Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đi tới bệnh viện, Dương Thần phát hiện, vệ sĩ và hộ vệ rõ ràng nhiều gấp đôi hôm qua, hiển nhiên người của Viên gia lo rằng Chu Quang Niên bị ép vào chân tường sẽ dùng những thủ đoạn làm hại đến người mà bọn họ quan tâm, cho nên tăng cường cảnh giới.

Nhưng có lẽ ai cũng không nghĩ tới, Chu Quang Niên đột nhiên đã sớm chết tại nhà mình, tuy rằng không biết cụ thể ai ra tay, nhưng đối với những việc này theo kinh nghiệm của Dương Thần mà suy đoán ra, phần nhiều là người nội bộ của Đông Hưng.

Đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, sớm đã có vài người ngồi đó, trong đó duy nhất Dương Thần quen biết là Dương Tiệp Tư mẹ của Viên Dã.

Dương Diệp Tư nhìn thấy Dương Thần xuất hiện, đứng lên mỉm cười:

Đến sớm như vậy thăm tiểu Dã, bác làm mẹ phải cảm ơn sự quan tâm của cháu.

Cháu không có nhiều bạn bè, cậu ấy là một trong số đó, nên cháu phải quan tâm nhiều hơn.

Dương Thần cũng chưa vội đi vào, cảm giác đặc biệt trên người Dương Tiệp Dư khiến Dương Thần không tránh khỏi muốn tìm hiểu nhau hơn.

Dương Tiệp dư tò mò hỏi:

Trước kia không nghe Viên Dã nhắc đến cháu, cháu là bạn mới quen biết thời gian gần đây sao?

Trước kia cháu ở nước ngoài, năm nay vừa mới về nước, bọn cháu trở thành bạn trong lúc chơi game thông qua Đường Đường.

Dương Thần không giấu diếm nói.

Nghe Dương Thần nói “lúc trước ở nước ngoài’’ rõ ràng con ngươi Dương Tiệp Dư co rút một chút, nhưng vẻ mặt không thay đổi nói:

Thì ra là như vậy, tiểu Dã yêu thích sự nghiệp trò chơi điện tử, cha nó không ủng hộ lắm, nhưng bác luôn chiều nó, xem ra cũng có chút trợ giúp, ít nhất đã quen được người bạn đáng tin cậy như cháu.


Có thể, cháu vào trong xem.

Dương Thần cảm thấy vẻ khác thường của Dương Tiệp Dư, không nói thêm nữa.

Trong phòng bệnh, những y tá và bác sĩ đang lấy số liệu kiểm tra trên người Viên Dã, đôi mắt sưng phù của Đường Đường, hiển nhiên là cả đêm chẳng ngủ được bao nhiêu đang đứng cạnh giường nhìn lo lắng.

Bác sĩ, rốt cuộc anh Dã thế nào, thấy nhịp tim của anh ấy cũng bình thường, chắc không có gì.

Đường Đường hỏi.

Bác sĩ cầm lấy lý lịch người bệnh từ tay y tá, cẩn thận xem một lúc, thả lỏng cười:

Không sao rồi, ý chí anh ta rất mạnh, tất cả chỉ số đều bình thường, theo tôi thấy tối đa là đến tối nay, anh ấy sẽ tỉnh lại.

Thật sao?

Trong mắt Đường Đường tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Không lẽ bác sĩ lừa cháu, cô bé ngốc.

Đường Đường xoay người, thấy Dương Thần đột nhiên tiến vào, bất kể ở đâu, vui mừng nhảy lên ôm chặt Dương Thần la lớn:

Chú! Anh Viên Dã không sao rồi! Không sao rồi!

Dương Thần vỗ vỗ sau lưng Đường Đường, khóe mắt nhìn vào Viên Dã trên giường, đột nhiên nhìn thấy, Viên Dã chầm chậm mở mắt ra!

Này, cô bé, cháu xem ai đã tỉnh rồi kìa.

Ánh mắt Dương Thần ra hiệu phía sau.

Đường Đường xoay mạnh người lại, vừa lúc nhìn thấy Viên Dã đang mở miệng, cười cười với cô ấy, chẳng qua thoạt nhìn như không có sức.

