Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cùng Lâm Nhược Khê nói xong chuyện dẫn Tuệ Lâm ra ngoài giải sầu, cũng không thể xuất phát ngay lập tức, dù sao hai người đều có việc phải làm.

Ngày hôm sau Dương Thần vừa đến văn phòng đã nhìn thấy Vương Khiết ở đó, bộ dạng có chút thất vọng, như là gặp phải vấn đề nan giải nào đó.

- Giám đốc Vương! Không phải là bị khách hàng đùa giỡn chứ?

Dương Thần trêu ghẹo nói.

Vương Khiết cười miễn cưỡng:

- Giám đốc đừng đùa tôi nữa, những chuyện này không đáng để tôi để trong lòng đâu, hơn nữa, cũng không còn mấy người dám có ý đánh nhân viên Ngọc Lôi đâu.

- Vậy là chuyện gì?

Dương Thần hỏi.

Vương Khiết khẽ thở dài, kể lại đầu đuôi sự việc.

Thì ra, chưa đến một tháng nữa là phải chính thức công bố danh sách người tham gia chương trình “ngôi sao Ngọc Lôi”, nhưng địa điểm cụ thể để đăng ký và thi đấu vẫn chưa được quyết định chính thức.

Sau khi Vương Khiết cùng đoàn cố vấn của cô bàn bạc, quyết định cùng hợp tác với công ty chế tác dây chuyền lớn thứ ba cả nước, nhưng Vương Khiết lại lâm vào thế bí.

Công ty kia khi nghe nói Vương Khiết là giám đốc bộ phận giải trí Ngọc Lôi thì trực tiếp từ chối gặp mặt nói chuyện, tuyên bố nhất định giám đốc phải đích thân đi nói chuyện.

Dương Thần nhíu mày,

- Công ty nào, còn chơi trò trẻ con vậy?

Vương Khiết đầy căm giận nói:


- Còn không phải sao, tôi cũng thấy bực, nói gì đi nữa cũng đều là doanh nghiệp trên thị trường, sao có thể làm việc như thế này chứ?

- Cô vẫn chưa nói là công ty nào?

- Ồ.

Vương Khiết đưa một phần tư liệu đưa cho Dương Thần, nói:

- Là tập đoàn giải trí lớn nhất Trung Hải, tập đoàn Phong Lâm một trong mười tập đoàn lớn mạnh của cả nước.

Dương Thần sửng sốt, nhìn kỹ phần giới thiệu vắn tắt, rồi cười khổ, Phong Lâm? Đó không phải là công ty của Đường Uyển sao?

Dương Thần lập tức nghĩ đến, sở dĩ Vương Khiết phải quay về, họ lại trực tiếp yêu cầu giám đốc qua nói chuyện, khẳng định là Đường Uyển biết giám đốc công ty giải trí Ngọc Lôi chính là hắn và cố ý làm như vậy.

Từ sau vụ việc của Đường Đường, hắn đã không còn liên lạc với Đường Uyển nữa, đột nhiên thể hiện sự thu hút bí ẩn với hắn, tuy rằng thèm thuồng, nhưng hắn không thể mang bộ mặt đó đi được.

Dù sao Dương Thần cũng không phải là chưa từng gặp trên thương trường, chỉ biết quyến rũ phụ nữ, hơn nữa thời gian này hắn có nhiều chuyện, phụ nữ trong nhà lại chưa xử lý thỏa đáng, mà còn thỉnh thoảng muốn cãi cọ, âm mưu toan tính, làm sao có thời gian theo trò chơi của Đường Uyển được.

Dù Dương Thần tự nhận mình là người đa tình, nhưng không phải loại người có thể tùy tiện yêu một người phụ nữ.

Đối với Đường Uyển, nhiều lắm cũng chỉ là thích và bị hấp dẫn, hắn cũng không yêu thật lòng như những người con gái kia, hai người ở chung chưa được vài lần, đột tuổi lại chênh lệch, không thể giống như hắn với An Tâm được, bởi vì hai người xấp xỉ tuổi nhau, ở cùng nhau một cách thoải mái, cho nên không gặp thì cũng đã không gặp rồi, sẽ không nhớ nhung quá nhiều.

Nhưng tính tình Đường Uyển cao ngạo, cho tới bây giờ đều là người khác phải chạy theo cô ta, giờ nói với một người đàn ông kém mình mười tuổi rằng muốn gặp hắn, người đàn ông kia cố tình xa cách cô ta, điều này rõ là đang khiêu khích lòng tự trọng của Đường Uyển. Dương Thần không để ý tới cô ta, đương nhiên cô ra cũng sẽ không chịu chủ động liên lạc với Dương Thần.

Nhưng, sau một khoảng thời gian dài không để ý tới, không có nghĩa là Đường Uyển quăng Dương Thần sang một bên. Đường Uyển mười mấy năm cũng chưa lập gia đình, hiếm khi thích một người đàn ông, không thể nói cắt đứt là cắt đứt ngay được, nên sinh ra oán hận cũng hợp tình hợp lý.

