Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Phía sau mỹ thiếu nam, còn một ông già tóc bạc mặc áo vải bào xanh,
giống như cái bóng trong bóng đêm đi theo mỹ thiếu nam, cực kỳ tầm
thường.

- Ông Lạc Lôi cũng đến rồi, sao… hai người lại ở đây?

Lạc Tiêu Tiêu cẩn thận hỏi.

Người thiếu niên thanh lịch này, chính là huynh trưởng của Lạc Tiêu
Tiêu, Lạc Hàng, cũng chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của Tiêu Chỉ
Tinh.

Chỉ là bởi vì Lạc Hàng đã sớm bước vào cảnh giới tu vi dung nhan thường trú, cho nên thoạt nhìn cũng chỉ xấp xỉ tuổi của Lạc
Tiêu Tiêu, không nhìn thấy chút bộ dạng anh cả gì.

- Em gái
của anh, trải nghiệm hồng trần, em cũng đã trải nghiệm đủ rồi, lần này
anh phụng mệnh của cha, đến giải quyết hai việc, trong đó, chính là dẫn
em về gia tộc, bắt đầu bế quan tu luyện.

Lạc Hàng đi đến bờ biển, xoay người cười mê mị nói với Lạc Tiêu Tiêu.

Chỉ nói về dung mạo, e rằng sẽ nói Lạc Hàng là một cô gái xinh đẹp, chỉ sợ cũng sẽ có người không hoài nghi, ngũ quan quả là quá tinh xảo rồi..

Lạc Tiêu Tiêu sửng sốt giật mình, liền nũng nịu dùng mũi chân nghiền cát dưới chân,

- Nhưng… em mới ở thế tục chưa được 3 năm, còn chưa tốt nghiệp đại học nữa, sao lại nhanh như vậy chứ.

- Ba nói đã đủ rồi, quả nhiên là đủ rồi, thân là huynh trưởng thấy em
đã trưởng thành nhiều rồi, em không cần nhiều lời, chỉ cần làm theo lời
của ba là được

Giọng điệu Lạc Hàng có vẻ không thể làm trái.

Lạc Tiêu Tiêu tâm tư rối bời, cắn môi không trả lời.

- Sao, chẳng lẽ em muốn làm trái lời của ba?


Lạc Hàng nhếch mày hỏi.

- Không phải… anh, em… em muốn giải quyết xong một chút chuyện rồi mới quay về gia tộc, có thể đợi em 2 ngày không.

Lạc Tiêu Tiêu ngập ngừng thỉnh cầu.

Sắc mặt Lạc Hàng lập tức tối sầm lại, lạnh lùng nói:

- Lạc Tiêu Tiêu, tốt nhất là em biết điều một chút, tính nhẫn nại trước giờ của anh không tốt, tốt nhất hiểu rõ thân phận của em là gì! Còn
muốn anh đợi em 2 ngày!? Chuyện gì mà quan trọng hơn cả mệnh lệnh của
ba? Hay là em còn luyến tiếc thế tục không muốn quay về gặp ba?

Lạc Tiêu Tiêu giật mình, lã chã ngẩng đầu nhìn huynh trưởng của mình, khổ sở đáng thương nói,

- Anh, không phải vậy đâu… em… em đi với anh.

- Hừ, sớm nên như vậy,

Lạc Hàng có chút xem thường liếc nhìn cô gái một cái, lạnh lùng nói:

- Ba kêu anh đến đây tìm em về, là xem trọng em, đừng rượu mời không uống!

- Dạ… Tiêu Tiêu biết sai rồi,

Cô gái càng cúi đầu thấp hơn, cằm sắp đụng trúng bộ ngực to mềm.

Ông già Lạc Lôi này giờ đứng bên cạnh xem, dường nhưng không nghe thấy
nhìn thấy gì, đợi Lạc Hàng vừa đi, cũng liền đi theo phía sau y tiếp tục lên đường.

Lạc Tiêu Tiêu ở phía sau len lén lau nước mắt ở khóe mắt, bước nhanh hơn để theo kịp.

- Anh, chúng ta đi đâu bây giờ?

Lạc Tiêu Tiêu cố gắng cười rạng rỡ hỏi, lại khôi phục bộ dạng hoạt bát.

Lạc Hàng khẽ hừ một tiếng, đầu cũng không quay qua nói:

- Gần đây thám tử sắp xếp trong bội bộ Ninh gia có được tình báo, cái
con tiện nhân Tiêu Chỉ Tinh chạy ra huyền cảnh đang ở gần Trung Hải,
lần này anh tới đây là để bắt ả về, để ả nếm mùi vị dám phản bội Lạc
Hàng này…

- A!?

Lạc Tiêu Tiêu kinh ngạc hét lên.

Lạc Hàng vừa quay đầu, cau mày nói:

- Em làm sao vậy? Cả kinh nhất chợt.

- Ặc… không… không có gì, em chỉ kinh ngạc, không ngờ chị dâu lại ở Trung Hải…

Lạc Tiêu Tiêu cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lạc Hàng.

