Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Bí mật nhỏ không ngờ bị vạch trần. Lâm Nhược Khê cũng không giống những người con gái khác xấu hổ không dám gặp người. Tuy mặt hơi ửng đỏ, nhưng ngay sau đó khống chế được cảm xúc, cướp lấy từ trong tay Dương Thần trang bìa rất đẹp “ Công lược sách”(Cách tấn công bạn đời – lời Dgia), nói:

- Lo lắng làm gì, cũng không phải anh xem!

Vẻ mặt Dương Thần như cười như không nói chuyện, lại lấy một quyển sách khác trong số những quyển mà Lâm Nhược Khê đã mua, tên là “100 quy luật vợ chồng sống chung”.

- Anh…

Lâm Nhược Khê không thể đề phòng, cắn môi đoạt lại:

- Mang nhanh lên một chút, tôi lên xe trước.

Nói xong, Lâm Nhược Khê giống như làn gió mát đi nhanh lên xe, “Rầm” đóng cửa lại.

Dương Thần sờ sờ mũi, cảm thấy hình tượng này thật buồn cười, không ngờ Lâm Nhược Khê lại mua hai quyển sách như vậy, chẳng giống phong cách của cô ấy chút nào.

Trên đường lái xe trở về, vẻ mặt Lâm Nhược Khê lại hờ hững, thậm chí gần đây còn lạnh như băng, nửa câu cũng không nói. Trên thực tế thì cũng không biết nói như thế nào, chỉ thầm nghĩ nhanh nhanh về đến nhà rồi chui vào trong phòng của mình, chui vào trong chăn, không ai thấy được.

Dương Thần thấy bộ dạng khẩn trương của cô, không nhịn nổi cười, nói:

- Có nhất thiết phải như thế không? Chỉ là hai quyển sách dạy cách quan hệ vợ chồng, không phải là sách cấm, sao phải che giấu?

Lâm Nhược Khê đột nhiên nhìn về phía đèn, đèn bên đường ánh sáng ảm đạm thanh tĩnh. Lâm Nhược Khê cho xe vào lề đường rồi dừng lại, tắt máy.

Xung quanh bao nhiêu là những cửa hàng nhỏ dành cho người đi bộ. Ban đêm lại không có tiếng động, không có người đi đường, không có xe cộ, không gian vô cùng yên tĩnh.

Ngọn đèn trong xe tự động sáng lên, dịu dàng nhá nhem chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Nhược Khê, hiện ra cảm giác mông lung.

- Cười đã lắm đúng không?

Lâm Nhược Khê đột nhiên hỏi.

Dương Thần đang buồn bực, tại sao tự nhiên lại dừng xe xuống dưới, còn hỏi câu này, không hiểu ra sao cả, hỏi lại:

- Buồn cười cái gì?

Lâm Nhược Khê nghĩ hắn giả vờ, tỏ ra buồn sầu, cười lạnh:


- Anh thấy tôi rất ngốc phải không? Ngay cả việc làm một người vợ như thế nào, làm sao sống chung cùng một người đàn ông cũng không biết.

Dương Thần sửng sốt, vừa định nói “Không có”, nhưng đột nhiên nhớ tới mấy ngày nay hai người ở chung, chính xác là không được tốt lắm. Nhưng Dương Thần không cảm thấy đơn thuần là vấn đề của Lâm Nhược Khê, mà lại bị hỏi như vậy. Hắn đang tự hỏi giữa hai người thiếu cái gì.

Chỉ khi thấy hắn cam chịu, trong mắt Lâm Nhược Khê cảm thấy chua xót:

- Anh biết không? Vừa rồi ở trong nhà sách, thấy vợ chồng lão Triệu như vậy, tuy rằng cảm giác rất chua xót, nhưng tôi thấy bọn họ rất hạnh phúc. Tuy rằng bà Triệu thậm chí không thể nhớ tên người yêu mình là gì. Nhưng lão Triệu vẫn luôn bên bà ấy, bỏ hết tất cả để ở bên bà ấy, làm bạn với bà ấy, cùng bà ấy đi qua những ngày cuối cùng. Tôi rất hâm mộ bọn họ…

- Cô còn trẻ, sao lại nghĩ đến những điều này?

