Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nhìn thấy người trước mắt rõ ràng có vóc dáng to con hơn mình một cái đầu, Dương Thần kín đáo lui bước, khách sáo cười:

- Sĩ quan, tôi là bạn của cô Đường, không phải người xấu.

Đường Uyển cũng từ phía sau đi tới nói:

- Ông sĩ quan, Dương Thần là bạn tôi, hắn có thể có ích đối với vụ án này, xin hãy cho hắn vào.

Ông sĩ quan họ Cao dường như không nể mặt, mày nhíu chặt, dứt khoát nói:

- Chủ tịch Đường, xin lỗi tôi nói thẳng cảnh sát của tổ trọng án chúng tôi không phải là nhân viên của công ty cô, chúng tôi đến đây, là vì ở đây xảy ra án mạng và người chết là học giả nổi tiếng Quốc Tế, rất có thể dẫn đến sự tranh cãi giữa hai nước, chúng tôi đồng ý với cô cố gắng không tiết lộ tin tức này ra ngoài đã là sự đối đãi rất nồng hậu, nếu cô còn để cho người không liên quan, đến xen vào việc điều tra của chúng tôi, tuy Cao Hâm tôi chỉ là người đội trưởng cảnh sát hình sự, nhưng cũng không buông lỏng hành vi như vậy…

Đội trưởng hình cảnh Cao Hâm nói xong những câu này, đang muốn tiếp tục tống Dương Thần ra ngoài, không ngờ, phát hiện Dương Thần ở trước mặt đã biến mất.

Cao Hâm ngờ vực nhìn xung quanh, rồi quay đầu lại, quả nhiên trông thấy, Dương Thần không biết lúc nào đã trốn khỏi trước mặt mình, đi vào trong phòng phía sau mình.

Dương Thần dường như hoàn toàn không nghe thấy Cao Hâm nói chuyện, đang tự tiện nhìn qua xem lại trong phòng, như đang nghiên cứu cái gì, những người cảnh sát khoa điều tra nhìn Dương Thần với ánh mắt bất mãn.

- Tôi đã nói là không cho anh vào trong phòng chẳng lẽ anh không biết đây là phạm pháp, gây trở ngại cảnh sát chúng tôi phá án không?

Cao Hâm tức giận la lên nói.

Dương Thần đối với người đội trưởng cao lớn thô kệch này lại có vài phần thích thú, đoán rằng người này chắc là một người thẳng thắn, cứng nhắc, thường ngày thì cần mẫn như con bò, nhưng lại quá cứng nhắc, cho nên đến trung niên mới lên được chức đội trưởng.

- Cao sĩ quan, anh đừng giận, chi bằng qua đây nhìn xem cửa sổ này, trên cửa sổ có cái gì hơi lạ.

Dương Thần chỉ chỉ cánh cửa sổ thủy tinh ở ngay giữa vách phòng,

Cao Hâm hừ nhạt nói:


- Đừng giả bộ ngớ ngẩn kêu anh ra ngoài có nghe thấy không?

Dương Thần lắc đầu than, chỉ vào cửa sổ thủy tinh sáng bóng kia nói:

- Các anh xem, bên trái phần khe cửa sổ này có phải có một vật gần như trong suốt gắn kết nó không.

- Anh khinh thường tôi đúng không?

Cao Hâm thấy Dương Thần không đếm xỉa tới lời của anh ta, trong cơn giận dữ, bước thắng đến trước mặt Dương Thần, vươn ra bàn tay to tựa như cái kềm thép, nghĩ muốn lôi Dương Thần ra ngoài phòng.

Nhưng, không đợi đến Cao Hâm chạm vào cổ áo của Dương Thần, Dương Thần đã né ra từ nơi hắn đứng, và dưới cái nhìn hoa mắt của mọi người, Dương Thần đã đến sau lưng Cao Hâm.

