Tràn Hạo cầm lấy điện thoại di động của mình lên, bấm số điện thọai của Du Tấn.
Điện thoại vừa đổ chuông đột nhiên Tràn Hạo do dự rồi anh ấn vào nút ngắt máy, ngẫm nghĩ một chút Tràn Hạo gọi điện thọai cho Du Trinh Trinh.
Anh không muốn người đàn ông khác đụng vào cơ thể của cô.
“Knock..knock....knock...”
Tiếng gõ cửa vang lên, Tràn Hạo ung dung bước ra mở cửa.
Du Trinh Trinh hơi kinh ngạc khi nhìn thấy thần sắc của Tràn Hạo.
Chỉ một thời gian cô không gặp mặt của anh, nhưng sao hôm nay sắc mặt của anh lại tiều tụy đến như vậy.
“Em mau vào trong, xem cô ấy đi.”
Tràn Hạo lạnh lùng buông ra một câu, rồi xoay người lại đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống.
Du Trinh Trinh thật kinh ngạc, theo như cô được biết thì Tràn Hạo không bao giờ cho bất cứ người phụ nữ nào bước chân vào căn phòng này của anh.
Du Trinh Trinh chuyển tầm mắt của mình vào người đang nằm trên giường lớn, nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên giường của anh càng khiến cô ngạc nhiên hơn.
“Cô ấy bị bỏ thuốc kích thích.”
Giọng nói âm lãnh của Tràn Hạo cắt ngang dòng suy nghĩ của Du Trinh Trinh.
“Thuốc kích thích.”
Du Trinh Trinh hoảng hốt bước nhanh đến giường, lập tức làm kiểm tra cho Gia Duyên ngay.
Trong lòng cô không thể nào tin được, Tràn Hạo thật sự không đụng vào người của Gia Duyên.
Cô lén dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn anh, lúc này Tràn Hạo đang cầm ly rượu trên tay uống từng ngụm, cặp mắt trầm tư nhìn xa xâm ra ngoài cửa sổ.
“Tràn Thiếu, tôi đã tiêm một liều thuốc kháng kích thích cho cô ấy.
Nhưng từ bây giờ cho đến sáng mai, tòan thân cô ấy sẽ có hiện tượng nóng sốt, nhưng qua đi thì sẽ không sao.”
Nói xong Du Trinh Trinh thu dọn đồ của mình rời khỏi.
Tràn Hạo ngồi bất động trên sofa, ánh mắt khó hiểu nhìn thẳng vào Gia Duyên.
Nhìn thấy Gia Duyên khó chịu như vậy, trong lòng anh đột nhiên hiện lên cơn phẫn nộ.
Tràn Hạo cảm giác nao nao trong lòng, anh đứng lên đi thẳng vào trong phòng tắm, vài giây sau Tràn Hạo bước ra ngòai, trên tay cầm một cái khăn màu trắng thấm nước lạnh.
Anh thong thả bước tới ngồi bên cạnh của cô, Tràn Hạo dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô đắm đuối.
Tay anh nhẹ nhàng cầm khăn lau đi những giọt mồ hôi, trên khuôn mặt diễm lệ của cô.
Tràn Hạo lưu luyến không nở rút tay của mình lại, hiện tại anh thật không hiểu trong lòng mình đang nghĩ gì và muốn gì.
Với tâm trạng hoang mang anh ngồi bên cạnh cô suốt cả đêm.
Sáng sớm ánh sáng mặt trời rội thẳng lên khuôn mặt kiêu sa của Gia Duyên, lúc này đang nằm thoải mái trên cái giường lớn của mình.
Cô nheo đôi mắt của mình lại, dùng tay che đi ánh sáng bên ngoài.
Những ánh sáng chói mắt, lọt qua khe hỡ của mấy ngón tay làm Gia Duyên tỉnh giấc.
Cặp mắt sắc sảo của cô mở ra thật to nhìn một vòng chung quanh căn phòng này, trong lòng cô hiện lên sự nghi vấn.
“Tại sao mình lại ở trong phòng của mình.”
