Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nghe Dương Thần hỏi thế, Stern miễn cưỡng dừng cử chỉ âu yếm với em gái, thảnh thơi dựa thẳng người vào tường, buông lỏng tay bảo:

- Như những gì anh thấy đó, chúng ta bị nhốt trong một nhà kho nhưng là nhà kho gì thì tôi không biết, vốn chúng tôi đang ăn trưa ở khách sạn rối bị bắt đến đây, tuy rằng dọc đường đi đều bị bịt mắt nhưng cũng may là thấy mình bị đưa vào là nhà kho, tín hiệu liên lạc đều bị làm nhiễu cả, không thể cầu cứu bên ngoài…Đúng rồi, ở đây có không ít nhà kho đơn, chúng tôi nghe tiếng người khác cầu cứu, hẳn là nhốt không ít người.

- Chẳng lẽ giống như tin đồn, có tổ chức khủng bố bắt cóc người giàu có?

Cố Đức Mạn vẻ mặt đau khổ hỏi.

- Biết đâu đấy.

Stern rất thoải mái, nhìn đắm đuối Alys đang ở trong lòng nói:

- Chúng tôi chỉ tới tham gia tuần lễ thời trang, cũng không nghĩ rằng bất ngờ gặp phải chuyện này, bất luận là thế nào, chỉ cần tôi với Alys của tôi ở cùng nhau thì có chết cũng không sao.

Thật sự không chịu nổi cặp anh em này Lâm Nhược Khê quay lưng lại, bởi vì nghe không hiểu tiếng Pháp, chỉ có thể dùng tiếng Anh nói:

- Quí vị có thể dùng tiếng Anh giao lưu không, tránh việc tôi nghe không hiểu.

- Ô, xin lỗi Chủ tịch Lâm, tôi sẽ chú ý.

Stern rất khách sáo, vội dùng tiếng Anh chuẩn London xin lỗi.

- Nếu có thể bớt hôn môi bớt buồn nôn thì tốt rồi.

Trong lòng Lâm Nhược Khê vang lên, chỉ có điều ngại không tiện mở miệng.

Dương Thần nhìn tình hình bốn phía, hắn có thể cảm nhận được đây là một nhà kho không nhỏ, hơn nữa cũng không phải mình hắn bị nhốt, nhưng mà hắn lấy làm lạ bọn này bắt cóc người giàu và quý tộc nhưng lại chẳng làm gì, có dụng ý gì sao?

Lúc này Alys mới rời khỏi vòng tay của anh trai Stern, đưa ngón tay lẳng lơ vén nhẹ mái tóc bạch kim, dịu dàng nói:

- Muốn tắm quá, ở đây mặt đất bẩn quá, mọi người xem làm thế nào liên lạc với người gác bên ngoài?

Mặt Cố Đức Mạn giật giật cười đau khổ đáp:

- Cô Alys à, có vẻ hiện tại giờ không phải thời điểm bàn về vấn đề làm thế nào tắm rửa, chúng ta vẫn đang bị giam giữ.

- Vì sao vậy? Bị bắt cóc không có nghĩa là không cho phép tắm rửa.

Alys thơ ngây chớp chớp đôi mắt to trong veo, sau đó đứng dậy, dựa vào ánh sáng của điện thoại đi về hướng cửa kho.

Cố Đức Mạn mắt trợn ngược mồm há hốc vội hét lớn:

- Cô Alys, nguy hiểm lắm!


- Không sao đâu, tôi đáng yêu thu hút thế này, bọn họ sao nỡ giết tôi chứ?

Alys không chịu nghe, cười ha hả bước đến cạnh cửa kho, dùng tay gõ lên cửa mấy tiếng “ bang bang bang”, rồi dùng tiếng Anh nũng nịu hét:

- Người đâu nhanh tới đây, ta muốn tắm.

Lâm Nhược Khê đứng phía sau Dương Thần môi hơi mở, đối với những hành động và lời nói của cặp anh em cổ quái này, cô thậm chí hoài nghi bọn họ có khi nào là người trốn ra từ nhà thương điên hay không, không kìm nổi hỏi Dương Thần:

- Anh có thấy là bọn họ rất kỳ lạ không? Trong trường hợp bình thường ai lại nghĩ đến việc tắm rửa trong giờ phút này chứ?

Dương Thẩn sờ mấy sợi râu còn sót lại dưới cằm, vì ngồi máy bay nên chẳng có thời gian cạo râu, bảo:

- Thế có là gì, đừng xem bọn họ là người bình thường là được mà.