Một bàn tay thản nhiên từ phía sau, câu qua bả vai của Cao Hâm, như hơi hơi đè xuống…

Cao Hâm còn đang hoảng hốt động tác của Dương Thần sao nhanh như vậy, thì cơ thể đã mất đà nghiêng qua, té ngã thẳng xuống đất.

Dương Thần miệng chậc chậc, đành vậy mà nhìn Cao Hâm một cái:

- Tôi nói sĩ quan Cao, tôi thưởng thức sự nghiêm túc làm việc của anh, nhưng đừng quá lỗ mãng, thấy ai không khoái thì xử, mà cũng phải xem người ta có phải rau giá không mà bóp.

Nói xong, Dương Thần quay qua đi đến cửa sổ, đưa tay ra phía ngoài cửa sổ, gõ vào nơi khe hở cửa sổ.

Đám cảnh sát trong phòng, và Cao Hâm đang đờ đẫn ngồi dưới đất, đến không nói được câu gì, Dương Thần vừa rồi chỉ hơi lộ chút tay nghề, bọn họ đều biết người đàn ông này đích xác không phải là tay vừa.

Bọn cảnh sát này đều trải qua huấn luyện đặc biệt khóa chuyên nghiệp, Cao Hâm đã từng bắt giữ tội phạm mười mấy năm, các loại cao thủ đều gặp qua, như Dương Thần chỉ một tay nhẹ nhàng mà đè mình xuống, thật sự anh ta chưa từng gặp, nên biết rằng, mình lại là Judo đai đen.

Đường Uyển đứng ở cửa lại lộ ra chút mỉm cười hiểu ý, vừa rồi vì sự cố chấp của Cao Hâm hơi buồn bực lập tức tan thành mây khói.

Trong ánh mắt mơ màng của mọi người, mà Dương Thần từ cạnh cửa sổ ngoài lột ra một sợi giống như loại keo trong suốt, dài khoảng mười mấy phân, màu hơi trắng đục.

- Tôi nghĩ….mấu chốt lớn trong vấn đề, nên là thứ này.

Dương Thần cười nói.

Cảnh sát ở hiện trường cũng bất chấp Dương Thần đã quật ngã sếp của bọn họ, một trong số buồn bực hỏi:

- Đây là cái gì? Chất keo dùng cố định cho thủy tinh?

- Đương nhiên sẽ không, chẳng lẽ các anh không phát hiện, thủy tinh ở đây là sử dụng chất keo cố định màu đen sao, khi không, sao dư ra thứ này?

Dương Thần nói.

- Có gì đâu mà lạ, chẳng qua là thứ rác thi công bình thường mà thôi.

Sắc mặt Cao Hâm lộ vẻ hơi ửng đỏ, hơi bực bội từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ mông nói.

Tuy Cao Hâm là người cơ bắp, nhưng anh ta không phải ngốc, biết mình không địch nổi Dương Thần, chỉ có thể nhìn Dương Thần rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Dương Thần hướng vào anh ta buông tay:

- Sĩ quan Cao, có phải như là anh nói, cũng có thể giao cho vị đồng chí khoa điều tra này giám định tỉ mỉ xem sao.

Cao Hâm nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho hai người cấp dưới đến xem cái gì đó trong tay Dương Thần, rất cuộc có khả năng nghi hay không, nhưng trước mắt hiển nhiên là không tin vào sợi platic nhỏ có vấn đề.

Hai hình cảnh đi đến phía trước, nhận lấy thứ gì đó trong tay Dương Thần, tỉ mỉ xem một hồi, như phát hiện ra một điểm đặc biệt, liền lấy một cây kéo, cắt làm đôi ở giữa dây plastic màu trắng đục…


- Đây là?

Hai gã hình cảnh đều kinh ngạc la lên, những người khác cũng đều nhận thấy thứ đó không bình thường.

Cao Hâm sửng sốt vội hỏi:

- Làm sao vậy, trong đó có cái gì?

Một gã hình cảnh trước tiên hỏi ngạc nhiên mà nhìn Dương Thần một cái, rồi liền lập tức đem đoạn dây plastic cắt đôi đến trước mặt Cao Hâm.

