Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Sáng sớm hôm sau, Dương Thần còn nằm ở trên giường, Viên Dã không chịu nổi cô đơn gọi điện thoại tới.

- Dương Thần? Dậy chưa?

Viên Dã tâm tình không tồi. Xem ra sinh nhật tròn hai mươi tuổi đối với anh ta là một sự kiện tuyệt vời, không thể vì sắp “Bôn ba” mà cảm thấy uể oải.

Dương Thần ngáp ngáp:

- Ngủ có thể nghe được điện thoại của cậu sao?

- Vậy là tốt rồi. Tôi muốn tự mình đi đón anh, anh tự tìm, sợ không tìm thấy địa chỉ nhà tôi!

Viên Dã nói.

Đúng thật là có nhiều nơi Dương Thần không biết đường đi. Viên gia qua lời Lâm Nhược Khê thì đúng là một đại gia tộc ở Trung Hải, nơi họ ở cũng đặc biệt hơn chút, Dương Thần có thể lý giải.

- Cậu biết tôi ở đâu chưa?

Dương Thần hỏi.

- Không biết! Thế nên tôi mới gọi điện hỏi anh.

- Số 89. Long Cảnh Uyển. Đến đây gọi điện thoại cho tôi. Tôi nằm một lát đã.

Dương Thần nói xong chuẩn bị tắt máy.

- Đừng tắt!

Viên Dã cười hì hì nói:

- Tôi đã tới rồi. Thực ra gọi điện thoại cho anh để xác nhận thôi!

Dương Thần táp miệng, ngậm nghĩ một chút, nói:

- Là cô bé Đường Đường kia nói cho cậu biết sao?


- Ha ha, bị anh đoán trúng rồi, tiếp theo chúng ta sẽ đi đón Đường Đường, mẹ của cô bé rất nghiêm khắc, nếu không ai đến đón, một mình cô bé rất khó ra ngoài.

Viên Dã cười trên nỗi đau của người khác nói.

- Cậu thật cao hứng, có phải như vậy cô bé sẽ không có cơ hội đi gặp gỡ người đàn ông khác, thế cậu mới an tâm đúng không?

Dương Thần cười khẽ hỏi.

- Bị anh đoán trúng rồi, haha, anh mau xuống dưới đi!

Tuy rằng trong đời thực mới chỉ gặp Viên Dã vài lần, nhưng trải qua một thời gian dài cùng chơi game và tám chuyện, quan hệ giữa hai người rất thân thiết. Cho nên Viên Dã nói chuyện cũng rất thoải mái, điều này khiến Dương Thần cảm thấy rất thích thú, có thể làm bạn với một người nhỏ tuổi, là rất khó.

Dương Thần mặc quần áo đơn giản, cạo bỏ chòm râu làm cho mình già đi mấy tuổi, rồi sau đó xuống lầu.

Dưới lầu, vú Vương đã chuẩn bị bữa sáng, vừa vặn là sandwich kiểu Tây Âu, chân giò hun khói và sữa. Dương Thần cầm lấy một miếng sandwich, chào vú Vương rồi ra khỏi nhà.

Vú Vương vội vàng gọi với theo:

- Cậu chủ, đợi đã, cậu muốn đi tham gia party sinh nhật của công tử nhà họ Viên sao?

- Đúng ạ! Sao vậy?

Vú Vương cười híp mắt đi đến bên cạnh cầu thang, lấy túi quà tặng tinh xảo màu đỏ từ mặt đất đưa cho Dương Thần:

- Đây là tiểu thư chuẩn bị tối qua, sáng nay bảo tôi đưa cho cậu, nói mang đi tặng người ta, bên trong có cả thứ mà một số nhân vật quan trọng của Viên Gia thích.

Không nói đến vì sao Lâm Nhược Khê biết được người nhà họ Viên thích cái gì. Dương Thần cảm thấy, vợ mình nhất định lo cho sự nghiệp của mình, nên mới hăng hái như vậy.

Chính là “mong chồng thành danh” điểm này thì Lâm Nhược Khê cũng coi như đại diện cho người phụ nữ truyền thống.

