Lọc Truyện

CÔ VỢ NGỌT NGÀO: LÃO CÔNG, ÔM MỘT CÁI

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Đối mặt với ánh mắt đố kị của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan coi như không thấy gì, bởi vì sau khi cô quyết định ở bên Mặc Trì Úy, trở thành người phụ nữ của anh, ánh mắt này đã đeo bám theo cô suốt rồi.

“Cô Triệu, dùng ánh mắt này để nhìn tôi cũng vô dụng thôi, cô… không có tư cách thay đổi thực tại hiện tại, bất luận cô có làm gì, tôi cũng đã làm vợ của Mặc Trì Úy, còn cô… cùng lắm cô cũng chỉ là bạn của anh ấy, ngay cả bạn bè cũng phải nữa.”

Lần này khi cô nổi giận trước mặt Triệu Hân, cô không cho cô ta bất cứ lựa chọn dàn xếp nào hết, mà rất thản nhiên đối diện với cô ta.

Đáp án xuất sắc nhất này đã thể hiện rõ bá khí nữ vương của cô.

“Vợ à, chúng ta đi thôi.”

Mặc Trì Úy dịu dàng nói, sau đó bàn tay lớn của anh rơi xuống eo cô, từ đầu tới cuối anh đều không nhìn Triệu Hân Hân lấy một cái.

Sự đối xử lạnh lùng như này khiến Triệu Hân Hân hận không thể phát tiết ra ngay tại trận, thế nhưng cuối cùng cô ta vẫn khống chế được.

“Trì Úy, cảm ơn anh đã tới thăm bố em.” Triệu Hân Hân phong tình vạn chủng đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, vào khoảnh khắc này, trong mắt cô ta chỉ có một mình Mặc Trì Úy, không còn một ai khác.

“Giáo sư vẫn luôn là người tôi rất tôn trọng, vậy nên tôi tới thăm ông ấy là việc nên làm, cô không cần khách sáo, thế nhưng chúng tôi còn có chuyện, đi trước đây.”

Anh gật đầu với giáo sư, Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan rời khỏi phòng bệnh, không chút quan tâm tới Triệu Hân Hân ở bên cạnh.

“Hân Hân, con có thể chết tâm rồi, Trì Úy căn bản không nhìn con thêm lấy một cái nào.”

Giáo sư Triệu nói.

Triệu Hân Hân hừ lạnh một tiếng.

“Sao con có thể quên được, bố yên tâm đi, con đã sắp xếp ổn thỏa tất cả rồi.”

Bắt gặp ánh mắt tàn nhẫn của con gái, giáo sư Triệu giật nảy mình.

“Con… con làm gì rồi?”

Giáo sư Triệu lo lắng hỏi.

Trên mặt Triệu Hân Hân lộ ra nụ cười thần bí.

“Bố cứ đợi xem kịch hay đi, con bảo đảm kết quả nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.” Triệu Hân Hân cười nói, sự tàn nhẫn nơi đáy mắt càng ngày càng đậm hơn.

Sự tàn nhẫn trên mặt người con gái khiến sự bất an trong lòng giáo sư Triệu tăng lên, ông đột nhiên có một dự cảm không lành.

Sau khi rời khỏi bệnh viện với Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cùng anh đi tới công ti.

Đây không phải lần đầu tiên Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy làm việc, thế nhưng anh của hôm nay bận hơn so với bình thường rất nhiều, tập tài liệu trên bàn đã chất thành một ngọn núi nhỏ rồi.

Nhìn thời gian đã khá muộn rồi nhưng Mặc Trì Úy vẫn không có ý định ăn cơm trưa.

Không muốn để anh để bụng đói làm việc, Đường Tâm Nhan khẽ khàng rời khỏi phòng làm việc.

“Bà Mặc, cô muốn đi đâu vậy?” Giản Thành ôm một chồng tài liệu đi tới văn phòng chủ tịch, vừa hay nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi từ bên trong ra.

“Tôi đi tới phòng ăn ở bên cạnh mua chút đồ ăn trưa, lát nữa sẽ quay lại.”

Đường Tâm Nhan cười nói, sau đó đi vào thang máy.

Biết bình thường Mặc Trì Úy vẫn luôn ăn trưa ở một nhà hàng gần công ti, vậy nên Đường Tâm Nhan đã cố ý tới nhà hàng này.

Sau khi gọi mấy món Mặc Trì Úy thích ăn nhất, cô ôm hộp lên, rời khỏi quán ăn.

Trong chiếc xe ở cách đó không xa, hai người đàn ông cầm trong tay tấm ảnh.

“Đại ca, chính là người phụ nữ đó.”

Một người đàn ông trong số đó nói.

“Không sai, là cô ta, lái xe qua đó đi.” Người đàn ông dẫn đầu lạnh giọng phân phó, người đàn ông lái xe lập tức khởi động xe, nhanh chóng lái xe đi tới bên cạnh Đường Tâm Nhan.

“Các người…” Đột nhiên có chiếc xe dừng bên cạnh mình, Đường Tâm Nhan giật nảy mình, khi cô nhìn thấy hai người đàn ông nhảy xuống xe, cô càng hoảng sợ hơn.

Sự hoảng sợ này còn chưa biến mất, hai người đàn ông đã lần lượt ôm tay cô, mạnh mẽ nhét cô vào trong xe.

Chiếc xe nhanh chóng lái đi, chỉ có mấy hộp đựng thức ăn lăn lóc trên đường.

