Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Dương Thần lúc này rất muốn la mắng, nhưng thật sự không thể mở miệng,
sức ép này quá lớn, hơn nữa sức khống chế của Tinh Chuẩn khiến hắn phải
líu lưỡi!

Rõ ràng là uy áp đủ để cả Trung Nam Hải trở thành
bình địa, nhưng lại sững sờ bị một cao thủ không biết xuất thân từ đâu
khiến thân thể xung quanh của mình bị co rút, ngay cả sô pha dưới thân
cũng không chịu ảnh hưởng!

Dương Thần biết rõ mình vẫn làm
được khống chế khủng bố như vậy, đối phương lại quá rõ ràng không chỉ
cao hơn mình, sao còn dám khoe sức?

Trước giờ luôn theo
nguyên tắc giang sơn vẫn còn, không sợ mất hết, tạm thời đánh không được thì nên lánh đi… Dương Thần không cam lòng phải nhanh chóng lắc đầu, tỏ ý phải buông tha.

Trong chớp mắt, chân nguyên uy áp giống như đại hồng thủy rút nước, đi không để lại tung tích.

Toàn thân Dương Thần đổ mồ hôi, trông giống đổ sụp xuống ngã trên sô pha, ngực không ngừng phập phồng, hít thở thật mạnh.

Với thể chất hiện tại của hắn, bị dày vò đến bộ dạng như vậy, bản thân Dương Thần cũng cảm thấy khó tin.

Trong lòng còn chút sợ hãi nhìn xung quanh tứ phía, trong văn phòng
cũng chỉ có số 1 và hai ông cháu mình, chẳng lẽ tên đó đang ở phía
ngoài Trung Nam Hải?

Vâng, tu vi của đối phương cao hơn mình, nếu có tâm ẩn dấu, dù mình muốn tìm cũng không thể tìm được tung tích của y.

- Nào, uống ngụm trà.

Số 1lấy tách trà lên, đưa đến trước mặt Dương Thần, vẫn là sự ôn hòa lúc nãy, chỉ còn thiếu “Trấn an” chưa nói ra.


Lần này Dương Thần có kinh nghiệm hơn, dưới mái nhà, không thể không cúi đầu, nhanh chóng nhận lấy tách trà, húp một ngụm.

Thì ra bên cạnh anh này cũng có cao thủ như vậy, chả trách có thể trấn
áp mọi người. Cũng chưa biết người đó thật sự có năng lực không, ít ra
không thể dưới Thái Thanh Thần Lôi, Thượng Thanh? Chẳng lẽ là Ngọc
Thanh?

Dương Thần không dám nghĩ nhiều, ở đâu ra lão quái
vật, quá ghê gớm rồi… Đang tính toán trong lòng, rốt cuộc số 1đang có ý gì.

- Nói với cháu rồi, đừng nên xúc động.

Dương Công Minh bên cạnh thấy Dương Thần không sao, tinh thần căng thẳng cũng dần thả lỏng, tâm bình khí hòa mà nói.

Dương Thần đặt tách trà xuống, cúi đầu suy nghĩ, giương mắt lên nghiêm túc nói:

- Được thôi, tôi cảm thấy nên bàn bạc kỹ hơn, lúc nãy hơi mạo phạm, không biết Thủ trưởng số 1có chỉ bảo gì?

Khi Dương Thần vừa mới nói xong, lông mày của Dương Công Minh không
khỏi cử động, liếc mắt nhìn đứa cháu, phảng phất như muốn nói:

Cháu thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh.

Số 1cũng khiêm tốn nói:

- Không dám nói là chỉ bảo, tôi chỉ là một người dân bình thường,
trong bất kỳ vị trí nào, luôn vì phát triển ổn định của đất nước cùng
với hài hòa của xã hội để củng cố nghĩa vụ của mình…

Tiếp
theo, số 1cùng Dương Thần cùng làm một bản báo cáo nói dài cũng không
dài, ngắn cũng không ngắn, đại khái là y cúc cung tận tụy, chết thì mới
dừng, nhưng cũng có chút gian nan trắc trở ngăn cản y, khiến y có chút
một mình chẳng làm nên việc gì.

Dương Thần cảm thấy ngày xưa
lúc mình xem bản tin, tên này nói chuyện cũng không thấy phiền, lần này
nói ở trước mặt, sao giống như tụng kinh vậy.

