Lọc Truyện

CÔ VỢ NGỌT NGÀO: LÃO CÔNG, ÔM MỘT CÁI

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Kết cục của việc để Mặc Trì Úy ở trong phòng là… cả người cô dường như bị tháo ra lắp lại, cảm giác đau nhức khiến Đường Tâm Nhan thậm chí không còn sức để ngồi dậy.

“Xin lỗi đã làm cho em mệt mỏi.” Khi Đường Tâm Nhan muốn ngồi dậy, nhưng trên mặt lộ ra vẻ bất lực, giọng Mặc Trì Úy tràn đầy tự trách.

Tối hôm qua, anh đã tự dặn mình phải kiềm chế, nhưng khi được chạm vào thân hình yêu kiều của người phụ nữ anh yêu, nhiệt huyết trong cơ thể anh bộc phát, nhất thời không thể kiểm soát được.

Anh không biết mệt mỏi đòi hỏi Đường Tâm Nhan hết lần này đến lần khác, nhìn thấy vết tích để lại trên làn da non nớt của cô, Mặc Trì Úy không khỏi tự trách, anh dùng sức thực sự có hơi quá.

Dưới sự giúp đỡ của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cũng miễn cưỡng ngồi dậy và dựa vào đầu giường.

“Anh đã xả nước nóng rồi, chúng ta đi tắm trước, được không?” Mặc Trì Úy đặt hai tay lên hai bên người Đường Tâm Nhan, giọng nói tràn đầy từ tính chậm rãi vang lên.

“Em đi tắm đi, nhưng… em muốn tự mình tắm rửa.”

Đường Tâm Nhan xấu hổ nói.

Đúng là chuyện cười, nếu tắm chung với anh, vậy thì cả buổi sáng chẳng cần phải làm gì hết, cô nhất định sẽ… trực tiếp gục ngã mất.

Đường Tâm Nhan quấn chăn bông, chịu đựng sự đau nhức dưới cơ thể, bước nhanh về phía phòng tắm.

Nhìn thấy cô nhanh chóng đóng cửa phòng tắm, Mặc Trì Úy lắc đầu bất lực.

Sau khi tắm nước nóng, cơ thể cũng bớt đau nhức hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy những dấu hôn xanh xanh tím tím trên da thịt trắng tuyết, Đường Tâm Nhan không biết phải làm sao.

Để che giấu, cô đã cố tình chọn áo dài tay, cổ cao, nhưng mà vẫn có nhiều dấu hôn lộ ra bên ngoài.

Người đàn ông đáng ghét, chắc chắn là anh cố ý.

Nhìn dấu hôn trên cổ, Đường Tâm Nhan lộ vẻ bất lực, tuy giọng điệu đầy trách móc nhưng trên đôi má thanh tú lại có một nụ cười hạnh phúc.

Đường Tâm Nhan vừa đi ra khỏi phòng tắm đã không thấy Mặc Trì Úy ở trong phòng, điều này khiến cô có chút ngạc nhiên, cô cứ nghĩ anh sẽ đợi mình.

“Tinh tinh tang…” Đường Tâm Nhan bị tiếng chuông điện thoại đột ngột làm cho giật mình, cô nhanh chóng cầm điện thoại trên đầu giường lên, nhìn thấy số điện thoại trên đó, cô có chút kinh ngạc.

“Là tôi, Trình Tử Thanh.” Vừa nhấn nút trả lời, giọng nói của Trình Tử Thanh đã vang lên bên tai cô.

Đường Tâm Nhan rất ngạc nhiên, cô không ngờ Trình Tử Thành sẽ gọi cho mình.

“Có chuyện gì sao?”

Tia lạnh lùng lóe lên trong mắt Trình Tử Thanh khiến người ta không khỏi rùng mình.

“Chúng ta gặp nhau đi, giống như những người bạn, uống tách cà phê, có được không? Tôi sắp phải ra nước ngoài rồi. Ở trong nước tôi cũng không có nhiều bạn lắm, cứ coi như tôi năn nỉ cô, được chứ?”

Trong giọng điệu của Trình Tử Thanh mang theo ngữ khí cầu khẩn.

“Chuyện đó… vậy thì được rồi.” Đường Tâm Nhan vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nghe giọng điệu cầu khẩn của Trình Tử Thanh, cô lại không nỡ từ chối.

Lời đồng ý của cô khiến Trình Tử Thanh ở đầu dây bên kia tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Vậy chúng ta hẹn gặp nhau vào buổi trưa nhé, tại nhà hàng trước kia chúng ta đã từng đến.Tâm Nhan, đừng nói cho người đàn ông của cô biết, tôi không muốn khiến anh ta nảy sinh hiểu lầm, có được không?”

Sau khi nói địa chỉ cho Đường Tâm Nhan, Trình Tử Thanh nói thêm một câu nữa.

“Được rồi, chúng ta đến lúc đó gặp nhé.”

Nói xong câu này, Đường Tâm Nhan cúp điện thoại.

Vừa cúp điện thoại đã thấy Mặc Trì Úy bước vào phòng.

“Đi ăn sáng đi, anh có làm món sandwich em thích ăn nhất đó.” Mặc Trì Úy bước tới chỗ Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nói.

Đường Tâm Nhan gật đầu, chủ động nắm lấy cánh tay Mặc Trì Úy, cùng anh bước ra khỏi phòng.

