Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sau khi tàu ngầm hạt nhân trồi lên trên mặt nước, một con thuyền khu trục cùng hai chiếc tàu bảo vệ ở xung quanh đều chậm rãi áp sát vào phía trước và hai bên du thuyền Erebos, hình thành trận hình bảo vệ.

Mặc dù là trong đêm tối, nhưng bong thuyền của chiến hạm, các tướng sĩ và quan quân của hạm đội U linh dưới sự lãnh đạo, đứng thẳng tắp đón luồng gió biển hung mãnh, xa xa nhìn Dương Thần lên thuyền.

Dương Thần đứng ở bong thuyền của tàu ngầm phất phất tay với những tướng sĩ đó, tỏ vẻ vừa lòng đối với hành động của bọn họ.

Thời điểm cách Erebos khoảng mấy cm, Dương Thần cũng lười chờ, trực tiếp nhảy một phát vọt về phía trước, sau khi tạo ra một đường cong giữa không trung thì rơi xuống bong du thuyền.

Lúc trước làm ra du thuyền chiến thuyền xa hoa này Dương Thần tốn gần bốn triệu Euro, do công ty Blohm Voss của Đức bí mật tạo ra.

Công ty đã từng giúp bố già Abramovich của Nga tạo ra du thuyền hiệu Eclipse được coi là sang trọng nhất trên thế giới. Nhưng trên thực tế, Erebos của Dương Thần mới là du thuyền lớn nhất, chẳng qua là Dương Thần không công khai ra với bên ngoài, cũng chẳng có truyền thông nào dám mạo hiểm mà báo cáo.

Bởi vì trước kia không có chỗ ở cố định, vậy một tòa thành di động trên biển chính là thứ mà Dương Thần cần.

Nhưng từ sau lần Mười Bảy rời khỏi mình, Dương Thần vẫn không hề quay lại chiếc du thuyền này, bởi vì ở đây có quá nhiều hồi ức của hai người. Nhưng hôm nay, Dương Thần lại lên thuyền, thật ra nội tâm hắn vô cùng mâu thuẫn.

Có lẽ là bởi vì biết được Mười Bảy thật sự rời đi rồi, cũng có thể là đáy lòng mình đã chín chắn, Dương Thần càng trở nên hoài niệm du thuyền này, thương cảm không còn nhiều nữa.

Bàn Nhược mang theo Mông Nguyệt còn đang hôn mê cũng lục tục lên thuyền, về phần Thượng tá Bruce thì lên con tàu khu trục Arleigh Burke, tiếp tục lãnh đạo hạm đội vận chuyển.

Trên du thuyền, thuyền viên mặc đồng phục màu lam sạch sẽ, đa số đều là những thủy thủ có kinh nghiệm phong phú cùng với một vài nữ phục vụ trẻ.

Những người này thoạt nhìn không đẹp mắt, nhưng dẫn dắt bọn họ đến nghênh đón Dương Thần, là một đầu bếp già mái tóc hoa râm, cuốn râu cá trê.

- Ngài Minh Vương, hoan nghênh ngài quay lại Erebos, những lão già chúng tôi đều rất nhớ ngài.


- Lão Ruud, xem ra ông cũng sắp đến lúc đi gặp Thượng đế rồi, nhưng tinh thần vẫn tốt nha.

Dương Thần cười vỗ vỗ bả vai Ruud, đây cũng là tâm phúc hắn biết đã nhiều năm, cũng là bạn tốt của La Ân.

Ruud cười nói:

- Nhờ phúc của ngài, cuộc sống ở du thuyền rất an nhàn, thỉnh thoảng dừng ở cảng để mua đồ ăn và những đồ tiếp tế, những ngày khác vô cùng nhàn nhã.

Dương Thần gật gật đầu, nhìn những thuyền viên khác trên thuyền, khí sắc của mọi người đều không tồi, xem ra những người này thật sự không quá nhàm chán.

- Đây là Cheryl sao?

Dương Thần nhìn đến một người phụ nữ dáng vẻ mập mập, có vẻ năm mươi mấy tuổi, hai mắt cười thành đường chỉ, tò mò hỏi.

Cheryl ngại ngùng cười nói:

- Ngài Minh Vương, chẳng lẽ ngài không nhận ra tôi?

- Không không.

Dương Thần không khỏi cười nói:

- Dáng người cô nhìn có vẻ không giống, nhưng vẫn còn may, tôi nhận ra hai con mắt híp của cô.

Các thuyền viên đều nở nụ cười thiện ý, Cheryl hiển nhiên là hai năm nay sống rất thoải mái, dáng người biến dạng, nhưng người phụ nữ đã năm mươi mấy này không quá để ý chuyện đó.

Dương Thần chỉ chỉ Bàn Nhược bên cạnh nói:

- Cô ấy là Bàn Nhược, là thủ lĩnh hội Bát Kỳ, mấy ngày này cũng ở lại trên thuyền. Cheryl, cô sắp xếp cho cô ấy một căn phòng đơn, ngoài ra, cô gái cô ấy đang mang theo là con tin của tôi, mọi người hẳn nên biết quản lý như nào cho tốt.