Cô hiểu rất rõ, nếu như Tiêu Chỉ Tinh rơi vào tay huynh trưởng ngoại
mạo đẹp trai của mình, sẽ có kết cục như thế nào, anh tuyệt đối không
cho phép có người dám kháng cự kết hôn với anh, cho dù vốn dĩ không muốn xem Tiêu Chỉ Tinh là người vợ chính thức.

Không chút nghi
ngờ, sự đào hôn của Tiêu Chỉ Tinh, khiến anh bị mất mặt trong gia tộc và trong Huyền cảnh, anh đương nhiên hận Tiêu Chỉ Tinh thấu xương!

Lạc Hàng cũng không quan tâm, sắc mặt u ám hung dữ nói:

- Lạc Tiêu Tiêu, tốt nhất là em làm cho rõ! Cô ta chỉ là một con kỹ nữ! So với đĩ còn không bằng! Em còn dám gọi cô ta một tiếng “chị dâu”, thì anh sẽ xé nát miệng em!

Lạc Hàng vào lúc này, trên khuôn mặt anh tuấn, tràn đầy sự tàn bạo như sài lang, không chút bận tâm người
trước mặt chính là em gái mình.

Lạc Tiêu Tiêu toàn thân run rẩy, sợ đến mức ngừng thở, không ngừng gật đầu, trong mắt lại hiện đầy vẻ ưu tư.




Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa nhô lên, ánh sáng vàng nhạt phủ khắp ban công biệt viện ngoại ô phía tây, chiếu rọi vào phòng ngủ lớn.

Trong phòng ấm áp, Mạc Thiến Ny mơ màng giơ tay ông người đàn ông bên cạnh, nhưng phát hiện, trống rỗng.

Mạc Thiến Ny mở mắt, dụi dụi con mắt còn ngái ngủ, nhăn đôi lông mày đen, không ngờ Dương Thần đã không ở đây rồi.

Trước đây đều là cô dậy trước, người đó đều phải nằm nướng trên giường một hồi lâu mới chịu dậy, nhưng hôm nay kỳ lạ quá.

Chậm rãi ngồi dậy, tấm chăn mỏng từ bộ ngực trắn nõn trượt xuống, đôi
núi cao ngất kinh người run rẩy, hai chấm đỏ như quả anh đào chín mọng, cực kỳ khiêu khích.

Mạc Thiến Ny vuốt vuốt mái tóc đen, ngáp một cái, lơ đãng nhìn thấy, mảnh giấy để trên tủ đầu giường.

Lấy qua xem, trên đó viết:

- Tiểu Thiến Thiến, anh ra ngoài giải quyết chút việc, có thể sẽ
khoảng vài ngày, cũng có thể ngày mai sẽ trở về, nói một tiếng với những chị em khác của em, có chuyện gấp thì nhắn tin điện thoại liên lạc.

Mạc Thiến Ny bất đắc dĩ hé miệng cười,

- Thần thần bí bí, lại không biết làm gì nữa.

Cô cũng rất rõ, Dương Thần đã nói như vậy, nhất định là có việc không tiện dẫn các cô theo.

- Dì Thiến Ny!! Dì Thiến Ny!!

Lúc này giọng nói của bé mập đột nhiên từ bên ngoài vang lên, cũng
không đợi Thiến Ny kịp phản ứng, bé mập đã như quả bóng da lăn vào
trong phòng.

Lam Lam đã đeo cặp sách chỉnh tề, trên tay còn cầm con diều hình con ếch đỏ, bộ dạng tràn đầy ý chí chiến đấu.

- Phải đi học rồi! Dì mau đưa Lam Lam đi học!

Lam Lam không thể chờ đợi để khoe con diều của mình.

Mạc Thiến Ny coi thời gian, không ngờ vô tình đã ngủ quá giờ rồi, xem
ra tối qua đã bị Dương Thần làm cho quá mệt rồi, cũng mặc kệ trước mặt
con nít toàn thân không mặc gì, rất nhanh đứng dậy, chạy đi tìm quần áo.

- Lam Lam con chờ một chút, dì rất nhanh sẽ xong…

Bé mập nghiên đầu nhìn đường cong đầy đặn của Mạc Thiến Ny, tấm lưng
lồi lõm, lại nhìn bộ ngực bằng phẳng của mình, bĩu bĩu môi, có vẻ như
rất buồn vậy.

Mạc Thiến Ny cũng không phát hiện cảnh tượng
này, nếu như nhìn thấy, chắc chắn sẽ không kìm nổi mà bật cười, đứa nhỏ
này cũng trưởng thành sớm quá.

Cùng lúc đó, ở phía đông nam xa xôi, trên vùng hải vực quốc tế của Thái Bình Dương.

Bầu trời vô tận, biển xanh như trời.

Dương Thần treo ở giữa không trung, ngồi xếp bằng, hít thở chu thiên linh khí.

Dương Thần sớm đã không cần phải thông qua vận công để tăng công lực,
không lúc nào là không lưu chuyển trong người, hấp thu sức mạnh đất trời chuyển hóa thành linh khí, tăng cường tu vi của bản thân.

