Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Jane đang thích thú ngắm nhìn những đồ trang trí cổ điển theo phong cách Hàn Quốc trong nhà, nghe thấy tiếng nói quen thuộc, liền nhìn ra.

Thấy Dương Thần và Lâm Nhược Khê đang ngồi, đôi mắt xanh như ngọc chớp chớp, sự vui mừng và kinh ngạc xen lẫn:

- Dương Thần? Chị Lâm, sao hai người lại ở đây?

Jane mặc chiếc áo bò, cả người toát ra khí chất cả một cô gái phương Tây. Đôi boot cao cổ ôm lấy đôi chân thon dài, mang theo vẻ đẹp trẻ trung, năng động, lại pha chút tao nhã, kết hợp với dung mạo xinh đẹp kia, khiến cho không ít người có mặt ở đấy phải ngưỡng mộ.

Park Chuan hơi hiếu kì hỏi:

- Cậu Dương Thần, hai người quen biết ư?

Mọi người đều tò mò nhìn Dương Thần, vì bọn họ cũng đều chưa từng gặp qua Jane, một cô gái da trắng đột nhiên xuất hiện một cách thần bí khiến cho bọn họ không thể không chú ý.

Dương Thần gật đầu:

- Chúng tôi là bạn lâu năm, thật không ngờ lại gặp lại nhau ở đây.

Trước đây khi Jane ở London, có nói với Dương Thần phải ra nươc ngoài làm phẫu thuật, thật không ngờ lại gặp ở đây.

Một trong hai tên da trắng kia, là tên để râu giới thiệu:

- Hội trưởng Park Chuan, hai vị này được chúng tôi đặc biệt mời về từ Viện Khoa Học Hoàng Gia Anh. Ân sư của chúng tôi, cô Jane, đáng lí ra một tuần trước đã đến đây rồi, nhưng vì phải cứu chữa cho một vị tướng quân hải quân của Anh, nên đến muộn.


Mọi người vô cùng kinh ngạc, một cô gái trẻ như vậy, lại có thể là ân sư của hai vị bác vĩ người Mỹ?

Jane cũng đã quen với việc mọi người nhìn cô một cách kì quái như vậy rồi. Nhưng vì tôn trọng người lớn tuổi, nên cô khom lưng chào hỏi Park Chuan:

- Ngài Park Chuan, trước khi đến đây, hai học trò của tôi là Vinson và Warren đã trao đổi qua với tôi về bệnh tình của ngài. Tôi cũng đã xem qua bệnh án, tôi cần chút thời gian nghiên cứu và phân tích, sau đó mới tiến hành làm phẫu thuật cho ngài được.

- Làm phẫu thuật?

Park Ji Yeon cau mày hỏi lại:

- Làm phẫu thuật gì? Với bệnh tình của cha tôi?††

Những người khác cũng lộ vẻ kinh ngạc, vì căn bệnh ung thư gan giai đoạn cuối của Park Chuan theo lí mà nói chỉ có thể sống nhiều nhất thêm hai tháng nữa, cho dù có mổ cũng không có tác dụng gì.

Điều này chính bác sĩ ngoại khoa hàng đầu Hàn Quốc đã từng nói rồi. Hôm nay lại còn mời vị bác sĩ thần bí này tới làm phẫu thuật không biết để làm gì?

Park Chuan ra hiệu cho mọi người cùng ngồi xuống, thản nhiên nói:

- Các người chắc thấy kì lạ lắm, tại sao lão già này mắc ung thư gan giai đoạn cuối, các tế bào ung thư đã phát tán hết rồi, lại còn phải nhờ Winson và Warren giúp ta mời tới một vị bác sĩ nữa đúng không?

Mọi người đều im lặng lắng nghe.

Park Chuan cười giơ tay xoa xoa đầu Trinh Tú, gần đây Trinh Tú rất hay được ông ngọa xoa đầu, cô chu môi vẻ mặc kệ, đây là cách ông đối xử với một đứa trẻ, nhưng cô đã không còn bé nữa rồi.

