Lọc Truyện

CÔ VỢ NGỌT NGÀO: LÃO CÔNG, ÔM MỘT CÁI

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng Phượng Cừ lại đến tìm mình sớm như vậy, nhưng cô vẫn nhường cho anh chỗ ngồi bên cạnh mình, để Phượng Cừ và quản lí của anh ta ngồi cạnh nhau.

“Chuẩn bị cho buổi quay chiều nay thế nào rồi?” Phượng Cừ mở miệng hỏi trước, đôi mắt dịu dàng luôn khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan khẽ gật đầu.

“Tôi đã xem qua kịch bản rồi, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi tin rằng mình có thể làm tốt.”

Bởi vì đôi mắt của một số người luôn dán chặt vào hai người họ, điều này khiến Phượng Cừ muốn nói chuyện với Đường Tâm Nhan thêm, nhưng không có cơ hội.

“Bà xã, uống ly sữa này.”

Mặc Trì Úy đặt một ly sữa bò trước mặt Đường Tâm Nhan.

Nhìn thấy ly sữa bò, trên mặt Phượng Cừ lộ ra một nụ cười nhẹ, đôi mắt hoa đào cuối cùng không còn ở trên người của Đường Tâm Nhan nữa, mà rơi trên người của Mặc Trì Úy.

“Tổng giám đốc Mặc, Tâm Nhan là vợ của anh, nhưng có lẽ anh không biết rằng thức uống mà cô ấy không thích nhất lại chính là sữa bò. Xem ra người làm chồng như anh Mặc đây vẫn thật có hơi thất trách mà?”

Mùi thuốc súng nồng nặc lập tức vây xung quanh vài người họ.

“Phượng Cừ, chỉ là tôi không thích uống thôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không uống.” Nói xong lời này, Đường Tân Nhan trực tiếp nâng ly sữa lên.

Chỉ có điều mới uống được nửa ly, Đường Tâm Nhan thực sự không uống được nữa, đành phải đặt ly sữa về chỗ cũ.

“Em đã cố gắng hết sức rồi.”

Đường Tâm Nhan nhìn sang Mặc Trì Úy với ánh mắt bất lực.

Mặc Trì Úy không nói gì, nhưng anh cầm ly sữa lên, hướng môi vào đúng dấu môi của Đường Tâm Nhan để lại trên ly và uống hết nửa ly sữa còn lại.

Sau đó, anh nhướng mày kiếm và nhìn Phượng Cừ với một khuôn mặt tà mị xấu xa.

“Phần vợ tôi uống thừa, người làm chồng tôi đây có thể uống, còn anh chắc là sẽ không bao giờ được hưởng đãi ngộ như thế này rồi, tôi nói đúng chứ?” Một câu nói nhàn nhạt bâng quơ nhưng lại thể hiện sự thân mật giữa anh và Đường Tâm Nhan, mà sự thân mật này là điều Phượng Cừ sẽ không bao giờ có được.

Phượng Cừ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà anh ta thật sự không có cách nào.

“Tổng giám đốc Mặc, anh chắc là hiểu lầm rồi. Sở dĩ Phượng Cừ quan tâm đến bà Mặc đây là vì anh ấy và bà Mặc là bạn tốt của nhau. Đây chỉ là sự quan tâm bình thường giữa những người bạn mà thôi.”

Người quản lý ngồi bên cạnh Phượng Cừ, nhìn thấy bầu không khí có phần khó xử, nhanh chóng mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc.

Môi mỏng của Mặc Trì Úy hơi nhếch lên, nở nụ cười đắc ý.

“Phượng Cừ, anh nên cảm thấy may mắn vì có một người quản lý tinh tế, nhanh nhẹn lại hiểu chuyện, nếu không anh cũng sẽ không có được như ngày hôm nay đâu.”

Mặc Trì Úy vừa nói vừa cười khẽ, lời nói chơi chữ của anh khiến sắc mặt của Phượng Cừ tái mét.

Đường Tâm Nhan cũng cảm thấy có một mùi thuốc súng vô hình giữa Phượng Cừ và Mặc Trì Úy, nó khiến cho người ngồi giữa là cô đây rất mất tự nhiên.

“Tớ, tớ no rồi, chúng ta đến trường quay đi.”

Đường Tâm Nhan mới ăn được vài miếng đã đặt chiếc đũa trong tay xuống và nói với Cố Nhiễm Nhiễm.

“Ngồi xe của tôi đi.” Phượng Cừ lên tiếng trước, hoàn toàn không để ý đến Mặc Trì Úy đang ngồi bên cạnh Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan khẽ cau mày, sự quan tâm của Phượng Cừ dành cho bản thân khiến cô thực sự cảm động, nhưng sự quan tâm như vậy lại mang đến gánh nặng cho chính cô, nhất là khi Mặc Trì Úy vẫn còn ở đó.

“Phượng Cừ, Tâm Nhan không đi xe của anh đâu. Chúng tôi cũng có xe mà, hơn nữa chồng cô ấy sẽ đến trường quay với cô ấy. Anh nghĩ rằng cô ấy sẽ ngồi xe của anh à?”