- Được rồi!

Dương Thần đương nhiên không có lý do từ chối, mở hé túi quà ra một chút, thấy các món quà bên trong đều có thiệp đính kèm, tên trên mỗi tấm đều khác nhau, xem ra Lâm Nhược Khê sớm đã suy nghĩ chu đáo.

Đi ra bên ngoài, đã thấy một chiếc BMW 335 màu trắng đỗ ngoài đó, bởi vì Viên Dã phải đón hai người cho nên sẽ không lái chiếc xe Audi R8 hai chỗ phong cách của anh ta.

Dương Thần mở cửa phụ, đem túi quà để vào trong đó.

Mặc âu phục phẳng phiu, vốn khí chất tuyệt hảo, Viên Dã thoạt nhìn đẹp trai gấp trăm lần, nhìn Dương Thần cầm túi quà to, không nhịn nổi cười nói:

- Thấy anh mang túi quà to, tôi thấy không quen lắm.

- Là sao? Tôi không thể tặng quà?

Dương Thần khó chịu hỏi.

- Anh thoạt nhìn là người không bận tâm tới những chuyện như thế này, tôi còn tưởng anh định tay không tới nhà tôi ăn một bữa, rồi vội vàng quay về chứ?

Viên Dã thật lòng nói.

Dương Thần nghiêm nghị nói:

- Là vợ tôi chuẩn bị, cũng không thể từ chối ý tốt của cô ấy, cậu còn ít tuổi, không thể nhận thức được trách nhiệm của người đã có gia đình đâu.

Viên Dã bật cười ha ha, cũng không nói thêm gì, khởi động xe.

Qua nửa giờ, hai người tới khu biệt thự riêng biệt Tây Giao của Đường Đường. Nơi này đường trước sau như một, đều bị bao xung quanh bởi màu xanh.

Lúc đi vào cửa nhà Đường Đường, đã nhìn thấy Đường Đường đứng chờ ở đó, cô bé mặc một chiếc váy ngắn sọc đen trắng, đi tất chân màu trắng, gương mặt thanh thuần với trang phục đáng yêu, giống như tiểu thư nhà giàu trong truyện tranh Nhật Bản, trên đầu còn có khăn trùm, vừa nhìn thấy Viên Dã lái xe đi vào, đã vẫy vẫy tay.

Đường Đường lên xe liền đánh Viên Dã một cái, nhìn nhau cười.

Sau đó, Đường Đường lại tức giận nói với Dương Thần:

- Chú, lâu rồi chú không gọi điện thoại cho tôi, nếu không phải hôm nay là sinh nhật anh Viên Dã, có phải là chú đã quên mất cháu rồi đúng không?

- Chú không có việc gì gọi điện thoại cho cháu làm gì?

- Vậy chú gọi điện cho người tình không?


- Không gọi… từ từ! Cái gì mà người tình? Cháu nói lung tung cái gì đó?

Dương Thần làm bộ đứng đắn nói.

Đường Đường làm cái mặt quỷ:

- Cháu biết rồi nhé! Chú chính là Ngô Khởi, Lưu An, Trần Thế Mỹ!

- Bọn họ làm gì?

Dương Thần không hiểu chuyện gì.

Viên Dã vừa lái xe, vừa cười quái dị giải thích, nói:

- Ngô Khởi và Lưu An đều vì lợi ích chính mình mà sát hại vợ, Trần Thế Mỹ là người vứt bỏ vợ con…

- Cái gì?

Dương Thần giận dữ, xoay người, kéo khuôn mặt trắng mịn của Đường Đường tới trước mặt:

- Những lời này có thể tùy tiện nói lung tung sao? Chẳng trách gọi cháu là cô bé, còn chưa hiểu chuyện!

Đường Đường cầu xin khiến Dương Thần buông tay, nhưng vẫn kéo ở phía sau, khanh khách cười vui.

Viên Dã nhìn qua kính chiếu hậu, Đường Đường không thể giữ được dáng vẻ cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi:

- Đường Đường, bác gái không đi sao?