- Chuyện thế nào tôi đã nắm sơ qua rồi. Tôi sẽ tự mình đi đến Phong Lâm. Chuyện này không trách cô, chủ yếu là tôi có chút va chạm với Phong Lâm.

Dương Thần cười nói.

Vương Khiết kinh ngạc, mới biết được mình là vật hy sinh, cười nhạt, đành đứng lên đi ra ngoài.

Sau khi Dương Thần ngồi trong phòng làm việc một lát, An Tâm mang theo một túi nhỏ đến, trông cô rất xinh đẹp, mặc bộ đồ mùa đông màu nâu nhạt, đi một đôi bốt cao cổ, giống như đi dạo ở phố Hương Tạ Lệ, chẳng giống với phụ nữ làm việc trong văn phòng chút nào.

Dương Thần không có ý kiến gì với cách ăn mặc của tiểu yêu tinh này, mình nhìn thấy đẹp mắt là được rồi, người khác nói gì đi chăng nữa cũng chẳng cần để ý tới.

- An Tâm bảo bối! Em ở đây đợi, anh đến một chỗ bàn chuyện kinh doanh.

Dương Thần căn dặn.

An Tâm không ngờ mới sáng sớm mà Dương Thần đã đi ra ngoài, nháy mắt mấy cái:

- Bàn chuyện kinh doanh? Không thể cho em đi cùng sao?

Dương Thần biết rằng lúc này Đường Uyển chắc chắn đang rất bất mãn với mình, nếu như còn mang theo một nữ thư ký hút hồn đi cùng, đâu có được, vì thế phất tay:

- Không cần, em ở đây làm việc, việc này anh phải tự mình giải quyết.

An Tâm cũng không hỏi nhiều, biết điều gật gật đầu, tặng Dương Thần một nụ hôn, ra điều Dương Thần cố lên.

Dương Thần tự mình lái xe đi, trước đó đã điều tra được địa chỉ trụ sở chính của Phong Lâm, trong lòng có chút mơ hồ. Bị một người phụ nữ như Đường Uyển thích, tuy nói đó là diễm phúc, nhưng nếu mình xử lý không ổn, cũng sẽ mang vạ như hiện tại. Mình còn chưa có được cái béo bở gì đó đã phải vội vội vàng vàng chạy tới tiếp lễ người ta. Điều này có thể giải thích vì sao lâu như vậy mà không thèm để ý đến cô ta.

Lúc đi vào trụ sở chính của Phong Lâm, phát hiện tòa nhà này đã lâu năm. Tuy nhiên bãi đỗ xe lại không hề ít những loại xe đắt tiền, nghĩ ra nguồn thu nhập của tập đoàn Phong Lâm rất dồi dào.

Đi đến trước quầy tiếp tân, thông báo chức danh, lại lịch của mình, cô thư ký lập tức cười dài dẫn Dương Thần đi lên văn phòng của Đường Uyển.


Quả nhiên, Đường Uyển chắc chắn Dương Thần sẽ đến. Nếu không làm sao có thể để hắn dễ dàng đi vào như vậy! Hoàn toàn không hỏi lịch hẹn trước hay những chuyện linh tinh khác.

Đi vào phòng làm việc, bên ngoài viết là Chủ tịch Hội đồng quản trị, gõ gõ cửa, bên trong phát ra tiếng nói quen thuộc của Đường Uyển,

- Mời vào.

Nữ thư ký làm cái tư thế “Mời”, sau đó lả lướt xoay người đi khỏi.

Dương Thần nhún vai, hắng giọng một cái mới mở cửa đi vào văn phòng của Đường Uyển.

Văn phòng của Đường Uyển chỉ nhỏ bằng một nửa so với văn phòng Chủ tịch của Lâm Nhược Khê, tuy nhiên cũng tương đối xa hoa, bài trí các đồ đều là gỗ lim chế tác tinh xảo, hẳn là kiệt tác của những nhà thiết kế Italy.

Trên vách tường treo một bản đồ lữ hành Tây Sơn. Đường Uyển thích tranh thủy mặc như vậy, sở thích đó và tính cách của cô ta có chút liên quan.

Dương Thần đi vào văn phòng, chỉ thấy Đường Uyển đang ngồi ở bàn làm việc vùi đầu đọc cái gì đó, cũng không thèm ngẩng đầu lên để ý tới hắn.

Dương Thần cười khẽ, biết rằng đây xem như là thể hiện chút tính khí, cho mình một uy thế phủ đầu, cũng không tức giận, lập tức đi đến chiếc ghế sopha, ngồi xuống, nhắm mắt lấy lại tinh thần.

Qua một hồi lâu Đường Uyển mới ngẩng đầu, khuôn mặt trong sáng, mịn màng mang vẻ quyến rũ mê người, chỉ có điều lúc này có vẻ hơi giận, ánh mắt không tốt nhìn người đàn ông thản nhiên tự đắc, nói:

- Giám đốc Dương thật sự có tâm trạng tốt, tới chỗ của tôi để thêm cảm giác bị giam cầm sao?

