Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Thời điểm chạng vạng, dưới tòa nhà Cục Giáo dục Trung Hải, bãi đỗ xe. Bởi vì là lễ mừng năm mới, ngoại trừ vài nhân viên tăng ca, đại đa số đều đã về đến nhà, cho nên bãi đỗ xe cũng chỉ có vài chiếc xe.

Lý Tinh Tinh khoác chiếc túi màu trắng, đi ra từ cửa lớn, bên trong áo lông đen khoác ngoài chỉ mặc một bộ váy lông dê, nhìn có chút mỏng manh, nhưng cô hiện giờ không hề cảm thấy lạnh.

Đi đến trung tâm bãi đỗ xe, Lý Tinh Tinh lấy ra một cái chìa khóa mới tinh từ trong túi, đi về hướng chiếc xe SLK350 màu đỏ.

Bởi vì tiền Dương Thần giao tiền đủ nhanh đủ nhiều, cho nên chiếc xe chiều qua đã đến tay Lý Tinh Tinh, cô hôm nay có chút không quen lại rất ngọt ngào và hưng phấn mà lái chiếc xe mới của chính mình đi làm.

Lý Tinh Tinh tự nhận mình không phải người thích khoe khoang, cũng không cảm thấy hiện tại trong xã hội này một chiếc xe hơn một triệu là rất được, nhưng có lẽ bởi vì đây chính là lễ vật người đàn ông mình yêu tặng mình, nên cô rất hy vọng đây không phải là tết, bằng không có thể khiến rất nhiều đồng nghiệp nhìn thấy.

Vừa muốn mở cửa xe chiếc xe tao nhã này ra, từ chỗ ngoặt phía trước, một chiếc Ferrari màu xám trong chớp mắt đã dừng bên cạnh Lý Tinh Tinh.

Cửa xe hạ xuống, Mông Triết Tân ánh mắt vài phần kinh ngạc nhìn Lý Tinh Tinh trên đường, lại nhìn cái chìa khóa trên tay Lý Tinh Tinh, miễn cưỡng hỏi:

- Tinh Tinh, đây là xe của em?

Lý Tinh Tinh biết ý tứ của người đàn ông này, gật đầu cười nói:

- Đúng vậy, Cục phó, cám anh lúc trước đưa em đi, sau này không cần làm phiền anh nữa.

- Là Dương Thần kia tặng em sao?

Mông Triết Tân truy hỏi.


Lý Tinh Tinh không do dự,

- Đúng vậy.

- Em có biết hắn đã kết hôn không, vợ hắn là Chủ tịch Lâm Nhược Khê của Ngọc Lôi.

Mông Triết Tân có chút khó chịu nói.

Lý Tinh Tinh kinh ngạc nhìn gã, lập tức không hờn giận nói:

- Em nghĩ đây là việc riêng của bọn em, Cục phó Mông, anh điều tra bối cảnh người khác như vậy là rất không lễ độ, nếu không có chuyện gì khác, em đi trước.

- Đứng lại!

Mông Triết Tân cao giọng, chất vấn:

- Rốt cuộc Dương Thần kia có cái gì tốt? Anh một mảnh chân thật theo đuổi em, em không cho anh nửa cơ hội, còn người đàn ông có vợ kia, em lại muốn mặt dày mày dạn mà tiếp cận? Em nói cho anh biết hắn rốt cuộc hơn anh cái gì?

Sắc mặt Lý Tinh Tinh tái nhợt, cảm nhận được lửa giận trong mắt Mông Triết Tân, nhưng không sợ hãi, mà cũng rất phẫn nộ.

- Em không cần bất cứ người đàn ông nào, so sánh với người đàn ông mà em yêu, tình cảm không phải mua và bán, cũng không phải đồ vật, không thể dùng tiêu chuẩn để cân nhắc, Cục phó Mông, em tôn trọng anh, nhưng cũng mời anh tôn trọng cuộc sống cá nhân của em, bởi vì anh căn bản không hiểu.

Lý Tinh Tinh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Đúng lúc Mông Triết Tân muốn phát hỏa, một chiếc Bentlay màu đen tiến vào cửa Cục Giáo dục, chậm rãi đi tới bên cạnh chiếc Ferrari của Mông Triết Tân.