Mấy người Cheryl gật gật đầu, bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên trông giữ con tin, đám tù nhân này, rất có lòng tin. Về phần Bàn Nhược có phải thủ lĩnh hội Bát Kỳ hay không, bọn họ cũng không quá để ý.

Bàn Nhược luôn luôn quan sát toàn bộ du thuyền, sau khi nhìn thấy mấy người này, hơi thở vẫn có chút bức rức. Bởi vì cô ngửi được hơi thở nguy hiểm từ trên người những người trung niên nam nữ nhìn như hòa ái đó.

Điều này khiến Bàn Nhược không thể không cẩn thận thận trọng cư xử, bởi vì kinh nghiệm nói cho cô biết, người bên cạnh Dương Thần tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Dương Thần lúc này xoay người nói với Bàn Nhược:

- Cô cho Mông Nguyệt ăn thuốc để cô ta không lộn xộn là được, sau đó thì giao cho Cheryl. Hai ngày này cô cũng khá bận rồi, nhiệm vụ hoàn thành rất tốt, đêm nay nghỉ sớm một chút đi.

Bàn Nhược gật đầu, dịu ngoan nói:

- Vâng, chủ nhân, xin hỏi chủ nhân đêm nay cần thị tẩm không?

Dương Thần vừa vào trong khoang thuyền đã bị câu hỏi của Bàn Nhược khiến cứng lại. Bộ dáng của Bàn Nhược, không phải là bộ dạng theo lý thường nên có, một chút thẹn thùng cũng không có.

Dương Thần đành phải bất đắc dĩ cười nói:


- Không cần, cô đừng nghĩ nhiều.

- Vâng…

Bàn Nhược vài phần u oán trong lòng ngoan ngoãn trả lời

Toàn thân Dương Thần vẫn còn ướt sũng, có rong biển có muối biển, dính két két, cũng lười để ý những thứ khác, chạy tới phòng ngủ lớn ngự dụng của mình ở tầng chóp, định tắm nước ấm rồi ngủ đến lúc trời sáng rồi nói.

Về phần náo loạn đêm nay, đã khiến cho quốc nội Hoa Hạ chấn động và có hậu quả như nào, Dương Thần tạm thời không nghĩ nhiều.



Cùng lúc nó, bên ngoài đại viện Dương gia, Yến Kinh.

Một chiếc BMW màu đen series 7 cùng hai chiếc xe Jeep quân dụng dừng ở cửa lớn

Cửa xe mở ra, Lý Mạc Thân mặc quân trang cẩn thận tỉ mỉ mang theo con trai Lý Vân Bằng cùng vài tên tâm phúc trong Bộ An Ninh nhanh chóng đi vào đại viện.

Sắc mặt Lý Mạc Thân có chút khó coi, nhân viên liên quan đến Bộ An Ninh cũng đều có vẻ mặt âu lo, một buổi tối như vậy, nếu không phải sự việc huyên náo quá lớn, bọn họ cũng sẽ không tan tầm còn chạy cả đến Dương gia làm gì.

Vào trong phòng khách, đèn đuốc sáng trưng.

Ngày bình thường, giờ này Dương Công Minh sớm đã đi ngủ rồi, nhưng đêm nay lại bị quân khu Giang Nam gọi điện tới làm tỉnh dậy, lại nhận được điện thoại của Lý Mạc Thân nói muốn tới, không thể không đứng dậy đi ra đây.

Mà Dương Phá Quân lại nghe được động tĩnh cũng đi theo vào phòng khách, sau khi biết được chuyện phát sinh từ chỗ cha mình, thiếu chút nữa ngã từ ghế xuống đất!

- Dương Công,

Lý Mạc Thân vừa vào trong phòng, vừa ngồi xuống, bất chấp uống một ngụm trà, liền há mồm hỏi:

- Ông biết chuyện này không?

Dương Công Minh cảm thấy có chút hoang đường, cười cười nói:

- Lão Lý, ông cũng biết tôi đã bỏ chuyện này sang một bên, tiểu tử kia ông cũng biết, sao có thể nói trước khi làm?

Lý Mạc Thân vỗ đùi, tức giận nghiến răng,

- Trong đầu nó rốt cuộc nghĩ cái gì? Nháo lên như vậy, không phải là khiêu khích quân đội Hoa Hạ chúng ta sao? Công khai lẻn vào lãnh hải của chúng ta, còn dùng đạn đạo oanh tạc bốn lần? Chuyện này lọt ra ngoài, quân đội Hoa Hạ chúng ta mất hết mặt mũi!

- Chuyện này, ông cũng quá lo lắng rồi.

