Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nghe được câu trả lời bình tĩnh như vậy, Trinh Tú cảm thấy không giống như nói đùa.

- Tại sao?

Trinh Tú vẻ mặt tò mò, mắt đảo liên hồi, suy đoán “Lẽ nào cô giáo lại bị vết thương tình ái, bị đả kích?”

Vẻ mặt Vivian liền biến sắc, thân thể liền run rẩy, hít một hơi sâu, trong mắt lộ vẻ khó hiểu, nói:

- Từ Trinh Tú, em vẫn chưa trải qua, sẽ không hiểu đâu. Mau ăn đi, cô không muốn ăn nữa.

Trinh Tú thì giống như vớ được vàng, kiên quyết nói:

- Điều này có gì mà không thể nói? Dù sao thì ở đây cũng chỉ có hai chúng ta nghe hiểu tiếng Trung. Cô ơi, cô đừng như vậy mà. Yêu đương không tránh được việc thất bại. Người đàn ông đó, nếu như không cần cô thì hắn ta chính là kẻ có mắt mà như mù. Nghe em, cô về tìm một người đàn ông khác tốt hơn đi, còn hắn ta thì đá đi cũng được.

Vivian nhìn vẻ mặt đầy căm phẫn của cô gái liền tự cười giễu bản thân:

- Làm sao em có thể xác định được… Cô là một người bị hại vô tội.

- Không phải sao? Chẳng phải cô giáo đá người đàn ông đó sao? Không đúng… Nói như vậy thì sao cô phải buồn nhỉ.

Trinh Tú nháy mắt vài cái mơ hồ.

Vivian khẽ thở dài một tiếng:

- Có một số chuyện…Cho dù người khác có tha thứ cho em thì em cũng không có cách nào tha thứ cho chính bản thân mình.

Trinh Tú ngây ra không hiểu gì, nghĩ một lúc mới nói:

- Cô giáo, có phải cô làm gì sai không? Vì vậy nên mới không muốn làm tổn thương người khác.

Vivian liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô gái này, nhưng lại không nói gì.


Trinh Tú đưa môi ra, không quan tâm đến điều gì, xua tay nói:

- Haiz. Bình thường mà, là người thì ắt sẽ có lúc phạm sai lầm. Nếu như lần đầu uống canh nóng mà bị bỏng thì sẽ không muốn uống nữa. Như vậy chẳng phải cô đang tự tìm tội cho mình sao?

Nhìn thấy Vivian vẫn ngây người tại chỗ, Trinh Tú cũng không để ý nữa, vẫn tiếp tục nói:

- Cô giáo à, cô không biết chứ, trước kia khi em học trung học ở Hoa Hạ còn là một đứa con gái không tốt, nghỉ học giữa chừng. Những ngày đó, đánh nhau, đua mô tô, móc túi trên xe bus, dù sao thì cũng xấu xa…

Trong mắt Vivian lộ vẻ kinh ngạc, cảm thấy có chút khó hiểu nhìn nhìn cô gái này.

- Sau đó, cuối cùng thì em cũng bị cảnh sát tóm. Lúc đó chị gái Cục trưởng trong Cục cảnh sát đã nói với em rằng, làm việc sai trái thì có thể tha thứ cho em, chỉ cần không tái phạm là được, cố gắng sửa chữa bản thân, mọi người sẽ yêu quý em. Lúc đầu em không tin, kết quả là sau đó em đụng phải chú nhà em bây giờ…

- Chú?

Vivian nhíu mày, khó hiểu.

- À…

Trinh Tú nói:

- Dù sao thì ở Hoa Hạ cũng có một người rất quan trọng đối với em, xấu xa, vô lại, nhưng chú thì rất tốt, cũng không tính toán đến cái ví tiền và điện thoại mà em ăn trộm của chú ấy, sau đó còn giúp em đánh lũ người xấu tìm đến em nữa.

Lúc đó em cảm thấy, làm sai một số chuyện cũng không sao, chỉ cần có thể thay đổi thành con người mới, không làm cho những người mình yêu quý thất vọng thì cho dù là việc gì đi nữa cũng chẳng sao. Hà tất phải nghĩ nhiều như vậy. Là người thì nên nghĩ cho hạnh phúc của bản thân nhiều hơn.

Vivian lúng túng nhìn Trinh Tú một lúc lâu mới cười nói:

- Tâm trạng của em thật tốt, cô không nhìn thoáng được như em, nhưng sau này cô sẽ cố gắng.