- Ta phải thừa nhận sai lầm của ta, chính là…vì muốn đứa cháu ngoại của ta quay về, nên ta cố ý bảo với bác sĩ Winson và bác sĩ Warren nhờ họ nói rằng bệnh tình của ta rất nặng.

- Ôi!

Park Yi Yeon và Liễu Hạo Minh đều kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt của Park Jung Hoon cũng có chút kì lạ.

Trinh Tú viền mắt đỏ hoe, không biết nên vui mừng hay nên tức giận nữa:

- Ông ngoại! Sao ông lại như vậy?

Park Chuan cười ha hả nói:

- Thực ra bệnh tình của ta thế nào ta cũng không rõ, hay để cho Winson và Warren nói đi. Tóm lại là ta hy vọng Trinh Tú sẽ trở về nhà, vì ta thực sự không thể chờ đợi quá lâu, hơn nữa, cũng không phải tuyệt đối có thể chữa trị khỏi được. Cho nên, mong mọi người hãy tha thứ cho tấm lòng lão già này muốn được ở bên cạnh cháu gái mình.

Dương Thần cầm một chiếc càng cua lên cắn, vừa ăn vừa nói:

- Tôi đã biết một người có thân phận như ngài, sao có thể vừa đi kiểm tra đã phát hiện ra là ung thư gan giai đoạn cuối chứ, đúng là kì lạ mà!

- Người Hoa Hạ đều không biết lễ nghĩa như vậy sao? Hội trưởng Park còn chưa ăn, sao anh lại có thể ăn trước chứ?

Goo Yu cười nhạt.


Dương Thần nhếch miệng cười:

- Ta đói rồi nên muốn ăn cơm, không phải nhà của cậu, cậu quản được sao? Hội trưởng Park Chuan cũng không nói gì, cậu từng nghe tới thái giám trong lịch sử Hoa Hạ chưa? Cậu chính là Hoàng Thượng chưa lo thái giám đã lo đấy!

- Cậu...

- Haiz! Goo Yu! Không được vô lễ với khách.

Goo Chi Yong bảo cậu con trai yên lặng, rồi quay sang Dương Thần cười cười:

- Cậu là khách, xin lượng thứ.

Park Chuan giả vờ như không nghe thấy gì, quay sang người đàn ông Mỹ để râu nói:

- Bác sĩ Winson, mấy ngày gần đây thật vất vả cho hai vị đã chăm sóc, chữa trị cho ta, thật vô cùng cảm tạ.

- Việc nên làm mà, hội trưởng Park đã đầu tư vào nhiều hạng mục giúp đỡ người nghèo, mua sắm trang thiết bị cho bệnh viện chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ biết dốc sức đền đáp thôi. Chỉ đáng tiếc kĩ thuật của tôi còn non kém, đành phải mặt dày đi mời ân sư của mình.††

Winson cười nói.

- Ha ha! Vậy xin hãy nói về bệnh tình thực sự của ta đi.

Winson gật đầu, giải thích với mọi người:

- Bệnh ung thư gan của Hội trưởng Park Chuan, qua chuẩn đoán ban đầu, qua xét nghiệm cho thấy là chứng sơ gan. Nhưng may mắn là, không phải không có cách chữa trị, sắp tới sẽ tiến hành cấy ghép gan, sẽ không có vấn đề gì lớn, nếu không cấy ghép thì nhiều nhất chỉ có thể sống thêm nửa năm.

- Cấy ghép gan? Vậy là ca phẫu thuật lớn rồi…

Park Jong Hoon vẻ mặt lo lắng.

Trinh Tú cũng không để ý tới chuyện ông ngoại lừa cô nữa, biết rằng có cách chữa trị, trên mặt đầy vẻ mong chờ hỏi:

- Ông ngoại, vậy ông mau làm phẫu thuật đi!

- Haiz! Đừng vội, cháu gái à, đây chẳng phải là nguyên nhân ta mời tới hai vị bác sĩ này hay sao.

Park Chuan cười hiền hòa.

- Sở dĩ ta nhờ hai vị bác sĩ tìm giúp ta một bác sĩ giỏi, lại nhờ cả nhà họ Goo mời giùm ta bác sĩ giỏi, chính là vì ta hy vọng, ca phẫu thuật của ta sẽ thành công mĩ mãn. Ta cần 100% khả năng thành công. Cho nên, ta đã mời vị bác sĩ giỏi nhất tới làm phẫu thuật cho ta.

