Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nghe đến mấy chữ “Đại hội các tổ chức bí mật quốc tế” Dương Thần còn tưởng mình nghe nhầm, cười ha ha nói:

- Đùa kiểu gì thế, thái sư, ngay cả đến nghe tôi còn chưa từng nghe đến tên đại hội gì gì đó thì làm sao có thể tham dự được, lời của bà có phải là nói đến hội nghị các tổ chức thuộc thế giới ngầm trong các quốc gia không, tôi là cái gai trong mắt nhiều tổ chức cấp quốc gia, họ còn dám để tôi đi dự sao?

Lúc này Vân Miểu sư thái mới tin Dương Thần không tham gia hội nghị đó, do dự một lát rồi nói:

- Đại hội bí mật lần này là hội nghị tập trung các gián điệp, bộ đội đặc chủng, các tổ chức có khả năng đặc biệt mà chưa từng có tiền lệ tổ chức trước đây, thực ra hội nghị không phải đều là các tổ chức cấp quốc gia, tôi còn cho rằng với thân phận của cậu thì nhất định người ta sẽ dốc hết tâm sức mời cậu tham gia… Nội dung chính của hội nghị lần này chắc chắn có liên quan mật thiết đến cậu.

Dương Thần nghe đến đó mới thấy có chút hứng thú, hỏi:

- Chuyện gì mà bảo có liên quan mật thiết đến tôi, tôi trở về Hoa Hạ cũng được gần một năm rưỡi rồi, còn có chuyện gì có thể liên quan đến tôi được chứ?

- Là về chuyện của thần.

Vân Miểu sư thái nói thẳng thừng.

Nụ cười của Dương Thần đông cứng lại một lúc rồi mới hỏi:

- Thần? Thần nào?

Phản ứng đầu tiên trong đầu Dương Thần là nghĩ đến chuyện tên cuồng bạo hiếu chiến Ares, chơi ở Trung Đông chán ngấy rồi lại ra tay ở Châu Âu sao? Khiến cho tất cả các quốc gia đó liên hợp lại chống lại tên đồ tể này hay sao? Không đúng, Ares không bao giờ chơi trò nhạt nhẽo ra tay với dân thường mà hứng thú của gã ta chắc hẳn là ở việc tìm kiếm viên đá thần mà không làm xước nó.

Sắc mặt Vân Miểu sư thái có vài phần nuối tiếc:

- Xem ra cậu thực sự không hề biết chuyện gì cả, lúc đầu tôi còn định thông qua cậu để tìm hiểu rõ ràng hơn một chút để có sự phòng bị.

- Mặc dù tôi không biết gì, nhưng nếu sư thái kể những điều mình biết với tôi thì biết đâu tôi có thể giúp bà phân tích một chút.


Dương Thần cười nói.

Vân Miểu sư thái trầm ngâm một lát rồi nói:

- Kỳ thực hiện nay trong lòng người dân ở Châu Âu và Mỹ đều đang hoảng sợ, mặc dù báo chí không hề đưa tin, nhưng tất cả mọi người đều đang trong tâm trạng chờ đợi chiến tranh, nguyên nhân là có một vị thần tự xưng là thần Apollo…



Số 55, phố Aluo, khu phố phía Bắc, đại lộ Elysee, trung tâm thành phố Paris nước Pháp.

Phủ tổng thống, cung điện Elysee.

Ánh sáng ngày mới soi mình lên cây cỏ xanh biếc, bên ngoài cửa sổ rộng nằm sát mặt đất trong phòng làm việc của tổng thống, trên một cây ngô đồng lâu năm xanh tươi, những giọt sương trong suốt ánh sắc lá xanh long lanh.

Một vài anh lính cảnh vệ nghiêm nghị đứng thẳng người, đi vào con đường nhỏ, phong thái uy nghiêm, không có chút cảm xúc nào với cảnh sắc nên thơ của buổi sớm.

Nơi này là trụ sở trung tâm quyền lực của nước Pháp, là một cường quốc giàu mạnh đã thành truyền thống ở Châu Âu, vùng đất nơi đây bình yên tĩnh lặng, nhưng điều đó không có nghĩa là thế giới ngầm ẩn giấu bên trong cũng thực sự yên bình như thế.

- Choang!

Một âm thanh của tiếng đồ sứ vỡ tan vang lên từ trong phòng làm việc của tổng thống phá tan sự yên bình của buổi sớm bình minh.

Những hoa văn tinh xảo tuyệt mỹ in trên nền sứ trắng bị con người hung dữ đập tan trên tấm sàn nhà gỗ sồi dày cộp, tan nát thành những mảnh nhỏ đau thương, còn một vài mảnh sứ vẫn đang kêu than nhảy nhót, cố gắng nói lời từ biệt với thế giới này.