Khi Mặc Trì Úy xử lí xong tất cả tài liệu mới nhận ra Đường Tâm Nhan không có trong phòng nữa.

“Bà chủ nói đi sang tiệm ăn ở bên cạnh chuẩn bị ít cơm trưa cho anh.” Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy rơi xuống người mình, Giản Thành lập tức nói chuyện mình biết cho anh nghe.

Tiệm ăn ở bên cạnh? Anh nhìn thời gian, cách thời gian Giản Thành nói đã một tiếng rồi, lúc này cũng nên quay về rồi mới phải.

Mặc Trì Úy hơi nhíu mày, lập tức gọi cho Đường Tâm Nhan.

Thế nhưng điều khiến anh không ngờ tới là trên chiếc ghế sofa ở bên cạnh lại vang lên tiếng kêu.

Chết tiệt, nghĩ tới chuyện người phụ nữ của mình không mang theo điện thoại, trong lòng Mặc Trì Úy xoẹt qua một tia dự cảm chẳng lành.

Anh lập tức rời khỏi phòng làm việc, lập tức đi vào thang máy, xuống tầng, trên đường đi đến tiệm ăn, anh nhìn thấy mấy hộp đồ ăn rơi trên đường.

Khi nhìn thấy mấy hộp đồ ăn, trong lòng Mặc Trì Úy chợt có một dự cảm chẳng lành.

Anh lập tức bước nhanh về phía tiệm ăn.

Bởi vì Mặc Trì Úy là khách quen của tiệm ăn, cho nên quản lí vừa nhìn thấy anh liền lập tức đi tới trước mặt anh.

“Chủ tịch Mặc, bà Mặc đã rời khỏi đây nửa tiếng rồi, là do đồ ăn không hợp với khẩu vị của sao?” Quản lí tiệm ăn cẩn thận hỏi.

Cách đây nửa tiếng rồi?

Nghe thấy thời gian này, trong lòng Mặc Trì Úy lộp bộp một cái, anh lập tức chạy ra khỏi tiệm ăn, gọi vào số của Trì Chi Hành.

“Anh tư, bây giờ tâm trạng em không tốt lắm, nếu như không có chuyện gì quan trọng em phải tắt máy đây.”

Điện thoại vang lên rất lâu Trì Chi Hành mới nghe máy, thế nhưng giọng nói lại khản đặc, có thể nghe ra anh ấy không ổn lắm.

“Người phụ nữ của tôi mất tích rồi, tôi muốn cậu lập tức tới văn phòng tôi ngay, nhanh một chút.”

Nghe thấy câu này, Trì Chi Hành lập tức tỉnh lại.

“Em tới ngay.” Trì Chi Hành gần như dùng tốc độ nhanh nhất tới văn phòng của Mặc Trì Úy.

Cố Nhiễm Nhiễm biết được tin Đường Tâm Nhan mất tích, cô ấy lập tức tới ngay. Khi cô ấy nhìn thấy Trì Chi Hành, không kìm được mà hơi ngạc nhiên, thế nhưng bởi vì lo lắng cho Đường Tâm Nhan, cô vẫn đi vào phòng làm việc.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Anh chắc chắn Tâm Nhan mất tích chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm xông tới trước mặt Mặc Trì Úy, vội vàng hỏi.

Mặc Trì Úy nhíu mày, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo dáng vẻ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, không dám dễ dàng lại gần.

Camera xung quanh tiệm ăn đều bị hỏng hết, vậy nên không quay được bất cứ cảnh gì, thế nhưng hộp cơm rơi trên mặt đường, quản lí tiệm ăn đã xác định được là đồ ăn Tâm Nhan mua, cũng có người nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng lại đằng sau cô.

Mặc Trì Úy nói thông tin mà mình vừa điều tra ra được cho Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm nghe.

“Liệu có phải là Phượng Cừ hay không? Gần đây không phải anh ta vẫn luôn có suy nghĩ khác với chị dâu hay sao?” Trì Chi Hành nêu ra ý kiến.

“Không phải anh ta.” Trì Chi Hành vừa nói xong, Cố Nhiễm Nhiễm thẳng thừng phản bác lại.

“Phượng Cừ đã tới Mỹ để quay bù một số cảnh rồi, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn ở Mỹ, không về nước, vậy nên không thể là anh ta làm được.”

Cố Nhiễm Nhiễm nhíu mày, nói một cách chắc chắn.

“Nếu như không phải Phượng Cừ thì sẽ là ai đây? Lẽ nào là Phó Tư Thần? Bây giờ công ty anh ấy đang trong giai đoạn sống còn, hơn nữa theo những gì tôi biết, Đường Vũ Nhu xuất viện xong thì vẫn luôn cãi nhau với anh ấy.”

Trì Chi Hành nói.

Mặc Trì Úy không nói gì, thế nhưng đôi mắt đen như biển đêm lại mang theo ánh sáng như một người thợ săn.

“Giúp tôi điều tra một chút nhật ký điện thoại gần đây của Triệu Hân Hân, nhất định phải điều tra kỹ càng.”

Mặc Trì Úy dặn dò Trì Chi Hành.

“Anh nghi ngờ là Triệu Hân Hân? Cô ta có gan lớn như vậy sao?” Nghe thấy lời dặn dò này của Mặc Trì Úy, Trì Chi Hành nhướn mày, vẻ mặt ngạc nhiên.
Danh sách truyện HOT