Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đối mặt với câu hỏi ngược lại đầy lạnh lùng, không một chút biểu cảm của Athéna, Apollo và Artemis ngây người tại chỗ, không khỏi trầm tư.

Anh em hai người này ít khí trở nên trầm tĩnh, lần đầu tiên Dương Thần cảm nhận được hai người này không phải là không quan tâm đến Thần Minh, mà là những người già đã sống hàng vạn năm.

Trong mắt hai người giống như có vô vàn ký ức ùa về, đầy những đắng cay mặn ngọt.

Trong những năm tháng thăng trầm đó, bọn họ đã chứng kiến quá nhiều trận chiến, đầy mê man...

Trên thực tế, Dương Thần ở một bên cũng có chút bối rối.

Ý gì vậy? Thực lực của Apollo không đủ?

Chẳng lẽ sức mạnh của các vị thần, từ lúc sơ khai không phải như thế này?

Gió thổi lạnh thấu xương, bóng đêm đen như mực, nhiệt độ không khí giảm xuống đến mức cực điểm.

Sau một hồi yên tĩnh khá lâu, Apollo bỗng nhiên thở dài một cách đầy chua xót, nói:

- Athéna, thôi đi… Như vậy quá điên cuồng…

- Ngu xuẩn.

Trong mắt Athéna hiện lên sự thất vọng:

- Ngươi tưởng trái đất không phải của chúng ta, mà là của loài người sao?

Trong vũ trụ, không có bất kỳ một thứ gì là của riêng cả, một chủng tộc hùng mạnh cũng có những nhược điểm của nó.

Cho dù chúng ta không hủy hoại trái đất này, nhưng sớm muộn cũng có một ngày, một chủng tộc thấp kém như loài người cũng sẽ kéo tinh cầu của mình vào tử cốc.


Giao những tinh cầu tương tự như vậy vào tay của những chủng tộc thấp kém đó để tiêu hao một cách từ từ, chi bằng để cho Thần tộc của chúng ta thống trị tuổi thọ còn lại của nó…

Artemis nhíu mày nói:

- Này, Athéna, sao cô lại độc đoán như vậy?

Cho dù cô có làm sống lại trái tim của Gaia, tất cả các Chủ Thần còn lại như chúng ta được khôi phục lại sức mạnh như ban đầu, đánh bại kẻ đó, cứu s ra, chiếm lấy tinh cầu này thì có ích lợi gì chứ?

Tộc người của chúng ta đã không tồn tại rồi, lẽ nào phải dựa vào những người này đến phục hưng lại toàn bộ Thần tộc sao?

Athéna dường như ngây người nhìn hai anh em nhà này.

- Không cần theo lối suy nghĩ của các người, với thân phận của ta, tất cả đều sẽ nằm trong tầm kiểm soát của ta.

Tương lai sẽ không thay đổi, các người chỉ cần lặng im mà chờ đợi, chờ đợi thực lực được phục hồi, chờ đợi ngày Thần tộc được phục hưng lại…

- Chẳng lẽ… Đại Dự Ngôn Thuật của cô nhìn thấy được sự phục hưng của Thần tộc sao?

Apollo khó hiểu hỏi.

Trong mắt Athéna lộ ra một vẻ quái dị, dường như hướng đến anh em Apollo để truyền đạt cái gì đó, nhưng lại không nói ra.

Apollo và Artemis liếc nhau một cái, trong mắt hai người hiện lên một thứ cảm xúc hỗn tạp.

Athéna không muốn nhiều lời, cho dù là những người quen biết nhau hàng vạn năm cũng không có hứng thú nói nhiều.

Ra hiệu cho kẻ mặc áo choàng đen ở bên cạnh, rồi biến mất tại chỗ.

Kẻ mặc áo choàng đen cười quái dị vài tiếng, sau đó là một cơn gió xoáy quét qua.

Dương Thần thậm chí còn chưa kịp định thần, thì đã không cảm nhận được chút mùi nào của Athéna nữa, tốc độ của Quy Luật Không Gian cực nhanh, khiến người khác phải run sợ.

- Chết tiệt, thứ này lại bị lấy mất rồi, như vậy còn mặt mũi nào mà gặp Trinh Tú chứ.

Dương Thần buồn rầu vuốt mặt.

Stern và Alys dường như cũng đã quen với tính cách này của Athéna, nên cũng không cảm thấy bất ngờ.

Xoay người lại, Stern có chút tò mò nói:

- Hades, sao ngươi cũng ở đây? Xung đột gì với Athéna à?

- Sao lại chỉ có xung đột thôi chứ, còn bị nhốt vào một lúc rồi.