Đường Đường gật đầu,

- Ừ! Mẹ nói em gửi lời hỏi thăm tới người nhà họ Viên. Sáng sớm mẹ đã tới Yến Kinh gặp lãnh đạo rồi.

- Thật là đáng tiếc, hôm nay bí thư Phương cũng có mặt.

Viên Dã thở dài nói.

- Hóa ra là như vậy …

Đường Đường bĩu môi, có chút thất vọng, nói:

- Em nghĩ mẹ biết ba sẽ đi nên mẹ mới tránh mặt. Em nói rồi, đột nhiên gặp lãnh đạo gì chứ, lãnh đạo này không để ý tới bọn họ đều không giống nhau, là quan lớn, làm sao lớn được như bác gái Viên chứ?

- Bác gái Viên là ai?

Dương Thần tò mò hỏi:

- Mẹ Viên Dã à?

- Đúng vậy, cháu nói cho chú biết, nhà anh Viên Dã, bác gái là lớn nhất, ba của Viên Dã tuy là Chủ tịch Hội đồng quản trị, nhưng ở trong nhà, toàn bộ do mẹ anh ấy quyết định. Đường Đường cười hi hi nói:

- Từ nhỏ bác gái đối xử với cháu rất tốt, thế nên lúc anh Viên Dã tranh giành đồ chơi với cháu, bác gái liền giúp cháu đánh anh ấy, bác trai không không dám nói gì cả.

- Tại sao? Chẳng lẽ bà rất hung ác sao?

Trong đầu Dương Thần hiện lên hình tượng nữ Bạo long.

Đường Đường vội lắc đầu:

- Không phải đâu, bác gái rất dịu dàng, cư xử với người ngoài cũng tốt lắm. Là bởi vì nhà mẹ đẻ bác ấy là ở Yến Kinh, là một trong những đại gia tộc ở Trung Quốc, tôi nhớ rõ mẹ đã nói với tôi như vậy, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không biết, anh Viên Dã cũng không chịu nói cho tôi biết.

Viên Dã ngại ngùng cười cười:

- Nào có khoa trương như vậy.

- Đúng là khoa trương như vậy, cho nên có bác gái giúp đỡ cháu, anh Viên Dã trước đây có muốn ức hiếp cháu cũng không có cửa, mỗi lần đều bị cháu chọc cho phát khóc…

Nghe Đường Đường nói không suy nghĩ những chuyện trước đây về Viên Dã, việc đáng xấu hổ nhất cũng bị lôi ra, Dương Thần cũng không nhịn nổi nhếch miệng cười, trong lòng cũng hơi xúc động, mặc dù nói cô bé Đường Đường này bởi vì quan hệ của đặc biệt của ba mẹ, nên thời thơ ấu trải qua không ít ám ảnh, nhưng cũng nhận được rất nhiều sự quan tâm của mọi người xung quanh.

Đem so với tuổi thơ của mình, cũng chỉ bình thường. Căn bản bọn họ không thể tưởng tượng được.


Viên Dã bị Đường Đường lôi chuyện tuổi thơ ra nói khiến sắc mặt đỏ bừng, ho khan nói:

- Đường Đường ơi, nói đến bảy, tám tuổi…là được rồi, đừng nói lúc năm, sáu tuổi nữa, lúc anh năm tuổi em mới có ba tuổi, em làm sao có thể nhớ được.

- Em không nhớ rõ lắm, nhưng bác gái nói cho em biết, anh Viên Dã xấu hổ sao?

Đường Đường giống như đánh thắng trận nói.

Vẻ mặt Viên Dã cười khổ, nhìn Dương Thần ở bên cạnh nói:

- Anh nghe xem, thỉnh thoảng tôi thấy rất nghi ngờ, cứ như Đường Đường mới là con gái ruột của mẹ tôi, từ nhỏ đã giúp đỡ cô ấy chứ không giúp tôi.

Dương Thần nhìn một đôi oan gia nam nữ nói:

- Hai người như vậy có được tính là một đôi thanh mai trúc mã không? Uh… Cái từ này cứ dùng như vậy đi.