Đường Đường một tay che miệng lại, hai mắt mở to ra, như là nhìn thấy cảnh tưởng khó có thể tin, mừng đến bật khóc.

Bác sĩ và y tá đều hiểu ý lặng lẽ đi ra ngoài, Dương Thần cuối cùng cũng thật sự yên tâm, ra khỏi phòng bệnh, đôi bạn trẻ này hẳn cần được khoảng thời gian riêng tư.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc Viên Hòa Vĩ mang theo một nhóm người vừa tới kịp lúc, thấy Dương Thần ở đó, bắt tay Dương Thần chào hỏi thân thiện.

Trận chiến tối hôm qua rất đẹp, Viên gia chúng tôi và Phương gia đều không ngờ đến thủ đoạn của Hội trưởng hội đồng Hồng Kinh Sắc Vi lại cao siêu như vậy, tuy rằng có sự phối hợp của chính phủ và giới quân đội, những lão già nhà chúng ta vẫn bái phục, thật sự là phải cảm ơn rất nhiều với sự giúp đỡ của cậu.

Dương Hòa Vĩ thành khẩn khen gợi nói.

Dương Thần nhún vai:

Lời này phải nói cho Sắc Vi nghe, tôi đâu có làm gì.

Không, tôi nghĩ ngoài cậu ra, hẳn là không ai có thể khiến Sắc Vi tin tưởng hoàn toàn cùng nhau tác chiến với chúng tôi.


Viên Hòa Vĩ ánh mắt hàm ý sâu xa nói.

Dương Thần cũng không cho rằng những người này điều tra quan hệ giữa mình và Sắc Vi là rất khó khăn, nhưng ông ta cũng không có gì đáng kể.

Về Hứa gia ra sao rồi?

Dương Thần hỏi.

Khuôn mặt mang vẻ u sầu của Viên Hòa Vĩ:

Hứa Trí Hoành xảo quyệt hơn chúng ta tưởng, ở thời điểm chiều hôm qua, gã đã đem theo người nhà và nhóm thân cận rời khỏi Trung Hải, nếu tôi đoán không lầm, là thông qua con đường phi pháp đặc thù rời Trung Hải, muốn bắt cũng không thể. Hiện giờ tất cả sản nghiệp của Hứa gia đều bị Hứa Trí Hoành trong thời gian ngắn nhất dịch chuyển đến tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ ở nước ngoài, chính phủ và bên quân đội không thể truy lùng và đóng băng tài khoản.

Dương Thần nhíu mày, nói cách khác, Hứa Trí Hoành đem theo số lượng lớn tài khoản, trở lại bất cứ lúc nào cũng chưa thể biết được.

Tuy rằng đây không phải là tin tốt lành gì, nhưng trong khoảng thời gian ngắn con quỷ phiền phức này hẳn là sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của mình.

Lần này bởi vì sinh nhật của Viên Dã dẫn đến một chuỗi sự việc, cuối cùng thì lắng lại, vợ chồng Viên Hòa Vĩ vội vã muốn xem đứa con tỉnh lại, Dương Thần cũng không ở lại lâu, chào hỏi xong liền rời khỏi.

Đi đến cửa bệnh viện, Dương Thần vừa muốn xoay người đi đến bãi gửi xe, cũng không nghĩ người quen mình đến thẳng trước mặt.

Nhìn thấy người mặc áo sợi màu kem, váy nhung dài qua khỏi đầu gối với ca rô màu xám trắng của người Lý Tinh Tinh, đang dìu lão Lý sắc mặt không được tốt hướng về mình đi tới.

Đã rất lâu không gặp và cũng không có liên hệ với Lý Tinh Tinh, nhìn thấy hơi hốc hác, nhưng với hơi thở của cơ thể toả ra ngày càng chín chắn, lại đậm đà không ít, đến từ xa với đường cong đầy vẻ nữ tính và khuôn mặt thanh tú không phấn son, khiến không ít người qua đường thầm để ý.

Từ khi lão Lý nói thật xuất phát từ đáy lòng, không muốn Dương Thần làm lỡ cuộc đời của Lý Tinh Tinh, từ đó Dương Thần yên lặng cách ngăn giữa mình và Lý Tinh Tinh bằng một bức tường, không cho mình nghĩ đến cô ấy, tuy nhiên, một lần nữa lại gặp người con gái từng thân thiết khăng khít này….giờ đây gặp lại cô gái đã từng nói chuyện rất hợp, trong lòng Dương Thần vẫn lộ ra vài phần tưởng nhớ và hân hoan.