Cao Hâm cẩn thận nhìn vào, rõ ràng phát hiện trong dây plastic rất bình thường này, mà lại có bọc ở trong một vật thể hẹp dài màu xám bạc, phản chiếu ánh sáng kim loại.

- Cái này là thứ gì…

Cao Hâm chưa từng thấy qua thứ vật thể như vậy, không khỏi lên tiếng hỏi.

Tất cả cảnh sát của khoa điều tra đều lắc đầu, tuy bọn họ nhìn ra thứ này không bình thường, nhưng lại không rõ rốt cuộc lá cài gì.

- Nếu tôi không nhìn lầm…

Dương Thần tiếp lời:

- Đây phải là một loại máy nghe trộm bỏ túi đỉnh cao của khoa học công nghệ, nguyên lý của máy nghe trộm này là trông qua sự chấn động qua tiếp xúc vật thể, phán đoán xung quanh trong phạm vi nhất định, ngôn ngữ giao tiếp cùa con người theo mẫu này, hơi giống với MLK 760 phía bên Mỹ sử dụng, cho dù là ở chợ đen cũng không mua được thứ này,cho dù FBI cũng không thể dính dáng với thứ này, nhưng MLK 760 thuộc sở hữu riêng của quân Mỹ, xuất hiện ở đây, hầu như không thể, hơn nữa cách lắp đặt của máy nghe trộm này cũng rất tiên tiến, không ngờ có thể thông qua sự rung động liên đới của dây plastic mà giấu kín được, tôi đoán là máy nghe trộm mini loại cải tiến.

Bị lời nói của Dương Thần làm cho sửng sốt một hồi sau, Cao Hâm mới hừ một tiếng:

- Anh nói là gì thì là gì sao? Máy nghe trộm mini? Quân dụng? Còn FBI Mỹ? Đó cũng là anh có thể biết được?

- Ha ha, đương nhiên tôi cũng chưa xác định, nhưng sĩ quan Cao có thể đi thẩm tra.

Dương Thần thản nhiên cười nói.

- Sếp, hình như là máy nghe trộm thiệt đó…

Một cảnh sát đem qua một sợi dài của thiết bị tầm soát máy nghe trộm, đặt ở cạnh vật thể nhỏ màu xám bạc đó để tác động sự cảm ứng, quả thực có tín hiệu nhỏ truyền dẫn ra ngoài.

Dương Thần vỗ tay một cái, cười nói:

- Như vậy cơ bản có thể xác định, đây chính là thiết bị nghe trộm nhưng vì dây MLK bản gốc, cũng mới phát minh ra một năm trước, thiết bị tầm soát máy nghe trộm của các người là sản phẩm năm năm trước rồi, cho nên dưới tình huống này muốn tìm ra sự tồn tại của nó, gần như không thể.

Vẻ mặt Cao Hâm lúc đỏ lúc trắng, thở hổn hển nói:

- Cho anh đoán đúng, nếu không có chuyện gì khác, xin đừng quấy rầy chúng tôi xử lý hiện trường, chuyện thiết bị nghe trộm, phía cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra.

Dương Thần cũng không quan tâm đến anh ta, rảo bước thong thả, suy nghĩ một hồi, nói:

- Thứ thiết bị nghe trộm quân dụng này ưu điển lớn nhất, là có thể tích nhỏ, dễ che giấu và lắp đặt nhưng khuyết điểm cũng khá rõ ràng, là phạm vi truyền dẫn tín hiệu nhỏ, MLK 760 chỉ có phạm vi một ngàn mét, tôi nghĩ thứ này cho dù là mẫu cải tiến cũng không quá chu vi ở đây hai km, ngoài viện điều dưỡng này, nơi có thể chứa người cũng sẽ không nhiều, tôi nghĩ, nếu tiến hành lục soát trong phạm vi hai km…Có thể sẽ phát hiện lắp đặt bộ trang thiết bị nghe trộm khác, thậm chí...Người nghe trộm và trang thiết bị rất có khả năng đặt ở bên trong viện điều dưỡng.