Dương Thần cười khổ nói.

Stern cười to, cùng với Alys nhìn Dương Thần một cách quỷ quái.

- Ngươi cũng to gan thật, người phụ nữ đó không phải là kẻ dễ chơi đâu, vui giận thất thường, làm việc độc đoán, không ai có thể khống chế được cô ta, ngươi không thể làm gì được cô ta đâu, không để ngươi sống dở chết dở đã là may cho ngươi rồi đấy.

Stern nói.

Dương Thần bĩu môi, vội vàng hỏi:

- Đừng có nói mấy lời vô nghĩa đó nữa. Các người hãy mau nói cho tôi biết “trái tim của Gaia” là thứ gì đi. Tại sao phải tốn nhiều công sức như vậy để giấu không cho Athéna tìm ra chứ? Hơn nữa, tại sao cô ta nói sức mạnh của các người không đủ?

Stern và Alys lộ vẻ khó xử, có chút đau thương, không nói gì.

Dương Thần bối rối:


- Này, đừng có mà tỏ vẻ đấy, còn muốn giấu tôi sao? Athéna nói tôi là một thành viên của Thần tộc.

Alys lắc đầu:

- Không phải, Hades, chúng ta không phải là không coi ngươi là người một nhà. Thần tộc của chúng ta chỉ nhìn thấy Thần Cách, không nhìn xuất thân… Ngươi đã thừa kế Thần Cách của Hades, đối với chúng ta mà nói ngươi chính là người một nhà.

- Vậy tại sao còn giấu không nói?

- Bởi vì…rất đau thương?

Alys buồn bã buông tiếng thở dài, khóe mắt hơi ươn ướt nói:

- Tóm lại, ngươi đừng có bắt chúng ta nói về chuyện trái tim của Gaia nữa, chuyện đó cách đây đã hàng vạn năm rồi, sau khi chúng ta đến trái đất đã không còn nghĩ về những hồi ức đó nữa.

Ngươi yên tâm đi, cho dù Athéna có lấy được trái tim của Gaia thì thực ra cũng đã không làm gì được nữa rồi. Thực lực của chúng ta thực sự có liên quan đến trái tim của Gaia, nhưng nếu như thực sự có thể tìm lại được thì chúng ta sớm đã nỗ lực tìm rồi. Bây giờ, cô ta làm như vậy cũng chỉ là phí công mà thôi…

Dương Thần rõ ràng cảm nhận được hai anh em nhà này không muốn nhiều lời, nhưng nhìn bộ dạng sầu não của hai người họ, hắn lại không đành lòng truy hỏi thêm.

Nghĩ kỹ một chút, Christine cũng chưa từng nhắc tới những thứ này, xem ra thực sự đã rất lâu rồi, hơn nữa Thần tộc không muốn nói thêm về chuyện cũ.

Mặc dù đầy sự nghi ngờ, nhưng Dương Thần cũng biết không phải lúc nghĩ ngợi lung tung, có truy hỏi thêm cũng không tìm ra gì, nên bèn nói lời tạm biệt hai người, trở về đống hoang tàn của ngân hàng Thụy Sĩ.

Trinh Tú và Park Chuan còn đang ở dưới tầng ngầm, cũng không biết đã thoát khỏi khó khăn chưa.

Đợi Dương Thần rời đi, Alys và Stern đều thở phào nhẹ nhõm.

- Chúng ta đã giấu Hades như vậy… có phải quá không công bằng với hắn không…

Alys có chút bất đắc dĩ hỏi.

Stern vỗ vỗ bả vai em gái nói:

- Việc này cũng là bất đắc dĩ, Athéna đã bảo chúng ta không được quấy rầy kế hoạch của cô ta, chúng ta và những người khác nên phối hợp với cô ta.

Anh nghĩ nếu như Poseidon và Aphrodite ở đây cũng sẽ lựa chọn việc tin tưởng Athéna thôi…

Dù sao Hades cũng còn quá trẻ tuổi, chắc hắn sẽ không hiểu được, trong những năm tháng trường kỳ đó, mỗi ngày nhìn thấy người của mình chết đi, là một nỗi thống khổ vô cùng…

Alys ảm đạm gật đầu, cúi đầu nhìn thần cung Selene ở trên tay, mỉm cười:

- Đúng vậy…hoan nghênh ngươi trở về… người thân của ta…

Trên thần cung Selene, hàn quang lưu chuyển, ánh hào quang màu xanh lam tỏa ra, giống như muốn nhắm vào đâu đó…



Về tới bên ngoài của khu cất giữ của ngân hàng Thụy Sĩ, Dương Thần phát hiện ra, dưới sự chỉ đạo của Kim Chul, đã có những chuyên gia phụ trách đến giải cứu Park Chuan và Trinh Tú.