Lúc này, Dương Thần chỉ muốn thông qua cảm giác hòa thành một thể với
đất trời, để lĩnh ngộ loại huyền thủy “Nhược thủy” mà bản thân chưa lĩnh ngộ.

Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, Dương Thần
biết rõ thực lực của mình phải đủ mạnh mẽ, mới có thể đối diện với kẻ
thù đang đến.

Mặc dù Thái thanh thần lôi kiếp của mình đại
viên mãn, nhưng trong hoàn cảnh ngọa hổ tàng long, chỉ có trời mới biết là có cảnh giới cao hơn hắn không, bằng không thực lực của Athena đó
biến thái như vậy, vì sao không lộ liễu cứu Zeus ra?

Hơn nữa, cho dù là Nhược thủy kỳ, cũng không thể khinh thường.


Tu sĩ của cảnh giới Nhược thủy, theo như Tiêu Chỉ Tình nói, thật ra
không kém gì so với Thái Thanh thần lôi kiếp, cũng giống như tu sĩ
Nghiệp hỏa kỳ không kém hơn Qùy thủy kỳ, thực lực rất giống nhau.

Hơn nữa, cảnh giới không hoàn toàn đại diện cho thực lực, lại không
luận những thứ pháp bảo và pháp thuật, đan dược, nếu như chân nguyên lực thực sự chênh lệch nhiều, đối thủ trên mức độ lớn có thể có chinh phục cảnh giới cao hơn.

Điều này cũng có nghĩa là, trên thực lực
tuyệt đối, mặc kệ Thái thanh thần lôi kiếp của Dương Thần đại viên mãn,
cũng chưa chắc thật sự không thất bại dưới tay tu sĩ Nhược thủy kỳ.

Chung quy lão quái vật trong Huyền cảnh thật sự quá nhiều, Tiêu Chỉ
Tình chỉ là cô bé chưa đến 20, rất nhiều cao thủ ẩn thế, chắc chắn cô
chưa nghe qua và cũng không biết.

Một đường tiến tới, từ
Nam Minh Ly Hỏa, Tam Muội Chân Hỏa, Quỳ thủy, Nghiệp hỏa, cuối cùng là
Minh thủy, Dương thần đều dần dần đã nắm giữ hết.

Bây giờ
Thái thanh thần lôi kiếp của hắn đại viên mãn, tuy rằng còn chưa chạm
đến trình độ độ kiếp của Thượng thanh thần lôi kiếp, nhưng theo lý mà
nói thì đã thành công nắm giữ “Nhược thủy” và “Thái thanh thần lôi”.

Trước đây ông lão thần bí kia dùng thân thể của ông sử dụng Thái thanh
thần lôi kiếp sơ kỳ, liền thi triển thành Thái thanh thần lôi, có thể
thấy là bản thân có thể làm được, chỉ là không có cơ hội lĩnh ngộ.

Nếu như bản thân có thể mau lĩnh ngộ, điều đó chiến đấu với tu sĩ Nhược sĩ kỳ, sức lực phải rất đủ.

Lần ở Hàn Quốc, trong quá trình ăn tươi nuốt sống trùng đại sư, Dương
Thần cũng dùng đặc tính cắn nuốt của hỗn độn, hấp thu lượng lớn độc
trùng của trùng đại sư.

Những độc trùng này đều có tính ăn
mòn rất lớn, đều trải qua việc tế luyện nuôi nấng của các loại độc tố và âm nguyên nữ nhi, có thể nói là vật độc nhất trong thiên hạ.

Nhưng chỉ có đặc tính của những độc trùng này, khiến Dương Thần chưa
từng hiểu được “nhược thủy”, có được sự hiểu biết nhất định, trong
thoáng chốc, dường như chỉ còn thiếu một lớp mỏng, phá bỏ rồi là có thể
chạm vào được.

Dương Thần nhấc tay trái lên, dấy lên một đám nghiệp hỏa màu đỏ thắm.

- Hồng Liên nghiệp hỏa, thiêu cháy linh hồn chúng sinh, phổ độ thế gian…

Ngón tay phải búng ra, một đạo Minh thủy lượn lờ sương đen màu u lam,
giống như sợi cương dài lượn lờ trên đầu ngón tay Dương Thần.

- U Minh chi thủy, lại là đục khoét tâm tủy, hài cốt không còn…

Dương Thần cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên linh cơ vừa động,

- Nếu mình đem Minh Thủy và Nghiệp hỏa… dung hợp với nhau… sẽ như thế
nào? Đều là sức mạnh thiên địa của mình chuyển hóa… Lẽ nào không phải
là trăm song đổ về một bể sao?

Từ trước đến giờ Dương Thần
không nghĩ đến điểm này, không khỏi tò mò bắt đầu đem hai luồng Thiên
Hỏa và Huyền Thủy hoàn toàn bất đồng chậm rãi va chạm vào nhau…


Danh sách truyện HOT