Gia Duyên cố nhớ lại chuyện của ngày hôm qua, nhưng vừa nghĩ thì đầu cô đau như búa bổ.
Lúc này Châu Ân từ bên ngoài bước vào, trên tay cô cầm một khay đựng những món thức ăn sáng mà cô thích nhất.
Miệng Châu Ân nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn Gia Duyên nói.
“Tiểu thư, cô đã tỉnh.”
Châu Ân đặt khay thức ăn xuống cái bàn bên cạnh, cô cầm một ly nước cam đưa cho Gia Duyên.
Gia Duyên gật đầu cảm ơn rồi nhận lấy ly nước cam uống một ngụm, cô nhìn Châu Ân.
“Châu Ân, tại sao chị lại ở đây?.”
Châu Ân ngồi xuống bên cạnh của Gia Duyên, kể cho cô nghe toàn bộ sự việc đã xảy ra vào ngày hôm qua.
Lúc cô quay trở lại bar Night Angel, thì không nhìn thấy Gia Duyên đâu, trong lòng cô hoảng hốt vô cùng.
Cô chỉ nhìn thấy Cẩm Tú và Tiểu Hồng, đang ngồi tại bàn với vẻ mặt đầy lo lắng và bất lực.
Châu Ân nóng lòng đi đến hỏi Cẩm Tú và Tiểu Hồng về Gia Duyên.
Sau khi cô biết Tràn Hạo đã đưa Gia Duyên rời khỏi bar Night Angel.
Châu Ân vội vã quay trở lại khách sạn để tìm Tràn Hạo và Gia Duyên.
Khi cô vừa đến cửa phòng của Tràn Hạo, cô nhìn thấy Du Trinh Trinh từ trong phòng bước ra ngoài.
Châu Ân nhìn vào trong khe cửa, cô nhìn thấy Tràn Hạo đang ngồi trên sofa nhìn Gia Duyên bằng ánh mắt phức tạp.
Không biết vì sao trong lòng Châu Ân lại có cảm giác anh sẽ không làm hại đến Gia Duyên, nên cô mới im lặng đứng ngoài cửa canh chừng.
Cho đến khi Tràn Hạo bế Gia Duyên trở về phòng của cô, anh mới thấy Châu Ân đang nghiêm túc đứng ngoài cửa.
Nghe Châu Ân kể lại toàn bộ sự việc,
cô cũng hơi kinh ngạc, nhưng đột nhiên trong lòng cô lại hiện lên nộ khí làm Châu Ân cũng không hiểu là vì lý do gì.
Sao khi Gia Duyên nghe Châu Ân nói Tràn Hạo không đụng đến mình, trong lòng cô lại cảm giác thấy nản lòng.
Đáng lẽ ra cô phải vui mừng mới đúng, nhưng cô lại có cảm giác thất vọng tràn trề.
Gia Duyên không hiểu vì sao Tràn Hạo lại ghét mình đến như vậy.
Dù cô có dâng hiến bản thân của mình đến trước mặt anh, anh cũng không thèm.
Càng nghĩ Gia Duyên càng thêm tức giận, đối với một người phong lưu như Tràn Hạo vậy mà nhìn cũng không muốn nhìn đến cô.
Suy tư một hồi cô chợt bình tĩnh lại, ánh mắt chứa đựng sự chết chốc cùng với tia nguy hiểm, nhìn Châu Ân nói với giọng lạnh như bằng.
“Chị muốn hai tên đó, phải chết một cách thê thảm nhất.”
Gia Duyên thản nhiên nói như chuyện lấy mạng sống của một người, chỉ dể như giết chết một con kiến mà thôi.
“Dạ, tiểu thư.”
Châu Ân cung kính khom người tuân theo mệnh lệnh của cô, rồi lấy điện thoại di động trong túi của mình ra gọi cho Mick.
“Hello, Mick.
Xử lý hai tên đó.”
Nói xong Châu Ân cúp máy, trong lòng thầm nghĩ, họ đã đựng vào người mà họ không nên đụng tới.