Người đàn ông đứng trước bàn làm việc rộng thênh thang bằng gỗ lim, mặc áo sơ mi trắng, chiếc cà-vạt màu đỏ trên ngực hơi lệch nhưng ông ta cũng không tốn sức chỉnh lại, mái tóc xoăn màu đen xám chải gọn ra phía sau đầu, bộ mặt để râu già dặn, thân hình không cao to, vai hơi rộng, chiếc cổ uy nghiêm và toàn thân toát lên một vẻ tàn nhẫn.

Đập vỡ chiếc cốc sứ có giá trị vô song cũng không khiến nỗi tức giận của người đàn ông vơi đi mấy phần, có vẻ như ông ta đã có một đêm không ngủ, đôi mắt vằn đỏ và ánh mắt sắc lạnh.

- Tướng quân Daipuni, tôi cần một lời giải thích chính đáng, tất cả những chuyện này là sao đây?

Người đàn ông cầm lên từ trên bàn làm việc một phong thư màu đen, trên lá thư có in một con dấu ấn bảo vật thái dương mạ vàng.

Người vừa được gọi tên là Daipuni lúc này đang đứng nơm nớp lo sợ đứng bên ngoài cửa, ông ta có dáng người thấp, mặc bộ quân phục màu xanh lục gọn gàng, những ngôi sao trên vai thể hiện rõ ràng chức danh Thượng tướng của ông.

Người đàn ông trung niên có mái tóc xoăn màu nâu, nước da trắng bệch, xương gò má nhô cao, toàn bộ các giác quan như đang trũng sâu xuống, ông ta khi bị chất vấn trông đáng thương như một con chó Nhật tội nghiệp.

- Thưa… thưa ngài tổng thống, chúng tôi đang ráo riết truy lùng, chắc chắn rằng nguồn gốc tin tức dọa nạt của Apollo nhất định sẽ nhanh chóng có kết quả.

Daipuni đáp bằng thứ tiếng Pháp lắp bắp.

- Kết quả?

Tổng thống giận dữ xé tan bức thư màu đen trên tay hét lớn:

- Bắt đầu từ tuần trước, đã là ngày thứ 9 liên tiếp nhận được thư đe dọa màu đen có dấu ấn bảo vật thái dương rồi, theo như thời gian được viết trên thư, nhiều nhất là chỉ còn ba tuần nữa Apollo sẽ giết ta, vậy mà ông, mang quân hàm tướng quân, giữ chức tổng cục an ninh số 7, tổng cục an ninh đối ngoại Pháp… ông đã nói với tôi, đã hơn một tuần trôi qua rồi, như thế này mà gọi là nhanh chóng có kết quả ư?

Daipuni bị mắng tới tấp, sợ hãi tới mức lùi lại hai bước, sắp bước đến tận cửa ra vào phòng làm việc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, chân khuỵu xuống run rẩy.

- Thưa ngài tổng thống… Tên… tên Apollo này vô cùng giảo hoạt, hơn nữa… hơn nữa lại vô cùng nguy hiểm, chúng tôi gặp nhiều khó khăn để tìm ra sơ hở của gã…

Daipuni khó khăn lên tiếng.

Khóe miệng tổng thống hơi co giật, ông hạ giọng nói:

- Daipuni, tôi nói cho ông biết, nếu như tôi đã có thể đặt ông vào vị trí cục trưởng cục số 7, trở thành đầu tàu của tổ chức vương quyền nước Pháp thì đương nhiên tôi cũng có thể để người khác thay chân ông… Biểu hiện của ông làm tôi vô cùng thất vọng.


Sắc mặt Daipuni vốn sợ hãi cắt không còn giọt máu, ông ta quỳ rạp xuống đất, gần như khóc hu hu lên mà rằng:

- Kính thưa ngài tổng thống, tôi… tôi nhất định sẽ không phụ sự hi vọng của ngài, “Lãnh địa của thần” do Apollo lãnh đạo liên tục công kích vùng tập kích quân sự của NATO, Liên minh Châu Âu và nước Nga, xem như gã đã khiêu chiến với toàn thế giới rồi, những hành động điên cuồng của gã nhất định sẽ phải trả giá, đợi sau khi chúng ta triệu tập đại hội quốc tế bí mật các tổ chức đặc biệt thì nhất định có thể liên hiệp sức mạnh các nước, tìm ra sào huyệt của hội “Lãnh địa của thần”, tiêu diệt bọn chúng, nhất định sẽ không để cho ngài tổng thống chịu bất kỳ tổn hại nào.