Đợi đến cuối cùng, số 1cũng đã nói xong, mở lời nói:

- Nhà họ Mông muốn khai chiến với anh, đối với ai đều bất lợi, đối với
ổn định quốc gia càng bất lợi hơn. Tôi nghĩ, không thì như vậy, tôi nghĩ cách giúp anh hòa giải, nhà họ Mông không phải còn có Mông Nguyệt sao, cho cô ta tiếp túc quản lý thế lực của thế tục. Về phía Mông gia, lần
này chủ động trêu anh, lại không đưa ra được bằng chứng nói anh lấy linh bảo của họ, là họ đã sai, cũng nên thừa nhận sai lầm, rút ra bài học
kinh nghiệm!

Dương Thần sờ cằm, cảm thấy điều kiện này có chút hấp dẫn, hỏi:

- Vậy tôi cũng nên bỏ ra chút gì đó, lần này số 1 lại muốn gì?

Số 1khiển trách một cách chính nghĩa:

- Dương Thần, tôi nghiêm túc nói một câu, cán bộ đất nước không thể
thiên vị được! Tôi sẽ không hỏi anh lấy gì, là đất nước cần anh đưa ra
cống hiến xứng đáng!

- Bần cùng ắt chỉ lo thân mình, giàu có
sẽ kiêm tế thiên hạ, tín ngưỡng của đất nước chúng ta chính là giàu có trước nên giúp đỡ kẻ sau, như anh có tài cán như vậy, là thanh niên có tiềm năng, vậy nên sau khi từ nước ngoài trở về, nên làm chút việc
thiết thực cho lão bách tính!

Dương Thần sắp khóc ra, liền cười toe toét hỏi:


- Được thôi… Tôi sai rồi, vậy… Thủ Trưởng, ngài nói, tôi nên làm gì cho lão bách tính đây?

Số 1rất hài lòng gật đầu, liền tán thưởng thật lớn, đứng lên bước ra
khỏi bàn làm việc, lấy ra một tờ giấy trắng viết rất nhiều, đặt trước
mặt Dương Thần.

- Lúc nãy khi các anh chưa bước vào, tôi đã
viết cái này, là một danh sách, nếu anh cảm thấy có thể, thì hãy ký tên, hoặc ấn dấu tay lên cũng được, anh chỉ cần dựa theo điều khoản trên đó
mà làm, đây chính là trụ cột của đất nước chúng ta, đương nhiên chúng
tôi sẽ khen thưởng đối với công dân quan trọng đưa ra cống hiến to lớn
vĩ đại cho đất nước.

Số 1cười nói.

Dương Thần cầm giấy lên, chỉ xem sơ qua, tròng mắt suýt rơi xuống đất rồi!

Trên đó rõ ràng là ghi chú, tương lai trong ba năm, cần phải nhập khẩu
với giá thấp về dầu mỏ, quặng sắt, kali muối, quặng nhôm những tài
nguyên quý báu, cộng thêm muốn nhận được những tài liệu bí mật về lĩnh
vực khoa học kỹ thuật mũi nhọn, đa số là thứ mà các quốc gia khác đang
nghiên cứu.

- Ba mươi ký Uranium đặc?

Dương Thần dở khóc dở cười nói:

- Tôi phải tìm thứ này ở đâu? Ai lại rảnh rỗi mang nguyên liệu của bom nguyên tử để đấy cho người khác tới lấy trộm chứ!?

- Ồ? Không được? Vậy thì hủy cái này đi.

Số 1với vẻ mặt hào phóng, liền lấy bút đỏ ra gạch bỏ một điều.

Dương Thần chăm chú xem qua, nghiêm mặt nói:

- Đại gia, không phải tôi không nể mặt anh, trên này can thiệp đến
chiến lược vũ khí, ví dụ thông tin của Aefis, tàu sân bay Ford-class,
còn có những kỹ thuật tàng hình về hạm đội U Linh của tôi, những cái này tuyệt đối tôi không thể đưa cho anh được. Cái này sẽ ảnh hưởng chiến
tranh của cả thế giới nhân loại, là vi phạm “Minh ước Chư Thần”, các chủ thần khác sẽ không tha thứ cho tôi.

Thủ trưởng số 1 rất dễ chịu, cười gật đầu, lại roẹt roẹt vài nét, gạch bỏ những điều khoản can thiệp đến chiến tranh.

- Nói như vậy, anh chấp nhận những cái còn lại chứ.