Bị Dương Thần nhắc tới như vậy, Cao Hâm lại một phen giật mình, vội vàng gọi một hình cảnh đến hạ thấp giọng nói:

- Cho người tầm soát trải thảm trong phạm vi hai km.

Cảnh sát kia lập tức vâng dạ, chạy rất nhanh ra ngoài.

Vẻ mặt Cao Hâm sầm xuống, quái lạ nhìn Dương Thần một cái, nhưng lại không đuổi Dương Thần rời khỏi nữa.


Dương Thần lại nhìn quanh một hồi, nhưng không phát hiện thứ gì khả nghi khác, thì cũng đi ra khỏi phòng, đến trước mặt Đường Uyển, lo âu hỏi:

- Cô có bị đột kích gì không.

Đường Uyền lắc đầu cười:

- Tôi không sao, nhưng tôi cũng lo có người gây bất lợi cho tôi, cho nên tăng thêm rất nhiều vệ sĩ âm thầm bảo vệ, anh cho rằng hiện giờ nên phải làm gì, chỉ có thể đợi đến tìm ra người nghe trộm sao?

- Tạm thời chỉ có thể chờ đợi như vậy, dù sao manh mối chỉ có bấy nhiêu nhưng, người có thể sử dụng thiết bị nghe trộm này, chắc chắn không phải loại vừa, tôi nghĩ phiền toái của cô phải không nhỏ.

Dương Thần nói.

Đường Uyển cười hơi chua xót, đang định muốn nói cái gì, nhưng đột nhiên nghe thấy có người gọi ở dãy lầu bên kia…

- Chị Hai chị Hai không xong rồi.

Một người với giọng trong trẻo, mang theo vẻ hoản loạn vội vàng, từ nơi không xa chạy đến.

Dương Thần quay đầu nhìn, đó là một cô gái mặc cái váy liền áo màu vàng, tóc dài chấm vai, khuôn mặt trái xoan, gương mặt có vài phần giống Đường Uyển, nhưng hơi ngây ngô, cũng không trang điểm, nhưng được cho là sắc đẹp quyến rũ của con gái thời thanh xuân.

- Đường Tâm, làm sao vậy, chạy đến như vậy có phải ông nội lại làm sao?

Đường Uyển sốt ruột hỏi han.

Cô gái gọi là Đường Tâm chính là em gái Đường Uyển, bởi vì chạy, thở hơi gấp, trong đôi mắt rưng rưng với giọng nghẹn ngào nói:

- Chị Hai, Đường Hoàng đến rồi, vừa đột nhiên đến trong sân của ông nội, dường như ông nội bị kích động bởi anh ấy, lại bắt đầu muốn đạp vào tường, và còn bóp cổ…Em…Em sợ lắm…

Sắc mặt Đường Uyển trắng bệt:

- Đường Hoàng? Anh ấy không phải ở Yến Kinh sao? Sao lại đến Trung Hải rồi? Tình trạng hiện giờ của ông nội ra sao?

- Em không biết tên đó đến đây…Lúc em đến, bác sĩ ý tá đều đang giúp giữ ông nội, nếu Đường Hoàng không đi, e rằng ông nội sẽ không yên lặng, em…Em liền đến tìm chị Hai.

Đường Tâm dẹt miệng, bất lực nói.

Dương Thần đầy mờ mịt, Đường Hoàng lại là ai?

Đường Uyển nhíu chặt đôi mày, mệt mỏi nhìn Dương Thần, nói:

- Tôi biết anh có rất nhiều nghi vấn, theo tôi cùng đi, tôi kể tường tận sự việc cho anh nghe.

Dương Thần đương nhiên không từ chối, dù sao cũng đã dính vào, trước sau sẽ phải giải quyết hết:

- Cũng tốt, tôi đi gặp ông nội, có thể phát hiện chút manh mối cũng không chừng.


Danh sách truyện HOT