- Ngu ngốc, Apollo dám công kích căn cứ quân sự bí mật của ba tổ chức kia lẽ nào gã còn không biết các người bí mật triệu tập đại hội? Có thể dễ dàng công kích ba tổ chức quân sự kia, san bằng cung điện Elysee dễ dàng như giẫm chết một con kiến? Ông trả lời như thế có khác nào bịp một đứa trẻ con lên ba không hả?

Tổng thống bất mãn nói.

Daipuni vội vàng giải thích:

- Xin ngài tổng thống yên tâm, “Lãnh địa của thần” của Apollon tuy rằng lợi hại, nhưng nếu như gã đã không dám xuất đầu lộ diện mà chỉ dám âm thầm gửi đe dọa đến các quốc gia Châu Âu thì nhất định là vẫn còn e dè điều gì, gã ta có thể công kích ba khu vực quân sự kia cũng là do căn cứ quân sự của họ không có sự phòng bị, gã ta vận dụng những biện pháp đặc biệt phi quân sự, nếu không thì không thể nào đánh phá được, ba tổ chứ đó đang dừng mọi hoạt động đợi chúng ta tụ hội được các tổ chức tinh nhuệ phi chính phủ khắp các quốc gia trên thế giới, tìm ra cơ sở của gã thì nhất định có thể tấn công.

- Hừ.

Tổng thống coi như miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích:

- Hi vọng là ông làm được những điều tốt đẹp như những gì ông nói.

- Xin ngài tổng thống yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ngài phải thất vọng.

Cuối cùng Daipuni cũng thở phào, đứng lên khỏi mặt đất.

Tổng thống khép mi nói:

- Thời gian này lại đúng lúc các khách quý và khách du lịch hội tụ tại Paris, tốt nhất ông không được làm loạn lên, nếu không thì... ông tự chuẩn bị tâm lý cho mình đi.

Daipuni vội vàng nhận lời, cúi đầu khom người rút lui khỏi cái phòng làm việc như địa ngục ấy...

...

Trong sân, Vân Miểu sư thái chốt lại câu cuối cùng:

-... Cái tên tự xưng là Thần Mặt Trời Apllo kia khi vừa mới xuất đầu lộ diện không hề thu hút sự chú ý của các tổ chức an ninh Châu Âu, dù sao trước đây cũng có nhiều tổ chức ma-phi-a và tổ chức lính đánh thuê mượn danh nghĩa thần để kêu gọi nhập ngũ, họ tưởng rằng Apollo cũng là một kẻ trong đám đó mà thôi, hơn nữa “Lãnh địa của thần” mà Apollo sáng lập ra cũng chỉ được xếp vào danh sách các tổ chức khủng bố cấp thấp nên cũng không dồn lực để đối phó.

Nhưng vào tháng trước, cái tên Apollo đó đột nhiên tìm ra khu vực căn cứ của NATO, Liên minh Châu Âu và Nga, hơn nữa chỉ trong vòng ba ngày đã tập kích toàn bộ, giết hết toàn bộ thủ lĩnh của các tổ chức này, đập tan sức mạnh và khả năng trinh sát nên đã lập tức được xếp vào hàng tổ chức khủng bố quốc tế đặc biệt nguy hiểm.

Cái khiến người ta càng thêm đau đầu nữa là theo một số binh lính may mắn không ở trong doanh trại khi đó, lúc đầu họ còn nhìn thấy những ngọn lửa giống như mưa sao băng từ trên trời rơi xuống, rơi vào trong khu vực căn cứ quân sự, sau đó trong căn cứ bắt đầu phát nổ, chỉ một lát sau toàn bộ căn cứ bị phá hủy hoàn toàn, về cơ bản đây không phải là loại vũ khí quân sự thông thường.

Cũng chính vì hiện tượng ly kỳ này mà bắt đầu xuất hiện rất nhiều người tin rằng Apollo đích thực là thần Mặt Trời, hơn nữa “Lãnh địa của thần” cũng làm xuất hiện nhiều tin đồn, nhiều tổ chức ngầm và tà giáo được phục hồi và dựa dẫm vào bọn chúng.

Dương Thần nghe đến đây trong mắt ánh lên một vài những nghi ngờ, hỏi:

- Bọn chúng làm như thế chắc chắn không đơn thuần là sự phá hủy thông thường?

- Đương nhiên không phải.

Sắc mặt Vân Miểu sư thái trở nên nghiêm trọng:

- Trong tuần này Apollo bắt đầu chính thức yêu cầu tổ chức Liên minh Châu Âu thừa nhận tính hợp pháp của tổ chức “Lãnh địa của thần”, yêu cầu các nước trong Liên minh thu nạp tư tưởng giáo điều của tổ chức này, hơn nữa Apollo còn yêu cầu đặc quyền ra quyết sách của ban trị sự Liên minh Châu Âu...