Lâm Nhược Khê cảm thấy một trận đau đầu, hối hận vì nói những lời đó với Dương Thần, tên này vốn dĩ không phải bình thường, đương nhiên sẽ không thấy anh em gia tộc Cromwell không bình thường.

Không ngờ, vốn tưởng rằng Alys quát lớn thế cũng không có tác dụng gì, nhưng đột nhiên nghe thấy bên ngoài nhà kho có người đi đến gần.

- Loảng xoảng.

Cửa sắt lớn lại bị mở ra lần nữa, tên áo đen vừa xuất hiện lúc này tay cứ lăm lăm súng, đứng bên ngoài cửa, dùng giọng đã qua bộ điện tử biến âm nói:

- Chỉ cung cấp thức ăn và nước uống, không phục vụ bất cứ thứ gì khác, mời quay vào.

- Bọn chúng thật nhân đạo.

Lâm Nhược Khê mặt không chút biến đổi lạnh lùng nói.

Alys không chịu, nũng nịu nói:

- Ai da, sao lại như thế, chẳng lẽ không có nhà vệ sinh sao? Nơi này rất bẩn rất ẩm ướt, tôi muốn đi vệ sinh, các người không thể bảo một cô gái trẻ trung xinh đẹp làm việc đó ở nơi như thế này chứ …

Nói xong, Alys đứng trước mặt tên gác cổng nhăn nhó giậm chân, giống hệt một đứa trẻ con.

- Ha ha, Stern, em gái ông… À không, người phụ nữ của ông thật đáng yêu, ha ha …

Dương Thần nhìn Alys như thế cười nói.

Stern ánh mắt lấp lành tràn dầy yêu thương bảo:

- Ông cũng thấy thế hả ông Dương, đúng vậy, Alys bé bỏng của tôi trước giờ vẫn là người phụ nữ đáng yêu.

Lâm Nhược Khê ở bên cạnh nghe được những lời đó, có chút cảm giác buồn nôn, nhìn chằm chằm Dương Thần oán hận, tên này lại còn có tâm trí cùng cặp anh em này nói dối?

Tên gác cửa ngẩn ra một lúc, nghĩ không ra sao lại có con tin bị bắt cóc mà còn có tâm tư nhõng nhẽo như thế, nhưng tất nhiên sẽ không nghe theo lời của Alys, quát to hơn:

- Đi vào nếu người còn làm ầm lên, ta sẽ bắn chết ngươi.

Mắt nhìn họng súng đang chĩa vào mình, Alys thét lên một tiếng.

- Á đáng ghét sao ngươi có thể đối xử như thế với một người con gái chứ.

- Ngươi tưởng là ta không dám nổ súng sao?

Tên gác cửa có chút tức giận, hai tay nâng súng lên.

Alys bĩu bĩu môi, đầy vẻ không hài lòng quay người hướng về phía mấy người nhóm Dương Thần ở góc tường nói:

- Anh yêu, bọn họ không cho em tắm rửa, làm sao bây giờ.

Stern nghĩ rồi nghĩ, chỉ có thể lắc đầu.

- Em yêu, anh cũng chẳng có cách nào cả, không biết ông Dương cô Lâm có cách gì không, Alys bé bỏng của tôi cần tắm rửa, cô ấy nếu một ngày không tắm rửa sẽ thấy rất khó chịu.

- Tôi có thể thử xem sao.

Dương Thần giơ tay, tự đề cử bản thân.

Tên gác cửa không thèm quan tâm đến lời nói không đâu của những kẻ tù nhân, sau khi dùng tay đẩy Alys quay trở vào, định đống cửa lại, nhưng không đợi đến lúc tên canh gác bên ngoài kho kịp đóng cửa sắt lại, Dương Thần đã đi đến cửa, lấy tay giữ cánh cửa đang đóng lại một nửa.

- Chớ vội, có việc cần thương lượng, thuận tiện đôi bên.

Dương Thẩn đưa mặt cười cười nói với tên gác cửa.

- Ngươi muốn sớm rời khỏi thế gian này hả?

Tên gác cửa hung hăng hỏi.

Lâm Nhược Khê không ngờ Dương Thần lại ra mặt khiêu khích tên gác cửa, tuy rằng trong lòng đủ niềm tin với Dương Thần, tâm thì thế nhưng ánh mắt lại lo lắng, muốn tiến tới khuyên Dương Thần, nhưng bị Cố Đức Mạn dùng tay giữ lại.

