Lọc Truyện

CÔ VỢ NGỌT NGÀO: LÃO CÔNG, ÔM MỘT CÁI

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Nghe được giọng nói lạnh lẽo của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Uý cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao trong cuộc gặp mặt lúc sáng, thái độ của cô cũng đã quyết định tất cả.

“Tại sao không nghe lời cảnh cáo của anh? Sao em lại để Trình Tử Thanh ở lại nhà mình ăn cơm tối, em đang cho anh cơ hội bắt con đi sao?”

Giọng nói lạnh lẽo của Mặc Trì Uý cứ như phát ra từ trong hầm băng, không hề có bất cứ độ ấm nào.

Người phụ nữ này, lẽ nào em không biết bên cạnh mình đang có một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, làm hại đến em và con sao?

Đường Tâm Nhan không ngờ Mặc Trì Uý lại có thể biết được chuyện này, điều này cũng khiến cô xác định được rằng từng hạnh động cử chỉ của mình đều nằm trong sự khống chế của anh.

“Có liên quan gì tới anh sao? Anh ấy là bạn của tôi, lúc tôi cần giúp đỡ nhất thì anh ấy đã xuất hiện trước mặt tôi. Mặc Trì Uý, nếu anh dám bắt con đi thì tôi sẽ liều mạng với anh.”

Đường Tâm Nhan nói xong câu này, không chút do dự trực tiếp cúp điện thoại.

Trong cuộc đời Mặc Trì Uý, người dám cúp điện thoại của anh đã ít lại càng ít, nhưng người phụ nữ Đường Tâm Nhan này lại không hề do dự cúp điện thoại của anh.

Người con gái ngây thơ này, anh nên làm sao đây? Lẽ nào muốn anh để mặc cho em và quả bom hẹn giờ Trình Tử Thanh kia ở bên nhau ư? Không, không thể được.

“Anh tư, bác sĩ điều trị đã đến rồi.”

Trì Chi Hành bước vào phòng, đi đến bên cạnh Mặc Trì Uý nói.

Thấy trong tay Mặc Trì Uý vẫn luôn nắm chặt điện thoại, Trì Chi Hành cũng có thể đoán được.

“Cô ấy cúp điện thoại của tôi rồi, hơn nữa còn nói nếu tôi dám cướp con trai đi thì cô ấy sẽ liều mạng với tôi.” Mặc Trì Uý tràn đầy khổ sở nói.

Trước giờ anh chưa từng nghĩ có một ngày mình và Đường Tâm Nhan sẽ đi đến bước này.

Thấy vẻ khổ sở trên mặt anh tư, Trì Chi Hành tràn đầy lo lắng mà thở dài một hơi.

“Thôi vậy, làm phục hồi chức năng đi, mong rằng tôi có thể sớm ngày đứng trước mặt cô ấy, chỉ có hồi phục thì mới có năng lực bảo vệ hai mẹ con họ. Còn về Trình Tử Thanh, nhất định phải phái thêm người âm thầm bảo vệ hai mẹ con họ, trong thời gian ngắn Trình Tử Thanh sẽ không dám làm ra chuyện tổn hại đến hai mẹ con họ đâu, nhưng cũng không thể lơ là cảnh giác, biết chưa?”

Mặc Trì Uý dặn dò Trì Chi Hành, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc thận trọng.

Trì Chi Hành gật đầu.

“Anh yên tâm đi, em đã sớm sắp xếp ổn hết rồi, người phụ nữ của anh ngày thường rất ít ra khỏi cửa nên tạm thời Trình Tử Thanh đúng thật không dám làm ra chuyện gì gây hại cho mẹ con bọn họ.”

Dưới sự nâng đỡ của bác sĩ điều trị và Trì Chi Hành, Mặc Trì Uý dùng sức đứng dậy, phần chân của anh đã hoàn toàn không thể dùng sức, nếu không nhờ hai người bọn họ đỡ hai cánh tay thì có khi anh đã nhếch nhác mà té trên mặt đất rồi.

Tuy quá trình hồi phục rất đau đớn, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được, nhưng chỉ cần nghĩ tới hai mẹ con Đường Tâm Nhan, thì Mặc Trì Uý cảm thấy dường như toàn thân đều tràn đầy sức mạnh.

Anh không biết mình đã té ngã bao nhiêu lần, anh chỉ biết rằng chỉ có kiên trì thì mới có khả năng hồi phục, cho dù là một chút xíu thì cũng không thể dễ dàng buông bỏ.



Từ sau khi Mặc Trì Uý đến tìm mình, mỗi ngày Đường Tâm Nhan đều sống trong thấp thỏm, cô không dám tùy ý rời khỏi nhà, sợ rằng chỉ trong một khoảnh khắc thì Mặc Trì Uý liền phái người tới cướp con đi.

Sống trong bầu không khí căng thẳng cực độ như vậy dẫn đến trong công việc Đường Tâm Nhan xảy ra rất nhiều sai sót, nếu không phải nể mặt trước đây cô làm việc rất nghiêm túc thì có khi tổng biên tập đã sớm đuổi việc cô rồi.