Vốn dĩ Mặc Trì Úy sẽ không đến công ty, nhưng sau khi ăn sáng xong, anh nhận được điện thoại của Giản Thành gọi đến, nói rằng khách hàng lẽ ra ngày mai mới đến Trung Quốc nhưng lại đến công ty sớm hơn một ngày, điều này khiến Mặc Trì Úy tạm thời phải từ bỏ cơ hội ở cùng với người phụ nữ của anh.

“Anh tới công ty đi, chúng ta có là thời gian mà.”

Đường Tâm Nhan mỉm cười nói.

Sau khi hôn lên má cô một lúc lâu sau, Mặc Trì Úy mới lái xe rời khỏi biệt thự.

Vì cơ thể đau nhức nên sau khi Mặc Trì Uý rời đi, Đường Tâm Nhan trở lại giường, ngủ đến gần trưa cô mới tỉnh dậy.

Nghĩ đến có hẹn với Trình Tử Thanh, cô đã thay một bộ váy cổ cao, sau đó rời khỏi biệt thự, nhanh chóng đến nhà hàng mà Trình Tử Thanh đã hẹn.

Ngay khi vừa bước vào nhà hàng đã thấy anh ta ngồi ở bàn cạnh cửa sổ.

Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, một ánh nhìn sâu xa lướt qua mắt của Trình Tử Thanh.

“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi, trên đường đến bị tắc đường.” Đường Tâm Nhan cười nói.

Trình Tử Thanh cười lắc đầu, vô cùng ga lăng giúp Đường Tâm Nhan kéo ghế ra.

“Tôi đã gọi nước cam cô thích uống nhất rồi đây.” Trình Tử Thanh chỉ vào ly nước cam bên tay Đường Tâm Nhan và cười nói.

“Cảm ơn anh.”

Đường Tâm Nhan cầm cốc lên, chậm rãi nhấp một ngụm.

Trình Tử Thanh vẫy tay với nhân viên phục vụ.

Không mất quá nhiều thời gian, những món anh ta gọi trước đã được đặt lên bàn, thấy món nào cũng là món mình yêu thích, cô có chút kinh ngạc.

“Khi nào thì anh ra nước ngoài?”

Đường Tâm Nhan mở miệng trước phá vỡ bầu không khí có phần cứng nhắc.

“Ngày mai, ngày mai tôi phải đi rồi. Tâm Nhan, cảm ơn cô đã đồng ý đến đây, chúng ta cạn một ly đi.” Trình Tử Thanh rót hai ly rượu đỏ, một ly đặt trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Tôi… tôi không uống rượu, lấy nước cam thay rượu đi.” Đường Tâm Nhan cầm ly nước cam trên tay, chạm vào cốc của Trình Tử Thanh, uống một hơi cạn sạch.

Nhìn thấy ly nước cam bị Đường Tâm Nhan uống một hơi cạn sạch. Trên khuôn mặt của Trình Tử Thanh lộ ra một nụ cười đắc ý.

Đường Tâm Nhan, đừng trách tôi, nếu có trách thì chỉ trách cô là người phụ nữ của Mặc Trì Úy thôi.

“Cô ăn chút gì đó đi, đều là món cô thích ăn đó.”

Trình Tử Thanh ân cần, chu đáo gắp rất nhiều món Đường Tâm Nhan yêu thích và đặt chúng vào đĩa trước mặt cô.

Đường Tâm Nhan cũng không đói lắm, chỉ cắn một vài miếng tượng trưng, lấy lệ.

Sao đột nhiên lại hoa mắt thế này? Lẽ nào là do cô ngủ quá nhiều sao?

Đường Tâm Nhan đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, đưa tay lên trán xoa nhẹ vài cái.

Nhìn thấy phản ứng của Đường Tâm Nhan, trong lòng Trình Tử Thanh tràn ngập sự đắc ý.

“Có chuyện gì vậy? Trong người không khoẻ à?” Câu hỏi đầy “quan tâm” khiến khuôn mặt Đường Tâm Nhan nở một nụ cười nhẹ.

“Không sao, có thể là do hôm nay tôi ngủ quá nhiều, Tử Thanh, anh cũng ăn nhiều vào.”

Đường Tâm Nhan có chút ngại khi thấy Trình Tử Thanh vẫn luôn gắp cho cô mà anh ta lại chỉ ăn có mấy miếng.

Dưới sự chăm sóc ân cần của Trình Tử Thanh, Đường Tâm Nhan ăn thêm vài miếng nữa, rõ ràng cô cảm thấy không thoải mái nên cô đặt đũa trong tay xuống.

“Tử Thanh, tôi đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, tôi… tôi muốn về trước.” Nói xong, Đường Tân Yên cầm túi xách đi ra cửa.

Trình Tử Thanh bước tới ngay lập tức.

“Để tôi đỡ cô.”

Đường Tâm Nhan càng ngày càng chóng mặt, được Trình Tử Thanh đỡ tay bước ra khỏi nhà hàng, sau đó được anh ta dìu lên một chiếc xe không bắt mắt lắm.

Cô gái, đừng trách tôi.

Trình Tử Thanh khởi động xe, trên mặt anh ta nở một nụ cười tàn nhẫn.
Danh sách truyện HOT