Dương Thần đau không gì sánh được, cảm kích U Linh sớm đã chuẩn bị hủy
bỏ những điều khoản này, cố tình tỏ ra dáng vẻ chấp nhận thông qua.

Những điều khoản cung cấp tài nguyên, nếu như mình đồng ý, không có chi tiêu khoảng ba, bốn trăm triệu đô la là không thể làm được, hơn nữa đều cần đến tiền mặt!

May thay trước đó từng có một số tiền lớn
và tài sản từ phía Trùng đại sư, nếu không mình lại phải chi ra rất
nhiều, không thì còn phải cắt giảm vũ trang trong quân đội của mình, vậy quá xấu hổ đi rồi!

- Thành giao!

Dương Thần cầm lấy bút, ký lên tên của mình, sau khi xong, hậm hực mà nói:

- Vậy thì, chuyện của nhà họ Mông xem như tạm thời đã xong.

Nếu như có thể khiến Bàn Nhược ã ổn định đến bang Hoa Nam, mình vẫn có cơ hội kiếm tiền.


Số 1 hài lòng nhìn vào bản hợp đồng đáng giá hơn ba trăm triệu, gật đầu nói:

- Thật không hổ danh là trung liệt Dương gia, tôi nghĩ Nguyên soái
Dương Diệp trên trời có linh thiêng cũng sẽ rất tự hào có đứa cháu như
cậu… Chuyện của nhà họ Mông, cậu không cần lo lắng, họ cũng làm náo
loạn đủ rồi, xem như nhường cho lớp trẻ ra oai, tôi sẽ không cho họ đến
làm phiền cậu nữa.

Số 1 nói một cách dứt khoát, anh ta cũng có thể nhẫn nại điều này.

Vốn dĩ, đối với Số 1 mà nói, ổn định phát triển quốc gia là quan trọng thứ nhất, ngoài ra y muốn lưu danh sử sách, để lại danh tiếng tốt.

Nhà họ Mông và Dương Thần đánh đến thủy hỏa bất dung, phá hoại trị an
của đất nước, y không chấp nhận. Còn Dương Thần liên tục tặng gần bảy
trăm triệu đô quà cáp, kỳ thực đều là chiến lược vật chất, có thể khiến
thành tích của y nhanh chóng tăng mạnh, đương nhiên hết sức vui mừng.

Dương Công Minh luôn im lặng ngồi bên cạnh nhìn, trông thấy Dương Thần
không ngờ đã tặng hơn ba trăm triệu, không khỏi âm thầm cảm thán đứa
cháu của mình, thật đúng là giàu đến chảy mỡ à!

Cũng chỉ có Dương Thần biết, chẳng qua mình nhả ra số tiền cướp được mà thôi.

Đợi tất cả đã giải quyết ổn thỏa, Dương Công Minh dẫn theo Dương Thần, chuẩn bị rời khỏi.

Dương Thần không chịu được liền hỏi Số 1:

- Đại gia, cao thủ lúc nãy, chẳng lẽ là vệ sỹ của ông?

Thủ trưởng số 1 lộ ra vẻ mặt không giải thích, đầy nghi vấn, nhíu mày nói:

- Cao thủ? Vệ sỹ? Cậu nói ai? Lúc nãy có người đến sao?

Dương Thần tự cho rằng diễn xuất của mình cũng không tệ, nếu so với
người này, phảicam bái hạ phong, khâm phục chắp hai tay, thốt lên một
câu nói giang hồ.

- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, ta sau này còn gặp lại, cáo từ

Dương Thần quay lưng rời khỏi, điều này cũng quá khi dễ người khác rồi, bị mất đi một khoản, bị người khác trêu đùa cũng không biết!

Nhưng thật ra Dương Thần không thực sự tức giận, nói câu thật lòng, ngược lại cảm kích số 1

Nếu không có chuyến đi vào hôm nay, Dương Thần không thể biết được,
không ngờ Hoa Hạ vẫn còn tiềm ẩn cao thủ khủng bố như vậy, bản thân cứ
nghĩ là thiên hạ vô địch, rêu rao xung quanh, có lẽ chết thế nào cũng
không biết.

Đợi ông cháu Dương Công Minh đi khỏi, nụ cười
trên gương mặt số 1 liền thu lại, vẻ mặt suy tư ngẩng đầu nhìn trần
nhà, lộ ra vẻ nghiêm nghị đầy tôn kính.


Danh sách truyện HOT