Sau khi Park Chuan hôn mê tỉnh lại, cảm thấy vô cùng đau đớn và hổ thẹn với tổ tiên khi làm mấy bảo vật gia truyền của nhà họ Park, liền khóc tại chỗ.

Cảm kích trước ơn cứu mạng của Dương Thần, Dương Thần cũng xấu hổ, mặc dù tu vi của bản thân tăng lên cực nhanh, nhưng thực lực của Athéna lại cao hơn mình bây giờ, nếu muốn đuổi kịp cô ta, e tằng không phải là chuyện một sớm một chiều, vì vậy cũng không thể giúp ông ấy lấy đồ về được.

Huống hồ vật đó căn bản là hai vật của Thần tộc. Mặc dù không rõ trái tim của Gaia được sử dụng như thế nào, nhưng nhìn thấy Athéna coi trọng nó như vậy thì chắc là một huyền cơ được cất giấu.

Trinh Tú thấy Dương Thần bình an vô sự, ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

An ủi ông ngoại, thực ra cô cũng không đau lòng lắm. Đối với việc bảo vệ một bảo bối đầy mê tín của gia tộc như vậy, cô không tin lắm.


Sau khi trở về nhà họ Park, Park Chuan nhanh chóng uống thuốc an thần để nghỉ ngơi. Tinh thần và thể xác của Trinh Tú cũng đã thấm mệt, cô cũng lên lầu đi ngủ dưới sự phục vụ của cô hầum Jeong.

Dương Thần trở về phòng mình, thấy Lâm Nhược Khê đang quấn chăn, nằm trên giường giả bộ ngủ, không khỏi dở khóc dở cười nằm xuống đệm dưới đất.

Cũng không nói câu gì với cô mà lặng yên ngồi đó.

Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần vẫn không động tĩnh gì liền cố ý làm bộ xoay người, muốn nhìn xem rốt cuộc Dương Thần đang làm gì.

Thấy Dương Thần không ngờ ngồi đó, thở dài nói:

- Dương Thần chết tiệt, Dương Thần thối tha! Anh ra ngoài lâu như vậy, không nói nguyên nhân sao?

Dương Thần mở một bên mắt, nói:

- Anh sợ quấy rầy sự yên tĩnh của bà xã.

- Anh biết rõ là em đang đợi anh, đừng giả bộ nữa.

- Ha ha.

Dương Thần nghiêm mặt nói:

- Thực ra cũng không có gì, ông Park bị dọa...

Dương Thần kể lại sự việc, nhưng không nhắc đến việc của Athéna, tránh để cho Lâm Nhược Khê lo lắng, chỉ nói mình đã đánh kẻ mặc áo choàng đen chạy mất, đồ thì vẫn chưa lấy lại được.

Lâm Nhược Khê nháy mắt mấy cái:

- Tại sao mấy chuyện phức tạp đó cứ theo anh vậy.

Đối với những chuyện này, Lâm Nhược Khê đã coi như chuyện bình thường rồi, ngáp dài một cái, nằm xuống giường, mơ hồ hỏi:

- Anh ngồi làm gì vậy, không ngủ à?

Dương Thần gật đầu, nhắm mắt nói:

- Vừa rồi đánh nhau với kẻ mặc áo choàng đen kia, chân nguyên của gã khiến anh cảm thấy gì đó… Anh muốn lĩnh ngộ một cách kỹ càng…

Chân nguyên của kẻ mặc áo choàng đen đó chính là một loại hình thái chân nguyên chí âm trong trời đất, còn có một đặc tính ăn mòn nhất định, trải qua sự luyện hóa của Hỗn Độn Đỉnh đã khiến Dương Thần hiểu rõ.

Dương Thần suýt hiểu được Minh Thủy, có mang một chút hương vị như nhau.

Kẻ mặc áo choàng đen tất nhiên đã vượt qua Minh Thủy, chắc đã đến Nhược Thủy, nếu không cũng sẽ không vững vàng áp chế được mình khi mình không dùng Hỗn Độn Đỉnh.

Cho nên, có thể gợi ý cho Dương Thần như vậy, cũng không kỳ lạ gì.

Dương Thần đắm chìm trong thế giới của mình, cứ thế đêm tối dần qua đi…

Đợi cho đến lúc trời sáng, Dương Thần mới từ từ mở mắt, sau đó liền thấy trên chiếc giường lớn bên cạnh mình, Lâm Nhược Khê nằm ở giữa, mở to mắt, nhìn mình một cách hiếu kỳ…


Danh sách truyện HOT