Dương Thần nói.

- Con người ai rồi cũng sẽ già, ai cũng đều muốn có kết cục tốt đẹp.

Lâm Nhược Khê tiếp tục nói:

- Tôi nghĩ, nếu ngày nào đó tôi cũng không đi được, đầu óc tôi cũng không bình thường, anh còn có thể ở bên tôi hay không?

- Đương nhiên rồi. Chúng ta là vợ chồng mà!

Dương Thần cười nói:

- Phẩm chất này tôi chắc chắn phải có.

Lâm Nhược Khê lắc đầu:

- Hiện tại là như vậy, sau này sẽ không như thế nữa đâu!

Dương Thần cảm thấy thật kỳ quái:

- Cái gì gọi là hiện tại, về sau không phải? Phép tắc của Lâm gia các người không phải là quy định, chỉ có thể yêu một người sao? Có phải cô muốn lấy chồng khác?

Tuy rằng nói quan hệ giữa hai người vẫn rất bình thường, thậm chí không thể nào tốt hơn. Nhưng nếu một ngày nào đó Lâm Nhược Khê đột nhiên nói phải lấy một người đàn ông khác, Dương Thần khẳng định sẽ giết chết người đó. Bất luận luân thường đạo lý, bản thân mình không thể nhẫn nhịn.

- Tôi đã nói rồi, tôi không phải người nhà họ Lâm, lão gia không có quan hệ gì với tôi! Tôi cũng không phải vì cái quy củ buồn cười kia mà kết hôn với anh!

Lâm Nhược Khê tức giận, nghiêm nghị nói.

Dương Thần mỉm cười.

- Không phải vì lấy tôi làm bia đỡ đạn sao? Ký hợp đồng hai năm mà. Tôi cảm thấy tấm bia này đã trở thành phế thải rồi.

Lâm Nhược Khê khẽ lắc đầu:

- Tôi thừa nhận khi đó lừa anh, thực ra đó chỉ là một nguyên nhân nhỏ thôi.

- Còn nguyên nhân nào khác?

Dương Thần hỏi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Khê đột nhiên ửng hồng, nhấp môi:

- Tôi… Tôi là người rất bảo thủ.

Không khí trong xe trong nháy mắt trở nên nặng nề. Dương Thần cố nén cười, ra vẻ nghiêm túc hỏi lại:

- Cái đó… Tôi nghe không rõ… Cô nói lại lần nữa đi.

Lâm Nhược Khê nghiến răng ken két. Người đàn ông này lại bắt đầu chơi xấu, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, Lâm Nhược Khê quyết định bất cứ giá nào rồi.

- Tôi nói! Tôi là người phụ nữ bảo thủ!!

Lâm Nhược Khê nói to, rõ ràng từng chữ,

- Từ nhỏ bà nội đã dạy tôi, muốn tôi làm cái gì cũng phải cố gắng đến cùng, tôi không thể chịu được việc trao lần đầu tiên của tôi cho một người xa lạ.

Dương Thần mỉm cười, nhỉn vẻ mặt thở hổn hển của cô ấy:

- Không có gì là mất mặt cả, nói rõ ra sớm hơn là được rồi.

- Đừng giả vờ giả vịt. Anh thật sự thấy tôi rất ngốc nghếch đúng không?


Lâm Nhược Khê khẽ nói:

- Thời đại này còn quan tâm đến cái gọi là lần đầu tiên, nhưng nó luôn luẩn quẩn trong lòng tôi, khiến tôi tự coi thường bản thân mình. Cho dù sau này phát hiện anh bán thịt dê xiên nướng… Tôi vẫn muốn kết hôn.

Dương Thần im lặng, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, hỏi:

- Hối hận rồi sao?