- Sao cơ?

Đến đây Dương Thần cảm thấy không thể tin nổi, cười ha ha nói:


- Điều đó chẳng phải là thể hiện Apollo không chỉ muốn làm thần mà còn muốn làm chúa tể Châu Âu hay sao? Không biết chừng về sau còn muốn bàn đến chuyện đó với Mỹ và cả Hoa Hạ nữa.

- Đúng vậy, cho dù dã tâm này nghe có vẻ buồn cười, nhưng thực tế thì gã đã bắt tay vào thực hiện rồi.

Vân Miểu sư thái lại thở dài:

- Apollo đã bí mật gửi thư đe dọa cho tổng thống Pháp nói rằng nếu như trong tháng này Liên minh Châu Âu không trả lời thỏa đáng thì gã sẽ tiến hành “Thần phạt” với người sắp sửa giữ chức Chủ tịch luân phiên Ban trị sự Châu Âu là Tổng thống Pháp.

- Còn tiến hành “Thần phạt”?

Cuối cùng Dương Thần không thể nhịn được ôm bụng cười ha ha, một lúc sau mới lau nước mắt nói:

- Mặc dù tôi chưa từng gặp tên Apollo nhưng tôi nghĩ tên này hơn phân nửa không thể là thật, chỉ có điều... gã đã dùng thủ đoạn nào đó tiêu diệt được ba căn cứ quân sự kia, tôi cũng không rõ, tôi nghĩ nếu như được tận mắt chứng kiến một lần sẽ là một việc không tồi, tôi thấy tên Apollo có lý tưởng kia rất thú vị.

Vân Miểu sư thái không hài lòng nói:

- Không ngờ cậu vẫn còn cười được, nếu thực sự gã ta là Thần Mặt Trời... thì...

Vân Miểu sư thái cau có mặt mày, dù sao bà cũng đã từng chứng kiến Dương Thần và thần Ares chiến đấu, sức mạnh dời non lấp biển đó khiến mỗi lần nghĩ lại bà đều thấy rùng mình.

Tuy rằng bề ngoài của Dương Thần khiến Vân Miểu sư thái không quá sợ hãi nhưng thực ra trong thâm tâm bà không dám thẳng thừng đối mặt với Dương Thần.

Dương Thần có lẽ cũng biết nguyên nhân sự lo lắng của Vân Miểu sư thái, nếu quả thật có một vị thần Mặt Trời thật trong số mười hai chủ thần muốn làm việc thống nhất thế giới thì trừ phi người của Hồng Mông ra tay một lần nữa hoặc có chủ thần tự nguyện gỡ bỏ phong ấn vì Hoa Hạ mà chiến đấu với Apollo, nếu không thì Viêm Hoàng Thiết Lữ chỉ có cách giương mắt nhìn mà thôi.

- Tuy không lo lắng đến mức quốc gia biến mất nhưng hiện giờ Viêm Hoàng Thiết Lữ đang không ổn định, không thể chịu nổi thêm bất kỳ sự tiêu hao nào nữa.

Vân Miểu nói như thở dài.

Dương Thần an ủi:

- Nghĩ nhiều như thế để làm gì, cùng lắm thì đừng có tham gia nữa, khó thực hiện thì mới bắt các người tham gia cái đại hội đồ bỏ gì gì đó thôi.

Vân Miểu nhíu mày nói:

- Đây là đại hội do chính phủ phát động, Thái tướng quân vừa mới nhậm chức, phải nhận nhiệm vụ, không dễ từ chối, là tôi đã dẫn theo một vài người ưu tú đi tham gia, như vậy đã là quá đáng lắm rồi, nếu không có ai đi thì khác nào lật mặt với các tổ chức khác trên thế giới chứ.

Dương Thần nhún vai, hắn vốn không có hứng thú với những thứ thuộc chính phủ, nếu Vân Miểu sư thái đã lo lắng như thế thì hắn cũng không biết phải khuyên như thế nào nữa.

Vân Miểu sư thái thấy không còn gì để nói nữa nên cũng không định ở lại thêm, chỉ nói đúng một câu:

- Chăm sóc tốt cho Tuệ Lâm đấy.

Rồi quay người biến mất.

Dương Thần đang định quay trở vào phòng thì nhìn thấy Christine đang đi ra, hơn nữa còn với dáng vẻ rất hớn hở, chắc chắn là đã nghe lỏm được câu chuyện của hai người ở bên ngoài.


Danh sách truyện HOT