Dương Thần mở mắt ra, cảm thán nói:

- Đây không phải Chủ tịch Đường đang bận sao? Ngại quá đã quấy rầy rồi!

Đường Uyển hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Dương Thần, trên người mặc một chiếc áo voan mỏng màu trắng, cùng chiếc quần bò đen bó sát người, khiến Đường Uyển trông vẻ thướt tha, eo mông lắc lư nhịp nhàng, bộ ngực đầy đặn khiến người ta mơ màng.

Dương Thần nuốt nước bọt, người này mặc đồ mùa đông, càng rõ vẻ đầy đặn mê người.

- Đẹp không?

Đường Uyển cười nghiền ngẫm hỏi.

Dương Thần gật gật đầu:

- Vẫn rất đẹp!

- Vậy tại sao lâu như thế cũng không đến xem?

Dương Thần gãi đầu, cười ha ha:

- Không phải là rất nhiều việc sao? Hơn nữa lại sắp tết rồi, luôn luôn ở cùng với người nhà.

Đường Uyển hừ hừ không thể cười vài tiếng, ngồi đối diện với Dương Thần, tao nhã cầm lấy một ly cà phê ấm áp trên bàn, nhấp nhấp cái miệng nhỏ, nói:

- Tôi thấy anh không phải ở cùng với người nhà, là ở Hokkaido chơi trò chúa sơn lâm cướp cô dâu.

Dương Thần ngẩn ngơ:

- Những chuyện này cô đều biết sao?

- Tôi có khả năng hơn anh nghĩ nhiều!

Đường Uyển cười quyến rũ nói.


Dương Thần bĩu môi, gật đầu đồng ý. Coi như chuyện gì đều cũng không gạt được người phụ nữ này. Tuy nhiên có thể khiến Phương Trung Bình, Bí thư Thành ủy thầm mến, không dám mạo phạm, đương nhiên không thể chỉ là Chủ tịch Hội đồng quản trị của một tập đoàn lớn thôi được, chắc chắn là điều kiện không bình thường rồi.

- Cô có biết mục đích hôm nay tôi tới là gì không?

Dương Thần mở miệng nói.

Đường Uyển lắc đầu,

- Không biết.

Dương Thần buồn bực, cười khổ nói:

- Đến nỗi như vậy sao? Chúng ta cũng không phải là có thâm thù, tôi thừa nhận tôi chưa quan tâm nhiều tới cô, nhưng dù sao chúng ta cũng không có quan hệ thực chất nào, phải không?

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Uyển phát lạnh, ánh mắt như hai thanh đao nhọn nhìn chằm chằm vào Dương Thần:

- Hóa ra anh xem quan hệ giữa chúng ta là như vậy!

Trong lòng Dương Thần run lên, ngượng ngùng cười:

- Cái đó… cũng không phải hoàn toàn như vậy. Tôi cảm thấy mọi người đều đã trưởng thành cả, không nên vì chuyện nhỏ mà tính toán chi li. Công việc là công việc.

Đường Uyển cười lạnh, con ngươi lóe ra sáng rọi làm người ta cảm thấy bất an:

- Dương Thần, anh biết không, nếu có người đàn ông mới quen biết được mấy này đã nói với tôi “Anh thích em”, tôi sẽ không do dự mà cho anh ta một cái bạt tai vì anh ta đã nói với tôi như vậy, bởi vì giống là nói với tôi “Anh muốn ở trên giường với em”, cùng một câu nói chỉ có điều cách nói khác đi mà thôi.

Nhưng, nếu tôi nói với một đàn ông theo quen biết chưa được mấy ngày rằng “em thích anh”, điều này đối với tôi mà nói, cũng giống như là “em muốn phó thác hết tất cả cho anh” hiển nhiên ý nghĩa vẫn giống nhau, nhưng rõ ràng người đàn ông mà tôi để ý đó hoàn toàn không coi tôi ra gì.

Dương Thần đờ đẫn, hắn không nghĩ tới Đường Uyển nghiêm túc coi trọng lời nói đêm hôm đó ở bờ biển. Nếu những lời Đường Uyển nói là thật thì mình đúng là cũng hơi quá đáng.

- Thực ra với điều kiện của cô…chọn tôi sẽ không phải là chuyện tốt. Cô hẳn là rất rõ ràng, tôi không thể cho cô điều mà cô muốn!

Dương Thần nói ẩn ý.

Đường Uyển lộ vẻ đau thương, cười:

- Anh có biết tại sao trong thần thoại Hy Lạp, khi Thần Tình Yêu Cupid lại bắn ra mũi tên tình yêu lại bịt kín hai mắt của mình không?

- Vì sao?

Dương Thần chưa từng nghe câu chuyện này.

- Bởi vì…

Đường Uyển yên lặng nhìn Dương Thần, đầy chua xót, nói:

- Bởi vì tình yêu là mù quáng!


Danh sách truyện HOT