Bất ngờ, Lâm Nhược Khê lắc đầu,

- Ngay từ đầu là như vậy. Anh thô tục, vô lại, không cầu tiến, lời nói cũng không đứng đắn… Hoàn toàn không giống với trong suy nghĩ của tôi… Tuy nhiên từ ngày anh cứu tôi từ trong kho hàng ở cảng. Tôi đã quyết nhất định phải sống cùng anh.

Cảng kho hàng? Lần đó chỉ vì bị Lâm Khôn bắt cóc, không nghĩ tới khi đó Lâm Nhược Khê không hỏi gì, trong lòng không ngờ lại có quyết định như vậy.

- Lúc tôi bị trói ở kho hàng đã nghĩ đại khái là ông trời cho tôi một cơ hội lựa chọn. Nếu anh nhát gan, không dám tới cứu chúng tôi. Như vậy là tôi đã mất tất cả rồi, ngay cả xinh đẹp cũng sẽ không có kết cục gì tốt đẹp. Cho nên tôi tự đánh cuộc với chính mình, nếu anh đã đến, tôi sẽ không hối hận. Bất luận về sau anh đối với tôi như thế nào, chỉ cần không ly hôn, tôi sẽ đi theo anh đến hết cuộc đời. Nếu anh không đến, cuộc đời của tôi nhất định sẽ trở thành bi kịch. Dù sao cuộc sống của tôi cũng không có nhiều ý nghĩa. Vừa khổ lại vừa mệt…

- Cái gì gọi là sống không có ý nghĩa? Cô có một công ty lớn như vậy, nhiều nhân viên thích cô như vậy, so với những người khác cô còn rất xinh đẹp. Nếu là đàn ông, ai nhìn thấy cô cũng phải say đắm rồi. Cô có nhiều tiền như vậy, tại sao còn kêu sống không có ý nghĩa?

Dương Thần ngao ngán hỏi.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng nhìn hắn một cái, hạ giọng nói:

- Khi còn bé, trong nhà chỉ có bà nội và mẹ. Những người đàn ông trong nhà đều không quan tâm đến tôi. Đến khi tôi vào đại học, bà nội đã rời xa tôi, sau đó mẹ cũng bỏ đi. Trong nhà chỉ còn lại có vú Vương và tôi. Tôi chưa học xong đại học đã bỏ học bắt đầu đi quản lý Ngọc Lôi. Mấy năm nay, không có ngày nào tôi được ăn ngon ngủ yên. Như vậy còn chưa tính, cha ruột của tôi còn cùng với người khác đến đối phó với tôi, chửi rủa tôi…

Có tiền thì có ích lợi gì? Xinh đẹp có ích lợi gì? Người ghen tỵ chỉ biết rằng ta dựa vào thân thể này để đổi lấy thành tựu như ngày hôm nay. Bọn họ chỉ biết chú ý đến bề ngoài của tôi, bỏ qua những cố gắng của tôi.

Anh biết không? Cho dù qua sinh nhật năm nay tôi mới tròn hai mươi ba tuổi. Những cô gái khác trạc tuổi tôi vẫn đang còn ngồi trên giảng đường đại học, vui chơi, nói chuyện yêu thương, đọc tiểu thuyết tình cảm, xem phim Hàn, phim Nhật, mở tưởng thành nữ diễn viên chính trong phim… Tôi thì sao? Muốn đùa không thể đùa, muốn ăn mặc theo ý thích cũng không thể. Ngày ngày đối mặt với văn phòng trống rỗng, chỉ thấy toàn là số liệu và ngập đầu các văn bản báo cáo, giấy tờ. Mỗi người đều có mục đích riêng cần phải đạt được, công ty đang tổ chức hội nghị, cấp dưới có mấy ngàn nhân viên cần phát tiền lương… Thị trường chứng khoán tốt lắm, tôi muốn thúc giục cấp dưới không được buông lỏng, vấn đề tiêu thụ ra, tôi phải điềm tĩnh cổ vũ nhân viên không được nản lòng…

Ngọn đèn trong xe đã tự động tối sầm lại. Trong bóng đêm không thấy rõ được khuôn mặt Lâm Nhược Khê, chỉ thấy rõ hai dòng lệ trong suốt.