Ngay khi Đường Tâm Nhan không biết phải trả lời Phượng Cừ như thế nào, Cố Nhiễm Nhiễm đã mở miệng nói trước, câu trả lời của cô ấy khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.

“Phượng Cừ, chúng ta đến trường quay trước đi.”

Người quản lý nhận thấy một tia sát ý xẹt qua mắt Mặc Trì Úy, anh ta liền kéo Phượng Cừ đi ngay.

“Xin lỗi đã làm phiền rồi.”

Người quản lý nói xong lời này cũng không để ý tới Phượng Cừ có đồng ý đi hay không, trực tiếp kéo anh ta rời đi ngay và luôn.

“Anh đang suy nghĩ về việc có nên thay đổi nam diễn viên chính của bộ phim này hay không đây.” Mặc Trì Úy mở miệng nói.

Thay đổi nam diễn viên chính?

Khi nghe lời đề nghị này của Mặc Trì Úy, cả Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đều vô cùng ngạc nhiên.

“Không được thay đổi.” Đường Tâm Nhan thậm chí không thèm suy nghĩ mà trực tiếp từ chối lời đề nghị của Mặc Trì Úy.

“Không được?” Mặc Trì Úy khẽ cau mày, mặc kệ Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm đang ở đây, bàn tay to lớn của anh trực tiếp khiêu khích cằm nhỏ của Đường Tân Nham.

“Người phụ nữ này, tốt hơn hết em nên cho anh một lý do thích hợp, nếu không anh sẽ ngay lập tức biến điều anh vừa nghĩ trở thành hiện thực đó.”

Cảm thấy Mặc Trì Úy lại lên cơn ghen, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười vui vẻ.

“Bộ phim này đã đi được gần một nửa chặng đường. Nếu như thay đổi nam diễn viên chính vào lúc này, anh không những phải trả cho anh ta một số tiền lớn vi phạm hợp đồng, mà ngay cả khoản đầu tư ban đầu cũng sẽ mất trắng. Cứ tính như thế, anh sẽ mất rất nhiều tiền đó. Mặc dù anh có rất nhiều tiền nhưng anh cũng không thể lãng phí như thế này được?”

Đường Tâm Nhan nhanh chóng giải thích, vì cô sợ muộn một chút, cơn ghen của người đàn ông này sẽ nhấn chìm cô mất.

“Chỉ đơn giản là vậy thôi à?”

Đường Tâm Nhan khẽ gật đầu.

“Nếu không thì còn thế nào nữa?”

Mặc Trì Úy hơi nghiêng người, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan.

“Hai người có thể tém tém lại chút được không vậy? Dẫu sao cũng phải nghĩ đến hai người chúng tôi đang sống sờ sờ ở đây chứ.”

Trì Chi Hành nói đùa.

Mặc Trì Úy quay người lại.

“Xin lỗi, trong mắt anh chỉ có vợ anh, không có gì khác.” Mặc Trì Úy bật cười nói, giọng nói trầm thấp quyến rũ độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về riêng anh.

“Anh tư, bắt đầu từ khi nào mà anh lại chua loét như thế vậy? Em nổi hết cả da gà lên rồi này.” Trì Chi Hành khoa trương mà khoát tay áo.

Màn trêu chọc giữa hai anh em khiến Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan đều lộ ra nụ cười vui vẻ trên gương mặt.

Nửa giờ sau, một nhóm bốn người đến phim trường, không muốn tạo nên bất cứ sự rúng động nào, cả Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành đều không xuống xe.

“Đừng để cơ thể mệt mỏi quá, nếu giải lao giữa giờ thì phải vào xe ngay, em nhớ chưa?” Mặc Trì Úy chăm chú nhìn cô dặn dò, anh chưa từng nghĩ tới bản thân mình cũng có ngày này, lại lưu luyến không nỡ rời xa một người phụ nữ.

“Vâng.”

Đường Tâm Nhan ngại ngùng hôn lên má Mặc Trì Úy, rồi nhanh chóng đi theo Cố Nhiễm Nhiễm ra khỏi xe.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan bước xuống xe, tận sâu trong mắt Mặc Trì Úy hiện lên một vẻ phức tạp.

Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy khóa trên bóng lưng Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành liền thở dài.

“Xem ra anh đã thực sự yêu cô ấy rồi, anh tư, em thấy mừng cho anh đấy. Sự xuất hiện của Đường Tân Nham đã hóa giải mọi ân oán trong lòng anh. Chỉ có như vậy, cuộc sống của anh mới có ý nghĩa.”

Trì Chi Hành nhẹ giọng nói, anh tư trước đây lạnh như tảng băng ngàn năm, khiến người ta sợ hãi không dám tiến lại gần, nhưng hiện tại trên mặt lại nở nụ cười.

“Đã giải quyết xong Phó Tư Thần, nếu như Phượng Cừ không biết điều mà tém tém lại, thì người tiếp theo sẽ là anh ta.”

Sau khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan ra khỏi xe, đi vào phim trường, Phượng Cừ lập tức đến trước mặt cô, đôi mắt đen láy như biển đêm của Mặc Trì Úy lóe lên một ánh nhìn lạnh lẽo băng giá.
Danh sách truyện HOT