- Cô giáo à, cô khẳng định rằng trong lòng mình còn thích người đó sao?

Trinh Tú tiến lên, hé miệng nói:

- Nếu không thì cũng sẽ không nhắc đến chuyện này, làm cho tâm trạng biến đổi lớn như vậy.

Vivian không nói gì, chỉ cúi đầu khẽ cười.

- Lại không nói gì.

Trinh Tú cảm thấy bị mất hứng:

- Thôi vậy, em ăn sáng đây.

Nhìn Trinh Tú đang đưa từng miếng cơm vào miệng, cuối cùng Vivian cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong mắt dường như vẫn còn tâm sự gì đó.

Đúng lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi từ ngoài cửa tiến vào, ở phía sau còn có hai trợ lý nữa.

- Chào Giám đốc.

Đám người hầu nữm Jeong liền lập tức khom người lại.

Người đến chính là Park Jung Hoon.

Vivian cũng đứng dậy gật đầu ra hiệu, dù sao đây cũng là Giám đốc đương nhiệm của Tập đoàn Tinh Nguyệt.

Trinh Tú có chút không quen, nhưng cũng hét lên một tiếng “Anh”.

Vẻ mặt ôn hòa của Park Jung Hoon cười cười:

- Em gái, vẫn còn đang ăn sáng à, nhưng không được để cô giáo Vivian đợi lâu đấy.


- Vâng, em đang ăn rất nhanh đây.

Nhưng lúc này Trinh Tú lại tỏ vẻ nghiêm trọng:

- Anh, lúc này chẳng phải là đang đi làm sao? Tìm em hay là đến tìm ông ngoại đấy.

Park Jung Hoon cười nói:

- Anh đến thăm xem bệnh tình của ông ngoại thế nào rồi. Mặc dù là đã nhờ phúc của em gái mà mấy hôm nay tinh thần có tốt lên nhiều, nhưng anh vẫn lo lắng.

Trinh Tú gật đầu:

- Vậy anh không cần quan tâm đến em nữa đâu, lên trên đi.

Park Jung Hoon không lập tức bước lên trên, mà quay sang hỏi thăm lịch sự Vivian ở bên cạnh:

- Cô Vivian, không biết món ăn của người Hàn Quốc có hợp khẩu vị của cô không. Nếu như muốn ăn đồ Hoa Hạ thì cứ bảo người hầu làm nha.

- Giám đốc khách khí rồi. Tôi thực sự không vấn đề gì. Trinh Tú ăn cái gì thì tôi cũng có thể ăn cái đó.

Vivian đáp lại một cách lịch sự.

- Vậy sao?

Park Jung Hoon do dự một hồi, lại hỏi lại:

- Không biết cô Vivian có hứng thú tham gia bữa tiệc giao lưu buổi tối hôm nay của tập đoàn Tinh Nguyệt và công ty thông dụng của Mỹ không. Bữa tiệc tối nay mời không ít những người trong giới học thuật đến tham dự. Nếu như cô Vivian có hứng thú, thì đúng lúc tôi đang cần một bạn nhảy …

- Giám đốc.

Vivian ngắt lời:

- Rất cảm ơn anh, nhưng tôi thực sự không thích những nơi náo nhiệt, tôi chỉ là một cô giáo, những thứ khác cũng không…

- Ồ…

Trong mắt Park Jung Hoon tràn đầy sự tiếc nuối, lưu luyến nhìn người phụ nữ này:

- Vậy thì đáng tiếc quá, tôi lên trên trước đây.

Park Jung Hoon đang muốn đi thì đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói:

- Em gái, lúc trước ông ngoại có nói với anh, trong thời gian gần đây có khả năng sẽ chính thức giao cổ phần của tập đoàn Tinh Nguyệt, xác định em làm người thừa kế. Bác gái sẽ giao cho Nguyệt Nha của em, em cũng chuẩn bị đi, đến lúc đó Tinh Thần trên tay của ông ngoại và Nguyệt Nha của em phải xát nhập vào với nhau mới có thể chính thức giao nhận được.

Trinh Tú vừa nghe liền bĩu môi:

- Nguyệt Nha? Là dây chuyền Nguyệt Nha bạch kim đó?

Park Jung Hoon gật đầu:

- Không sai. Sao vậy? Có vấn đề gì sao?