Dương Thần từ từ giơ tay, muốn giúp cô lau nước mắt, nhưng Lâm Nhược Khê lập tức hẩy ra, tự mình lau nước mắt, khiến bàn tay Dương Thần dừng lại ở giữa không trung.

- Anh không cần thương hại tôi. Tôi biết bản thân mình đang làm gì. Bà nội đã nói cho tôi biết, phụ nữ không thể dựa vào đàn ông. Người đàn ông kia bỏ bà nội tôi, cho nên bà mới sáng lập Quốc Tế Ngọc Lôi, còn đem Quốc Tế Ngọc Lôi lớn mạnh như ngày hôm nay. Tôi cũng không hy vọng anh có thể đối tốt với tôi. Tôi biết mình đủ tư cách để quản lý công ty, nhưng tuyệt đối không phải là người vợ tốt. Anh không thích tôi, tôi cũng không oán hận anh đâu.

- Ai nói tôi không thích cô? Tôi không thích cô mà lại đi cứu cô sao?

Dương Thần cau mày nói.

Lâm Nhược Khê trầm lặng một lát, nói:

- Anh không hiểu tôi. Coi như là có thích tôi thì cũng chỉ là thích vẻ bề ngoài của tôi thôi. Nhưng cũng chẳng sao cả. Tuy tôi không biết làm thế nào để trở thành một người vợ tốt. Nhưng tôi có thể đọc sách, có thể học. Tôi tin một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành một người vợ tốt.

Dương Thần cười khổ nói:

- Chuyện này không phải là đề toán học, không phải đọc sách là có thể giải quyết!

- Vậy phải làm thế nào?

Lâm Nhược Khê nhíu mi, mờ mịt. Vấn đề này đúng là đối với nữ Chủ tịch mà nói so với công việc tài chính thì phức tạp hơn rất nhiều.

Dương Thần nói đầy thấm thía:

- Chuyện này không nói trước được. Nhược Khê, cô nói cô nguyện đi theo tôi đến hết đời là bởi vì ngày đó tôi cứu cô. Thực ra đó cũng không phải là một lý do. Tôi hy vọng vợ tôi ở chung với tôi, đó là nguyên nhân duy nhất, là bởi vì cô ấy yêu tôi, yêu đến mức không thể rời bỏ. Lý do của cô không phải là yêu, mà là lòng biết ơn. Tôi không cần cô cảm kích, tôi cứu cô là bởi vì cô là người phụ nữ của tôi, cô hiểu không?

- Tôi không phải trẻ con! Lý trí của tôi nói với tôi thế!

Lâm Nhược Khê giải thích.

- Bởi vì lý trí của cô cho nên mới là sai lầm! Không có tình yêu bằng lý trí, chỉ có trách nhiệm bằng lý trí thôi.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê ngậm miệng không nói được gì, dường như nghĩ đến ý tứ trong lời nói, nhưng cô gái đáng thương thiếu thốn tình cảm như cô căn bản không thể hiểu được việc này.

Dương Thần nói tiếp:

- Như hôm nay, cô nhìn vợ chồng lão Triệu, một đôi vợ chồng đã lâu năm, cả đời làm bạn không vứt bỏ nhau, cô thấy tình yêu sinh ra hâm mộ, hướng tới, cho nên cô mới có khát vọng cuộc sống vợ chồng. Đây cũng là chuyện tốt, cũng là chuyện bình thường của con người. Thực ra tôi cũng hy vọng có thể cùng cô đi đến hết cuộc đời này. Đúng như theo lời cô nói, có lẽ tôi thích bề ngoài của cô, đương nhiên cũng có thể là tôi phải có trách nhiệm với cô, làm người chồng tốt. Chính bản thân tôi cũng không rõ ràng lắm. Nhưng tôi tin cho dù hết hạn hợp đồng hôn nhân, chỉ cần cô không rời bỏ tôi, tôi sẽ không bao giờ chủ động rời khỏi cô, cả đời cũng không. Tôi hứa sẽ là người đàn ông của cô. Vừa nãy, cô có nói cô phải cố gắng làm một người vợ tốt, tôi thấy rất có hứng thú. Nhưng cô chọn cách đọc sách để học làm vợ như thế nào, là hơi thái quá rồi. Cô nhìn vợ chồng lão Triệu luôn lấy sách làm lý luận, cô cũng học theo sao?