Mặt Mông Triết Tân lộ ra vẻ ngoài ý muốn, mà Lý Tinh Tinh lại khó hiểu, lúc này có nhân vật lớn nào có thể đến đây.

Rất nhanh, một phu nhân thân khoác áo ba đờ xuy màu trắng da cỏ, tóc cuộn lên, đôi môi đỏ mọng diễm lệ đi xuống từ xe Bentley.

Phu nhân chỉ mặc một chiếc váy ngắn màu đen, tất chân phía dưới màu trắng cùng đôi giày cao gót màu bạc, hiển lộ toàn bộ vẻ gợi cảm xinh đẹp, hé ra khuôn mặt trái xoan trắng nõn, nhưng trên đó là một vài nếp nhăn. Có thể nhìn ra được, thường ngày tiêu không ít tiền để tạo hình.

- Con trai ngoan của mẹ, may mà vẫn ở đây, đường hơi tắc, mẹ còn tưởng không kịp tới lúc con hết giờ.

Phu nhân cười dài đi tới bên cửa xe của Mông Triết Tân.

Lý Tinh Tinh hơi giật mình, người phụ nữ này nhìn cũng là bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, lại là mẹ Mông Triết Tân?

Sắc mặt Mông Triết Tân hình như không hề tốt, đen xì nói:

- Bà tới làm gì?

- Rõ là lạnh lùng, mẹ đương nhiên muốn về nhà mừng năm mới với con, nhiều ngày không gặp như vậy, không nhớ mẹ sao?

Phu nhân ai oán nói.


- Không có hứng.

Mông Triết Tân không kiên nhẫn nói:

- Bà đi đi, tôi còn có việc.

Phu nhân nghiêng người, nhìn Lý Tinh Tinh bên cạnh, đánh giá trên dưới một lát, trong mắt lộ ra vài phần ghen tị.

- A, thì ra là coi trọng một tiểu tiện nhân. Làm sao, các con hình như đang cãi vã gì đó, không ngờ còn có con gái nhà ai chướng mắt Nhị thiếu gia Mông gia ta?

Phu nhân khinh thường châm chọc nói.

- Trương Linh! Câm miệng!

Mông Triết Tân gọi thẳng tên, nhíu mày nói:

- Cút về xe đi! Ít ở đây nói vớ nói vẩn!

- Mẹ là mẹ con, sao có thể mặc kệ chứ, mẹ còn biết, cô nàng này tên là Lý Tinh Tinh, nhà ở đâu cũng rõ ràng.

Trương Linh đắc ý nói.

Lý Tinh Tinh không biết thế nào mà cảm thấy có chút ghê tởm, ánh mắt người phụ nữ này nhìn mình, tràn ngập các loại oán độc cùng không chịu nổi.

- Bà dám điều tra người bên cạnh tôi? Trương Linh, bà có phải là ngày tháng vui vẻ sống lâu rồi không chịu được?

Mông Triết Tân quát.

Trương Linh hừ lạnh một tiếng,

- Con chỉ biết gào lên với mẹ, bởi vì mẹ không nỡ không để ý con… không có lương tâm. Tiểu cô nương người ta đều không cần con, con vẫn còn hung hăng, ai bảo mẹ con là ta khoan dung độ lượng chứ?

- Hừ, hôm nay chính là ông nội con đến Trung Hải, và các đại thúc cũng đến, con nếu tiếp tục vì tiểu tiện nhân này mà về nhà muộn, vậy ba con có thể lột mấy tầng da con!

Trương Linh cười lạnh vài tiếng, lắc mông quay về xe mình, bảo lái xe quay đầu đi.

Mông Triết Tân dường như ý thức được tình hình không quá trùng hợp như vậy, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Tinh Tinh một cái, lại âm trầm nhìn chiếc xe màu đỏ trên đường, dùng sức nhấn chân ga, chiếc Ferrari đi ra khỏi cửa lớn Cục Giáo dục, nghênh ngang mà đi.

Lý Tinh Tinh đứng trong gió rét cảm thấy có chút không hiểu ra sao, mặc dù có chút bực mình, nhưng quay đầu lại nhìn chiếc xe mới, lòng lại trở nên ấm áp, không nghĩ nhiều nữa.