Lão Lý và Lý Tinh Tinh đều đã nhìn thấy Dương Thần trước cửa, lão Lý có phần phấn khởi và vui sướng, còn Lý Tinh Tinh lại liếc mắt nhìn Dương Thần vô cùng phức tạp, sau đó liền cúi đầu xuống.

Tiểu Dương à, không ngờ cháu cũng ở đây, không được khoẻ sao?

Lão Dương hỏi.

Không, cháu tới thăm người bạn, lão Lý ông không khoẻ à?

Dương Thần không nhìn nhiều về phía Lý Tinh Tinh, cười chào hỏi với lão Lý.

Lão Lý than:

Người già rồi, cơ thể sẽ không được khoẻ mạnh, là vấn đề của sụn đệm cột sống lưng, tranh thủ ngày thứ bảy Tinh Tinh không cần đến trường, Tinh Tinh nói dẫn tôi đến xem.

Ông giữ gìn sức khoẻ, đừng quá mệt nhọc, bệnh này không nguy hiểm lắm đâu.

Dương Thần lấy điện thoại ra xem giờ:

Cháu còn có việc phải đi trước, lần sau có dịp mời ông uống rượu.

Lão Lý cũng không giữ Dương Thần ở lại, gật đầu chào tạm biệt với Dương Thần.

Nhìn thấy Dương Thần như thế đi thẳng ra xa, từ đầu đến cuối thậm chí không nhìn vào mình một cái càng không nói nữa lời, hốc mắt Lý Tinh Tinh có phần đỏ lên, cắn chặt môi yên lặng không nói một lời.


Lão Lý phát hiện vẻ khác thường của con gái, thở dài:

Tinh Tinh, cha mẹ là muốn tốt cho con, tiểu Dương không tồi, nhưng không phải là người con nên thích.

Ánh mắt Lý Tinh Tinh lộ vài phần đau khổ và không cam lòng, phảng phất vài tia sáng khác thường.

Đầu bên kia, Dương Thần vào trong xe, nhắm mắt một lát, lắc lắc đầu, vứt bỏ trong đầu những thần sắc ảm đạm của Lý Tinh Tinh ra, đang muốn khởi động xe, điện thoại lại rung lên.

Nhìn kỹ số điện thoại gọi đến, là một số lạ, nhưng Dương Thần vẫn nghe máy.

Xin hỏi, có phải là ông Dương Thần không?

Đầu dây bên kia là một giọng lạ, kèm theo âm hơi trung tính của người đàn ông.

Dương Thần nhíu mày:

Chu Đông Thành?

Âm thanh ở đầu dây bên kia lập tức “khanh khách’’ cười, một người đàn ông với điệu cười của phụ nữ, vẫn thật là kỳ diệu.

Hãy gọi tôi là Chanel, ông Dương Thần, thật đáng vui mừng, không ngờ ông lại nghe ra tôi là ai.

Chanel rất là vui mừng.

Dương Thần thản nhiên cười, nói:

Anh rất là to gan, dựa vào đầu óc của anh, chắc phải biết kẻ chủ mưu phát động tấn công quy mô lớn tối hôm qua, chính là tôi, không lẽ anh còn muốn để lộ tung tích?

Tôi biết là ông Dương không để bụng người con gái yếu ướt như tôi, nên tôi đã gọi cho ông sau khi kiếm được số điện thoại.

Chuyện gì.

Dương Thần cười thầm, tên này rất thông minh, mình thực sự không có hứng thú đưa gã vào chỗ chết, kể cả hứng thú diệt cỏ tận gốc cũng không có.

Tôi sắp ra nước ngoài rồi, hy vộng trước khi đi, có thể gặp ông 1 lần, cứ coi như… là tiễn tôi đi nước ngoài, cho tôi chút an ủi, có được không?

Dương Thần lặng lẽ một hồi, thở dài:

Nói đi, ở đâu, chọn chỗ mà anh cảm thấy an toàn nhé.


Danh sách truyện HOT