Lâm Nhược Khê lắc đầu, cô cũng cảm thấy không giống với thực tế, hỏi:

- Vậy nên làm gì bây giờ?

- Làm theo cảm giác đi, tình yêu không có lý luận để nói.


- Cảm giác? Làm sao để có cảm giác?

Lâm Nhược Khê lại bắt đầu đau đầu đứng lên.

Dương Thần cười hì hì:

- Tình yêu giữa chúng ta là một tình huống rất kỳ diệu. Một nam một nữ cùng ở chung một chỗ, trước là yêu thương, có tình cảm mãnh liệt, sau đó mới có hôn nhân, có trách nhiệm. Nhưng chúng ra khác, trước có hôn nhân và trách nhiệm, cô có trách nhiệm cuộc sống của cô, tôi có trách nhiệm với cử chỉ của tôi. Giữa hai vợ chồng chúng ta có lẽ đều phải có trách nhiệm với nhau, nhưng bị thiếu một thứ đó là tình yêu.

- Tình … Tình yêu?

Lâm Nhược Khê nghe từ đấy, bên tai ửng hồng,

- Tôi… Tôi không hiểu như thế nào là tình yêu…

- Cái này… Thật ra tôi cũng không hiểu…

Dương Thần sờ sờ gáy, hắn thật không hiểu, những người phụ nữ trước kia hắn đều chộp tới liền. Nhưng đối với người phụ nữ này, cũng chưa nói có bạn nam nữ, chỉ có tình người thôi.

Lâm Nhược Khê nhụt chí nói:

- Vậy anh nói nhiều như thế để làm gì? Cũng đều là vô nghĩa.

- Thực ra cũng không phải là không có cách…

Dương Thần nhỏ giọng nói, ngắm ngắm trước mặt cô, hưởng thụ mùi thơm trên người Lâm Nhược Khê.

- Cách gì?

Lâm Nhược Khê tò mò hỏi.

Dương Thần nuốt nuốt nước miếng, châm chước dùng từ nói:

- Tôi cảm thấy là… chúng ta cần phải bắt đầu lại như những đôi nam nữ khác đang bắt đầu yêu nhau. Cái gì gọi là bắt đầu yêu nhau? Chính là thân thể và thân thể đụng chạm. Cái gì gọi là giữa tôi và cô, giữa cô và tôi, âm dương điều hòa, da thịt giao hồi…ví dụ như hiện tại trong xe này, có một vài việc cũng có thể làm…như thể…Nhược Khê, cô hiểu ý tôi chứ?

Dần dần, trong bóng đêm, Lâm Nhược Khê bắt kìm nén hơi thở. Đôi mắt như nước trong veo hiện lên một tia lạnh lùng…

- Lưu manh!!!

Lâm Nhược Khê hình như rất tức giận, xẵng giọng một tiếng, trực tiếp khởi động xe, còn nhấn mạnh ga!

- Lừa gạt!

Mercedes-Benz chạy giống như tên lửa cỡ nhỏ bay vụt trên đường. Động cơ mạnh khiến Dương Thần phấn chấn kề sát ở trên ghế tựa.

- Này! Này! Đừng có kích động nha! Đi nhanh như vậy để làm gì?

- Không cần anh lo!

- Đại tỷ tôi nói sai rồi! Cô đi chậm một chút đi! Muốn đụng xe nữa hả?

- Đâm chết tên sắc quỷ vô lại!

- Đâm chết tôi cô mới chịu giảm ga hả?

- Không cần anh quản.

- Tôi nói đại tiểu thư, cô mới là sát thủ đấy!

- Đèn xe đỏ ban đêm xẹt qua mũi nhọn như đường cong, biến mất ở cuối đoạn đường.


Danh sách truyện HOT