Mà Lý Tinh Tinh cũng không biết, cơn tức của Mông Triết Tân lúc này không hề tiêu tan.

Vừa lái xe, Mông Triết Tân vừa ngồi lầm bầm lầu bầu cười lạnh.

- Được… hay cho Lâm Nhược Khê cô, mặc kệ người đàn ông của mình, còn để hắn mua xe mới cho tình nhân… thực có bản lĩnh… Dương Thần, dùng tiền trong túi vợ mình, là muốn làm nhục tao sao… tên ngu xuẩn ăn cơm mềm, ông thật muốn xem mày có thủ đoạn gì, có thể đoạt phụ nữ với ông.

Thì thào một lát, Mông Triết Tân lấy di động ra, bấm một số điện thoại…


Sau khi điện thoại thông, bên kia lập tức truyền đến tiếng cười sảng khoái của đàn ông,

- Ha ha, Cục phó Mông, sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi? Không phải là nên đến dự tiệc mới đúng sao?

- Chú Trần, đừng nói như vậy, chú là trưởng bối của cháu, nên chúc tết chú còn chưa chúc nữa.

Mông Triết Tân khách khí nói.

- Đột nhiên khách khí như vậy, Trần mỗ ta thật sự có chút thụ sủng nhược kinh, Nhị công tử là không chuyện gì thì không xuất hiện, lẽ nào có chuyện gì cần Trần mỗ chuyển lời?

Người đàn ông họ Trần này đương nhiên cũng làm không ít loại chuyện này.

Mông Triết Tân lại cười nói,

- Chú Trần, chú chính là Phó Sở trưởng Sở Bảo vệ môi trường, quyền của chú, chuyện nhỏ nào cần báo cáo với cha cháu, có thể trực tiếp thực hiện…

Phó Sở trưởng Trần ha ha nói:

- Ta biết là tiểu tử cháu có việc, nói đi, chuyện Trần mỗ có thể giúp, tuyệt đối không từ chối.

Mông Triết Tân lộ ra chút ý cười âm u, nói:

- Chú Trần, là như vậy… Lâm Nhược Khê của Quốc Tế Ngọc Lôi có chút trái ý cháu, khiến cháu thật mất mặt, trong lòng cháu có cơn tức không thể trút ra, cháu muốn cô ta biết thủ đoạn của cháu… Dưới Quốc Tế Ngọc Lôi không phải có không ít xí nghiệp dệt hóa chất sao, có thể giúp cháu nghĩ cách gây chút phiền toái cho mấy xí nghiệp đó, ảnh hưởng một chút đến tuyến sản xuất của Ngọc Lôi…

- Ồ….

Phó Sở trường Trần thở dài một hơi, vài phần khổ sở nói:

- Ôi! Mông Nhị thiếu à! Chuyện này không phải chú Trần không giúp, nếu là công ty khác, cho dù có máu mặt ở Trung Hải, mấy gia đình hào môn như Chu gia đó tài sản trên trăm tỷ, có quan hệ chống đỡ, ta cũng không nói hai lời, muốn làm sẽ làm! Nói đóng cửa sẽ đóng cửa mười mấy hai mươi căn!

- Nhưng… đó là Ngọc Lôi à! Lâm Nhược Khê của Quốc Tế Ngọc Lôi cũng không phải thương nhân bình thường, hậu đài của người phụ nữ đó nói ra có thể hù chết người! Mông Nhị thiếu cháu sao lại có mâu thuẫn với cô ta thế! Quá hồ đồ rồi!

Mông Triết Tân hơi kinh hãi, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Phó Sở trưởng Trần sợ hãi một người như vậy, từ trước đến nay đều là dựa vào chỗ dựa là cha mình, diễu võ dương oai, làm việc cho mình cũng chưa bao giờ hàm hồ, còn nói tốt cho mình trước mặt cha.

- Sao thế, chú Trần… Lâm Nhược Khê kia không phải là có chút thủ đoạn kinh doanh sao, cũng chỉ là chỉnh lý một hai xí nghiệp của gia tộc thôi, người nhà cô ta đều chết hết rồi, làm sao có thể có hậu đài rất mạnh?

Mông Triết Tân kinh ngạc nói.


Danh sách truyện HOT