Mặt Đường Đường đỏ lên, Viên Dã cũng xấu hổ, nhưng miệng mỉm cười.

Bên trong xe lập tức im lặng lại, không khí có chút ấm áp, Dương Thần nghiền ngẫm nhìn qua nhìn lại Đường Đường và Viên Dã, đột nhiên có cảm giác thấy mình rất già nua, giống như bọn họ bây giờ, một người mười tám tuổi, một người hai mươi tuổi, mới gọi là đang ở tuổi thanh xuân chứ?

Tuy mình lớn hơn Viên Dã ba, bốn tuổi. Nhưng so sánh với bọn họ, dường như có sự khác nhau rất lớn, ít nhất mình đối với người phụ nữ mà mình thích cũng sẽ không ngại ngùng mỉm cười, thẹn thùng không dám đối diện, chưa được phép đã ôm nàng hôn rồi.

Đúng lúc này, xe BMW chạy tới một ngã tư đường khá hẹp, phía trước đột nhiên một chiếc xe tải hạng nặng lao ra!

Viên Dã thắng gấp một cái, tức giận bấm còi. Chiếc xe này đột nhiên xuất hiện, thật sự là rất nguy hiểm!

Tuy nhiên hình huống dường như không phải đơn giản như thế. Bởi vì từ phía sau lại đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải GMC lớn, gắt gao chĩa vào sau xe BMW, hơn nữa, trên hai chiếc xe tải nhảy xuống bảy, tám gã cầm gậy trong tay, đeo kính râm, mặc quần bò đen, cách ăn mặc rất nam tính.

Biến cố này xảy ra nhanh chóng, khiến những chiếc xe của người đi đường hai bên đường phố đều bị hỏng cả, toàn bộ vội vàng chạy trốn, tình hình cực kỳ hỗn loạn.

Bốn gã trong nháy mắt cầm gậy nhắm vào ba người Dương Thần ngồi bên trong. Trong đó có một người thanh sắt nện vào cửa người lái.

Xoảng!

Vụn thủy tinh vỡ từ cửa xe rơi xuống đất, bên trong xe Đường Đường sợ tới mức kêu lên kinh hãi.

- Lái xe vào!

Tiếng nói giống như máy móc đang hoạt động.

Tên kia vểnh mặt lên, chỉ chỉ xe tải phía trước. Phía sau xe là thùng đựng hàng rất lớn với cái cửa sắt, mặt sau có cửa lớn bằng sắt. Xe có rèm che, chỉ cần hé mở là có thể đi vào bên trong thùng đựng hàng.

Mặc dù Viên Dã hơi hoảng sợ, nhưng ung dung bình tĩnh, thấy mặt người bên cạnh không có chút thay đổi, Dương Thần không nói gì, thở dài, lái xe vào thùng đựng hàng.

Chờ xe chạy vào bên trong thùng đựng hàng, cửa sắt phía sau chợt đóng sầm lại, cả không gian bên trong tối đen như mực, giơ tay cũng không thể đếm nổi năm ngón.

Tất cả đèn bên trong xe BMW đều được bật, Viên Dã quay đầu nhìn nhìn, thấy khuôn mặt bé nhỏ của Đường Đường bị hù cho tái nhợt, nhìn thấy cô bé bình yên vô sự, mới thấy yên tâm.

- Anh Viên Dã, tại sao có thể như vậy? Chú! Không phải chú rất lợi hại sao? Mau nghĩ ra cách gì đi? Bọn họ không phải đến bắt cóc cháu chứ?

Đường Đường vừa khóc nức nở vừa nói.

Viên Dã chau mày vào, nói không ra lời, dường như cậu ta nghĩ hoài cũng không ra.

Dương Thần nhún nhún vai, xúc động cười:

- Tham gia một cái party sinh nhật còn gặp phải chuyện này, tôi làm sao biết bọn chúng muốn làm gì? Ở đây chắc chắn có chuyện gì vướng mắc, chờ sau khi ra ngoài sẽ giải thích sau.


Danh sách truyện HOT