Hành vi bất thường của con gái vẫn luôn bị Liễu Nguyệt thu vào mắt, điều này khiến bà cực kỳ lo lắng.

“Mẹ, sao mẹ lại ra đây, mau vào trông coi đứa nhỏ đi chứ?” Thấy mẹ đi ra khỏi phòng, Đường Tâm Nhan liền buông tài liệu trong tay xuống, vội vàng đi đến trước mặt bà sốt ruột dặn dò.

Liễu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Thằng bé đang ngủ, trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh dậy đâu. Tâm Nhan, rốt cuộc thì con bị làm sao thế? Có phải có chuyện gì đang giấu mẹ không?”

Liễu Nguyệt tràn đầy lo lắng hỏi cô.

Nhưng Đường Tâm Nhan lại không trả lời vấn đề này của bà mà là trực tiếp xông vào phòng, thấy đứa nhỏ vẫn đang bình an ngủ trên gường trẻ em cô mới thở phào một hơi, nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng.

“Con… con lo sẽ có người bắt mất thằng bé đi.”

Dưới sự truy hỏi không ngừng của mẹ, cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng không che giấu chuyện này nữa mà là đem chuyện Mặc Trì Uý uy hiếp mình nói với bà.

“Tại sao cậu ta lại muốn làm như vậy? Hai đứa đã ly hôn rồi, cậu ta dựa vào cái gì mà muốn ngăn cản con tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình chứ?” Nghe xong lời con gái nói, sắc mặt Liễu Nguyệt đã trở nên cực kỳ khó coi.

“Tìm kiếm hạnh phúc của mình?” Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Chỉ cần có Duệ Nhân và mẹ ở bên cạnh thì đây chính là hạnh phúc lớn nhất của con, vậy nên đoạn thời gian gần đây vẫn là ít tiếp xúc với Trình Tử Thanh đi, Mặc Trì Uý tuyệt đối là một tên đàn ông nói được làm được, con… con nhất định không được để anh ta tóm được cơ hội bắt mất con trai của con.”

Đường Tâm Nhan kiên quyết nói, trong đôi mắt to lấp lánh kia như trào ra từng đợt ánh sáng dập dờn.

“Yên tâm đi, mẹ sẽ không để cậu ta đưa Duệ Nhân đi đâu, mẹ nhất định sẽ thay con chăm sóc thật tốt cho thẳng bé.”

Liễu Nguyệt đảm bảo. Có được lời hứa của mẹ, Đường Tâm Nhan cũng thở phào được một hơi nhẹ nhõm.

“Tâm Nhan, cô ở trong đó sao?”

Giọng nói của Trình Tử Thanh kèm theo tiếng gõ cửa vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.

“Anh ta… sao anh ta lại tới nữa?”

Cô vừa nói qua sau này nên ít tiếp xúc với Trình Tử Thanh, nhưng bây giờ lại nghe thấy tiếng anh ta, điều này khiến lòng Đường Tâm Nhan nóng như lửa đốt, có hơi không biết nên làm sao mới phải.

Nếu không mở cửa thì có hơi không hợp lẽ phải vì dù sao thời gian này Trình Tử Thanh cũng đã giúp đỡ cô và mẹ rất nhiều, nhưng nếu mở cửa mà bị Mặc Trì Uý biết được thì có khi anh ta sẽ làm ra chuyện khiến cô phải hối hận cả đời.

Làm sao bây giờ?

Đường Tâm Nhan nhìn về phía mẹ mình, trong mắt tràn đầy đau khổ cầu xin.

“Con vào trong đi, mẹ đi xử lý cậu ta.”

Liễu Nguyệt nhỏ giọng nói.

Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi rồi nhanh chóng chạy về phía phòng mình, cẩn thận đóng cửa lại.

Xác định được cửa phòng con gái đã đóng kỹ Liễu Nguyệt mới đi ra cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.

“Chào bác gái, cho cháu hỏi Tâm Nhan có nhà không bác?” Trình Tử Thanh đứng bên ngoài mang khuôn mặt tươi cười hỏi.

Liễu Nguyệt không giống như ngày xưa nhiệt tình mời anh ta vào mà là vẫn luôn để anh ta đứng ngoài cửa.

“Tâm Nhan nó đi ra ngoài rồi, Tử Thanh, cháu có chuyện gì không?” Liễu Nguyệt cười hỏi.

Bà vẫn luôn không cho mình vào nhà khiến Trình Tử Thanh có hơi nghi hoặc, đôi mắt đen sâu kia của anh ta hướng vào trong quét hết một vòng.

Lúc nhìn thấy cái túi xách màu hồng trên sô pha thì trong lòng Trình Tử Thanh đã có đáp án.

“Tâm Nhan ở nhà đúng không bác? Bác gái, nếu cô ấy không muốn gặp cháu thì có thể trực tiếp nói với cháu, cháu sẽ không miễn cưỡng cô ấy nhất định phải trở thành bạn của cháu đâu.”

Trình Tử Thanh thu lại nụ cười trên mặt, ngữ khí có hơi nặng nề nói.
Danh sách truyện HOT