Dương Công Minh từ từ nói:

- Tiểu tử này ẩn trốn rất sâu, chỉ sợ những quốc gia khác cũng không biết nó có hạm đội từ đâu. Bọn họ cho dù biết chuyện cũng sẽ không công nhiên lan truyền ra ngoài, bởi vì dù sao đó là lực lượng quân sự không được ra ánh sáng. Khiến lòng người hoảng sợ không nói, chọc vào tiểu tử kia cũng không có gì tốt đẹp.

Lý Mạc Thân gật gật đầu, quả thật rất có lý, những quốc gia khác chỉ sợ cũng không đến nỗi ăn không tiêu đi trêu chọc Dương Thần, ông ta đã sâu sắc cảm nhận được trình độ điên cuồng của người này.


Nghĩ đến đây, Lý Mạc Thân dở khóc dở cười, thở dài khổ sở:

- Tiểu tử kia rốt cuộc là làm được bằng cách nào? Mấy tàu chiến đó của hắn tiến vào hải vực của chúng ta, bên phía hải quân Giang Nam cũng không thu được một chút tín hiệu nào, lộ tuyến đào tẩu cũng không biết, thật bất thường! Theo tôi được biết, cho dù là quân Mỹ cũng không thể có hàm lượng kỹ thuật đó!

Dương Công Minh ha hả cười nói:

- Chuyện này phải nhìn vào phương hướng tốt, không bị các quốc gia khác cướp đi, không phải là cho quân đội của chúng ta thêm một cơ hội sao?

Mắt Lý Mạc Thân sáng ngời, nếu không phải đêm hôm khuya khoắt đến tìm lão già này tâm sự, sao ông ta có thể nghĩ đến một chi tiết này!

Đúng vậy, hạm đội của Dương Thần nếu có thể yên lặng không một tiếng động lẻn vào hải vực bên ta, kỹ thuật mạnh như vậy, nếu từ chỗ hắn lấy được để trang bị cho hải quân Hoa Hạ, chẳng phải là lập tức vượt qua Nga Mỹ sao?

Nhưng vừa nghĩ tới việc gì, Lý Mạc Thân vừa khổ vừa lo đứng lên,

- Nói ra cũng không cách nào, chỉ sợ ông cũng sớm đã đoán được. Trước kia sau khi xin được chỉ thị của Số 1, là tính để Dương Thần làm ồn ào với Mông gia, giết chết ngạo khí mấy năm nay của Mông gia khiến bọn chúng bớt kiêu ngạo một chút. Số 1 cũng tán thành với cái nhìn của tôi nên muốn nhờ những việc loạn kia chặt đứt một ít móng vuốt Mông gia.

- Nhưng không nghĩ tới, tiểu tử Dương Thần kia làm việc lại tuyệt tình như vậy, nhất định phải liều mạng đến cùng, trực tiếp đốt từ đường Mông gia. Nghe nói còn cướp bảo bối gì đó của Mông gia, liên lụy cả đến mấy lực lượng phi thế tục của Mông gia.

- Những chuyện này cũng không trong phạm vi dự đoán của chúng tôi… Nhưng vẫn còn may, Mông gia mời được một vài cao thủ, bằng không bằng một lần đạn đạo này, bản tông Mông gia phải rụng hơn nửa hương khói, thiên hạ cũng đại loạn!

- Mông gia cho dù không chết người gì, lúc này cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, vốn là xiêm áo Hồng Môn Yến, kết quả lại bị ‘Lưu Bang’ ám hại một phen. Tiền mất tật mang, mặt mũi của bọn chúng cũng mất cả, cho dù là ai cũng không thể nuốt trôi khẩu khí này.

- Nhóc con này ngộ tính luyện công cũng không tồi, đùa giỡn đánh lộn cũng khá tốt, nhưng đụng tới loại việc này, thật sự là phải dùng đầu óc hơn cơ bắp.

Dương Công Minh cười khổ nói:

- Lúc trước tôi cũng đã chỉ điểm cho nó, nhưng cuối cùng vẫn phải giải một bài thi như vậy, muốn nó chủ trì cái nhà này, xem ra còn cần thời gian.

Lý Mạc Thân giận dữ nói:

- Cũng không biết Số 1 suy nghĩ về chuyện lần này như nào, Mông gia bây giờ thành người bị hại, lại động vào hắn cũng không hợp tình hợp lý, khiến thế lực sau lưng Mông gia nóng lên lại không hay cho ích lợi của quốc gia. Dương Thần làm như vậy, ngược lại là khiến cho những người vốn hận hắn càng có dịp thể hiện sự lợi hại của miệng lưỡi.

Lúc hai lão nhân đàm luận, Lý Vân Bằng ở phía sau Lý Mạc Thân nhận được một tin tức, lập tức biến sắc, đi tới phía trước nói:

- Cha, vừa nhận được thông báo, Thủ trưởng Số 1 bảo người lập tức đến gặp mặt.

Gần như đồng thời, thân vệ của Dương Công Minh đi tới bên cạnh, cầm di động hồi báo:

- Nguyên soái, Thủ trưởng Số 1 bảo ngài đến Trung Nam Hải một chuyến…


Danh sách truyện HOT