- À…

Trinh Tú buồn rầu cắn môi:

- Anh…Em tặng dây chuyền đó cho người khác rồi.

Park Jung Hoon biến sắc, nhưng nhanh chóng cười hỏi:


- Tặng cho ai?

Trinh Tú ngại ngùng:

- Tặng cho…

- Chờ chút.

Park Jung Hoon ngắt lời Trinh Tú, bảo những người bên cạnh ra ngoài hết mới nghiêm túc nói:

- Nhỏ tiếng một chút, nói cho anh nghe thấy là được rồi. Đây là một việc rất quan trọng.

Trinh Tú cũng có chút căng thẳng, đi đến bên cạnh Park Jung Hoon, thì thầm:

- Lúc đầu vì cảm ơn anh Dương Thần đã giúp em nên em đã tặng Nguyệt Nha cho anh ấy.

- Dương Thần?

- Vâng.

Trinh Tú gật đầu.

Trong mắt Park Jung Hoon lộ lên một chút kỳ lạ, nhưng mau chóng nhe răng răng cười:

- Được rồi, anh biết rồi, sẽ thương lượng với ông nội một chút, em yên tâm đi. Nguyệt Nha dù sao cũng là tín vật di truyền quan trọng của gia tộc chúng ta, dù sao cũng phải lấy về, nhưng tuyệt đối phải làm việc một cách lịch sự.

Trinh Tú nghe xong cũng tán thành, nhưng trong lòng lại đang trông mong điều gì đó, liệu có phải sẽ gọi anh Dương Thần từ Trung Hải đến. Mấy hôm nay nhớ rất nhiều, thỉnh thoảng lại gọi điện về Trung Hải, nhưng Dương Thần cũng không ở nhà.



Thành phố Trung Hải, khu biệt thự phía tây.

Lâm Nhược Khê đang ngồi ở trong phòng của mình, chậm rãi buông điện thoại xuống, vừa mới kết thúc xong cuộc gọi với Lưu Minh Ngọc.

Sau khi Lưu Minh Ngọc trở về Trung Hải thì cũng giống như khi đến đến châu Úc trước kia, thông báo cho Lâm Nhược Khê những tình hình gặp phải.

Nếu như theo cách nghĩ trước kia thì hơn một nửa là nói về chủ đề không bao giờ dứt, đó là Tiêu Chỉ Tình, nhưng cuối cùng thông tin truyền đến mà Lâm Nhược Khê biết lại chính là tin mà chính miệng Dương Thần nói ra, thậm chí còn muốn Lâm Nhược Khê cảm thấy bất lực và cảm khái.

Khi Lưu Minh Ngọc định nói về những gian khổ trên đường đi thì lại bàn về quá trình thay đổi của Tiêu Chỉ Tình. Lâm Nhược Khê biêt, chí ít thì tâm trạng của Lưu Minh Ngọc đã coi Tiêu Chỉ Tình như chị em.

Mà những lời Dương Thần nói lúc trước thực ra chỉ có một phần rất nhỏ. Thực ra Tiêu Chỉ Tình đã làm rất nhiều việc khiến cho mình không khỏi khâm phục cô ấy. Rốt cuộc Dương Thần mất đi tu luyện thì Lưu Minh Ngọc còn có nội công chống đỡ được mấy ngày sau đó. Còn Tiêu Chỉ Tình chỉ đơn thuần dựa vào thân thể mảnh mai đó, và nghị lực ngoan cường, đã đi đến chỗ không người đó, không chỉ gặp phải vô vàn khó khăn mà còn liều mình để cứu Dương Thần và Lưu Minh Ngọc nữa.

Lâm Nhược Khê không biết lúc này tâm trạng của mình rốt cuộc như thế nào, cảm thấy ấm ức, nhưng lại cảm thấy không có gì đáng ấm ức, ngược lại còn có chút chột dạ, nhiều hơn nữa là sự đau lòng và không cam lòng.

Nếu như lúc đó người ở bên cạnh người đàn ông ấy là mình thì sẽ không đau đầu như bây giờ, nhưng tại sao ông trời cứ trêu ngươi mình như thế?

Đang nghĩ đến việc này thì cửa phòng có tiếng người gõ cửa, từ bên ngoài vọng vào tiếng của vú Vương:

- Tiểu thư, mau xuống dưới đi, có chút chuyện chúng ta cần phải thương lượng.


Danh sách truyện HOT