núi.” Anh nhìn cô, ánh mắt âm trầm như ngưng tụ trong đêm đen.

Đường Tâm Nhan há hốc miệng, cổ họng giống như bị gai đâm, mở miệng một cách khó khăn: “Nhảy xuống vách núi á?”

Nhảy xuống, chắc chắn thịt nát xương tan!

Thà là bị người ta bắn chết còn hơn là rơi xuống thịt nát xương tan, ít nhất, bị bắn chết trông còn xinh đẹp một chút.

Có lẽ nhìn ra được suy nghĩ của cô, anh duỗi cánh tay dài, ôm lấy chiếc eo thon mảnh của cô: “Có chồng em ở đây, sợ gì chứ?”

Đôi mi dài của cô không ngừng rung lên: “Tôi sợ rơi xuống không chết mà trở thành tàn phế…”

Anh cười thầm một tiếng: “Em nghĩ nhiều quá rồi, cho dù tôi có chết cũng không để em chết đâu.”

Vừa nói, anh vừa giơ tay phải lên, một sợi dây thừng đột nhiên được rút ra, mắc vào một thân cây lớn, anh ôm lấy cô, tung mình lên, nhảy xuống vách núi.

Đường Tâm Nhan không ngờ anh không nói lời nào, trực tiếp ôm cô nhảy xuống. Cô sợ đến mức răng phát run lên, cả người run cầm cập không ngừng.

Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến, sự kích động và nguy hiểm mà trước đây chỉ có thể xem trên tivi lại xảy ra với cô.

Kiểu rơi tự do này, tốc độ vượt qua giới hạn khiến con người ta sợ hãi cũng khiến người ta si mê.

Giữa lúc cuộc sống không được như ý nguyện, con người ta chỉ muốn từ giã cõi đời ở đây vào chính thời khắc này.

Cảm nhận được sự run rẩy của cô, đôi môi mỏng của anh áp sát bên tai cô, thấp giọng: “Bà Mặc, ôm chặt cổ tôi.”

Dường như lời của anh vừa dứt, cô đã vòng hai tay ôm chặt lấy cổ anh. Khuôn mặt của anh áp sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hơi thở ấm áp phả lên da mặt cô để cô cảm nhận được sự tồn tại của anh.

Đôi mi dài run rẩy của cô lướt qua khuôn mặt anh, anh hôn lên mắt cô rồi từ từ đi xuống, hôn lên đôi môi run rẩy của cô. Anh tỉ mỉ lướt trên đôi môi cô, kiên nhẫn và dịu dàng, như thể muốn truyền sức mạnh của mình sang cho cô.

Cô chưa bao giờ trải qua những việc như này, biểu hiện như đêm nay đã là tốt lắm rồi. Nếu đổi lại là người phụ nữ khác thì có khi đã khóc thét lên rồi ấy chứ.

Đường Tâm Nhan cảm nhận được nụ hôn cẩn thận của anh thì dần dần bớt đi sự sợ hãi, cô tựa vào trong vòng tay anh, ngước mắt ngây người nhìn anh. Trong đêm đen, cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, dịu dàng như ánh trăng trên bầu trời đêm.

Cô cảm thấy anh giống như một vị thân toàn năng, có thể đưa cô trốn thoát, mang lại cho cô sự an toàn và sức mạnh.

Trái tim cô đập loạn nhịp, rất nhanh, rất nhanh…

Cô không biết là bởi vì điên cuồng mà ngã xuống, hay là vì nụ hôn nhẹ nhàng mà tinh tế của anh vừa rồi.

Phó Tư Thần cũng anh Bưu đi đến lưng chừng núi.

Nhìn thấy trên đường chỉ có chiếc mô tô Street Glide còn không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan đâu cả, Phó Tư Thần không khỏi nôn nóng kích động.

Anh ta có thể không quan tâm đến sự sống chết của Mặc Trì Úy nhưng Đường Tâm Nhan thì không được…

“Anh Bưu, anh phái người truy sát bọn họ sao?” Phó Tư Thần nhìn thấy phía trước mặt có mấy chiếc ô tô thể thao chạy đến thì con ngươi màu nâu sẫm phủ một tầng đỏ tươi đáng sợ: “Anh muốn đối phó với Mặc Trì Úy thì thôi đi nhưng tại sao ngay cả Đường Tâm Nhan cũng không tha?”

Anh Bưu đá vào bụng dưới của Phó Tư Thần: “Mày là cái thá gì mà dám mắng tao? Người của tao vẫn chưa ra tay, là bọn nó tự nhảy xuống vách núi, sống chết do số, liên quan gì đến tao?”

Phó Tư Thần nằm sấp xuống mép vách núi, anh ta lớn tiếng gọi tên Đường Tâm Nhan nhưng đáp lại anh ta, chỉ có những tiếng vang của chính mình.

Anh ta lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại cầu cứu bằng ngón tay run rẩy.

Tâm Nhan, em nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất định không được chết…
Danh sách truyện HOT