Gia Duyên không trả lời cô vẫn ngồi im đó, nhưng đã không còn hành động né tránh của vừa rồi.
Tràn Hạo nhìn thấy biểu hiện này của cô anh rất hài lòng, tay anh nhẹ nhàng thoa thuốc lên khắp nơi trên cơ thể của cô, đến khi anh nhìn xuống hạ thân của Gia Duyên anh mới phát hiện ra những giọt máu đỏ từ trong cửa mình của cô chảy xuống bấp đùi bây giờ đã khô lại.
Anh ngước khuôn mặt cương nghị của mình lên, dùng ánh mắt hổn thẹn và hối hận để nhìn cô, giọng nói nhỏ nhẹ của anh vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng.
“Em còn đau không?.”
Vừa nói tay của anh không sợ bẩn đã sờ lên vết máu trên bấp đùi của cô.
Trong lòng anh không biết vì sao mình lại có những cử chỉ thất thường này đối với Gia Duyên.
Lời nói nhỏ nhẹ cùng với cử chỉ dịu dàng của anh, đã chạm vào đáy lòng của cô làm trái tim cô rung động.
Gia Duyên không hiểu trong lòng Tràn Hạo đang nghĩ gì, ba hồi nóng, ba hồi lạnh, có lúc anh thật dịu dàng ân cần, có lúc anh tỏ ra chán ghét cô vô cùng.
Gia Duyên không thèm trả lời anh, cô chỉ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng không cảm xúc.
Nhìn thấy Gia Duyên tỏ ra lạnh nhạt như vậy trái tim của anh hiện lên cảm giác nao nao, nhưng ngòai mặt anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Tràn Hạo cúi xuống bế Gia Duyên vào trong phòng tắm, anh tỉ mỉ dùng nước ấm rửa sạch vết máu trên của người cô.
Anh dùng khăn nhẹ nhàng lau khô những giọt nuớc trên thân thể trắng như tuyết của cô.
“Anh đừng nghĩ, dùng cách này để đền bụ lại tổn thương mà anh đã gây ra.
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Thật ra thì Tràn Hạo biết cô sẽ oán hờn anh sâu sắc, nhưng không biết vì sao khi nghe những lời căm phẫn đó thốt ra từ miệng của Gia Duyên, trái tim của anh lại cảm giác khó chịu đến như vậy.
Anh bất giác tự hỏi bản thân của mình.
“Tại sao mình phải vì cô ấy mà đau lòng?
Sao mình không để lại một tờ chi phiếu, rồi rời khỏi nơi này cho xong?.”
Nếu đổi lại là trước đây, sau khi xong chuyện anh sẽ để lại một tờ chi phiếu trên bàn rồi rời đi.
Họ còn muốn gì cứ liên lạc với Tạ Chánh, anh không quan tâm cũng không muốn quan tâm.
Sau khi Lưu Xuyên trở về biệt thự Nam Viên, cô lập tức đi đến phòng tìm Hàn Mạc để báo cáo.
Hàn Mạc đang ngồi thỏai mái trên ghế sofa trong phòng của mình, cô dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chăm vào hai cha con của Nam Liệt.
Lúc này Nam Liệt với nét mặt tràn ngập bởi hạnh phúc, bế Nam Cường đứng trước cửa sổ sát mặt đất, hai cha con nhìn ra phong cảnh tuyệt đẹp bên ngòai cửa sổ.
“Hàn gia.”
Lưu Xuyên nhìn thấy Hàn Mạc liền cúi đầu hành lễ.
“Gia Duyên sao rồi?.”
Khi Hàn Mạc nghe giọng nói của Gia Duyên trong điện thoại, cô biết ngay Gia Duyên đã gặp chuyện khó xử, nếu là bệnh thông thường thì Gia Duyên sẽ không gọi cho cô mà đi thẳng đến bệnh viện.
Hàn Mạc biết Gia Duyên không muốn chuyện này lộ ra ngoài nên mới nhờ cô giúp đỡ.
Lưu Xuyên nhìn Nam Liệt rồi nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt khó xử.
Hàn Mạc hiểu ý của Lưu Xuyên, cô nhìn Lưu Xuyên gật đầu ý bảo Lưu Xuyên cứ nói thẳng.
“Hàn gia, Tràn Thiếu đã xâm phạm Gia Duyên tiểu thư.
Toàn thân cô ấy là vết thương do Tràn Thiếu để lại.”
Lưu Xuyên thành thật tuần thuật lại mọi chuyện cho Hàn Mạc và Nam Liệt
nghe.
Ánh mắt sắc bén của Hàn Mạc hiện lên vẻ khó tin.
Lúc này Nam Liệt cũng quay đầu lại nhìn Lưu Xuyên bằng ánh mắt kinh ngạc.
Ai nấy đều biết Tràn Thiếu ông hoàng làng giải trí không thiếu gì phụ nữ,
họ đều cam tâm tình nguyện dâng hiến bản thân của mình cho anh.
Người đàn ông cao cao tại thượng như Tràn Hạo, một cái hắt hơi cũng làm lung lay cả cái làng giải trí, anh không cần thiết phải cưỡng ép bất cứ một ai.
“Tràn Hạo đã xâm phạm Gia Duyên?.”
Nam Liệt với vẻ mặt khó tin, anh nhướng mày dùng giọng nghiêm túc hỏi Lưu Xuyên, để chứng thực việc mình mới vừa nghe được là sự thật.
“Dạ.
Khi thuộc hạ đến khách sạn thì nhìn thấy Tràn Thiếu và Gia Duyên tiểu thư ở cùng chung một phòng.”
Lưu Xuyên cung kính nhìn Nam Liệt nói.
“Lưu Xuyên, đưa thiếu chủ xuống vườn hoa chơi.”
Hàn Mạc lên tiếng ý bảo Lưu Xuyên tránh mặt, cô biết trong lòng của Nam Liệt đang lo lắng cho Tràn Hạo.
Lưu Xuyên vừa dắt tay của Nam Cường ra khỏi phòng, Hàn Mạc liền vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn của Nam Liệt, kéo anh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh của mình.
“Liệt, em nghĩ Hạo cũng không biết mình đã đắc tội với ai.”
Tay Hàn Mạc đặt trên đùi của Nam Liệt nói.
“Nếu để người của Tần gia biết về chuyện này, thì dù Hạo có mười cái mạng cũng không sống nổi.”
Nam Liệt phủ bàn tay to lớn của mình lên bàn tay mềm mại của Hàn Mạc, lúc này đang đặt trên đùi của mình nói.
“Em biết anh đang lo lắng cho Hạo.
Để em gặp mặt Gia Duyên, mong em ấy không làm lớn chuyện này.”
Nam Liệt nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích, nếu Hàn Mạc không ra tay giúp đỡ anh tin chắc Mạnh Hùng và anh cũng không thể giúp được cho Tràn Hạo.
Tần Gia là gia tộc Mafia khét tiếng nhất tại Italy, vì lối hành sự tàn bạo không dung tình của Tần Gia Uy.
Huống hồ gì người bị tổn thương lần này lại là Gia Duyên, đệ nhất thiên kim hắc đạo, người mà được từ trên xuống dưới của Tần gia nâng niu trong lòng bàn tay.