Lúc này mọi người mới hiểu, Park Chuan quả là người biết tính toán, không hổ danh là lão già đa mưu túc trí mấy chục năm tung hoành ngang dọc ở đời. Đến bệnh tình của mình cũng có thể đem ra làm công cụ đưa cô cháu gái trở về bên mình.

Winson và Warren đã mời rất nhiều danh y nội ngoại khoa gan từ California tới, nhưng họ đều không dám khẳng định chắc chắn, cuối cùng đành phải nhờ tới người ưu tú nhất trong số những người ưu tú.

Dương Thần lặng lẽ huých cùi trỏ vào Lâm Nhược Khê cười tủm tỉm nói:

- Vợ này, Park Chuan rất giống em, đều là loại người lẳng lặng tính kế…


- Ăn đi, nói nhiều.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Goo Chi Yong ngồi ghế trên nói giọng chắc chắn:

- Hội trưởng, bác sĩ Leen có kĩ thuật cấy ghép gan hoàn hảo, hơn nữa ông ấy lại là bác sĩ hàng đầu Đại Hàn Dân Quốc chúng ta, ngài có thể hoàn toàn yên tâm. Đúng không bác sĩ Winson, bác sĩ Warren?

Winson và Warren nhìn nhau, sau đó cùng thẳng thắn gật đầu, Warren nói:

- Tôi ở Califonia quả thực từng nghe danh bác sĩ Leen từng tốt nghiệp tại Harvard, cũng từng đọc báo cáo của ông ấy trên rất nhiều tạp chí, luận văn của ông ấy quả thực rất xuất sắc.

- Quá khen rồi! Tôi cũng từng nghe nói về hai vị, hai vị là hai bác sĩ trẻ tài năng rất có tiền đồ.

Leen đắc ý, liếc nhìn Jane đang thích thú quan sát ẩm thực ở Hàn Quốc, nói:

- Tôi cũng từng nghe nói nhiều lần về danh tiếng của cô Jane đây. Chỉ tiếc rằng cô chỉ nhận dạy ở Johan Hopkins, nếu có dịp cô đến Harvard tham quan, chúng tôi sẽ rất hoan nghênh.

Tuy nói rằng Jane có ảnh hưởng không nhỏ trên toàn thế giới, nhưng chủ yếu vẫn là hoạt động tại Anh, hơn nữa Jane còn rất trẻ, rất nhiều người nghe đồn nhưng không hoàn toàn tin tưởng.

Rất nhiều nhân vật hàng đầu về y học của Harvard, Colombia, Duke, nên càng không cần quan tâm tới Jane.

Nhưng người này đều có tài năng riêng trong lĩnh vực của họ nên không ai chịu phục ai.

Hơn nữa vị thế của học viện y học Harvard luôn có thứ hạng cao hơn Johan Hopkins trên thế giới.

Cho nên, lúc này Leen càng muốn đàn áp Jane hơn, nắm được cơ hội này, giống như đã loại bỏ được một đối thủ lớn, một bước lên trời.

Jane vẫn chăm chú quan sát các món ăn Hàn Quốc được bày ra trước mắt, nhưng với sự sắc xảo của cô lẽ nào lại không nhìn ra suy nghĩ của Leen. Có điều cô cũng không màng tranh chấp cái gì, cười nhẹ nói:

- Tôi rất lười biếng, đến đi học còn lười chứ đừng nói đến chuyện tham quan.

- Người trẻ tuổi, không nên vì chút danh tiếng này mà dương dương tự đắc.

Leen lấy thân phận trưởng bối nhắc nhở một câu, sau đó, lấy từ trong cặp ra mấy tấm phim chụp X-quang cười nói:

- Hội trưởng Park Chuan, tôi đã xem xét tỉ mỉ các tư liệu về bệnh tình của ngài, ca phẫu thuật cấy ghép gan của ngài tôi nghĩ cũng không phải vấn đề lớn gì.


Danh sách truyện HOT