- Nhược Khê, xin đừng tới đó, nguy hiểm lắm.

Cố Đức Mạn cuống quýt kêu lên.

Lâm Nhược Khê đâu để ý anh ta, ra sức vùng ra, đẩy Cố Đức Mạn ra, nhưng không đợi cô đi đến cửa, đã nghe thấy tiếng cửa sắt va chạm vang lên.


Lâm Nhược Khê quay đầu lại, phát hiện Dương Thần không biết làm cách nào đã cùng tên gác cổng đi ra ngoài, trong kho lại trở về trạng thái một màu tối đen như mực.

- Dương Thần.

Lâm Nhược Khê kêu lên một tiếng, không nghe thấy đáp trả.

- Tạch tạch tạch tạch.

Bỗng nhiên, một loạt ngắn tiếng súng nổ vang lên làm rung chuyển cả kho.

Sau đó, bên ngoài cửa chẳng có lấy một tiếng động…

Khoảnh khắc ánh sáng hóa đá, tình hình biến chuyển nhanh, khiến Lâm Nhược Khê không thốt ra được lời nào, trừng trừng nhìn về hướng cửa, trong lòng chỉ có một tâm niệm —— người ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng không biết sao, mặc dù đối với Dương Thần có đầy niềm tin, Lâm Nhược Khê vẫn không kìm nổi khoé mắt ươn ướt, thân thể không thể khống chế run rẩy, hai chân dường như bị đóng đinh vào mặt đất, nửa bước đi cũng khó khăn.

- Giám … giám đốc Dương anh ấy…anh ấy bị…

Cố Đức Mạn cùng hoàn toàn không nghĩ tới khả năng khác, như anh ta thấy, dù có ngăn cách bằng cửa sắt, cũng giống như chính mắt nhìn thấy, Dương Thần bị những viên đạn xuyên qua thân thể.

Stern không biết từ khi nào lôi điện thoại của anh ta ra, nhờ vào ánh sáng, ôm lấy Alys đi tới cửa, bước chậm rãi nhàn nhã, đưa tay lần mò về hướng cửa kho hàng, như muốn mở cửa vậy.

- Không cần.

Cố Đức Mạn thấy thế, nhanh chóng chạy tới trước, ngăn Stern lại, mồ hôi lạnh ra đầy đầu:

- Xin đừng kích động, Giám đốc Dương đã bị hại rồi, chúng ta không thể giẫm lên vết xe đổ đó, chỉ cần giữ mạng sống, kiểu gì cũng có cơ hội thoát ra…

Không đợi Cố Đức Mạn nói hết, thì nghe thấy giọng nói lười biếng của Dương Thần từ bên ngoài cửa truyền vào.

- Này này, tôi nói anh đó Cố Đức Mạn, anh nói ai chết, không được phép đứng sau cửa trù ẻo người khác.

Cố Đức Mạn giật mình một cái, quay mạnh người lại, vừa lúc cửa sắt lại lần nữa được mở ra.

Chỉ thấy Dương Thần không biết từ khi nào đã tự châm cho mình điều thuốc ngậm ở miệng, trong bóng đêm đầu thuốc cực kỳ đỏ, dường như ánh đom đóm đặc biệt trong đêm tối.

Trong tay Dương Thần đang khua khẩu súng tự động vốn của tên gác cửa, mà tên gác cửa đã nằm trên đất bất động, bị Dương Thần dùng một chân đạp lên đầu, nhìn mắt là biết không còn sống nữa.

- Anh…anh làm thế nào…

Cố Đức Mạn nghẹn họng trân trối nhìn Dương Thần, suy nghĩ hoàn toàn rối loạn.

Alys vỗ tay vừa cổ vũ vừa cười nói:

- Ông Dương thật là giỏi quá, xem ra chúng ta có thể về khách sạn tắm rửa rồi, ông Dương có thể đem bọn người xấu này giết sạch được không?

- Ha ha, đâu có đâu có, tôi cũng chỉ làm liều bắn mấy phát, ai mà biết tên gác cổng cầm ngược súng, bị tôi cướp cò, thế là gã chết.

- Điều này…điều này có thể….

Cố Đức Mạn nghe thấy đổ cả mồ hôi lạnh cả đầu, nhưng như thế cũng khiến y tin phục, dù sao y cũng không cho rằng Dương Thần có thể đấu thắng bọn bắt cóc kia.

Dương Thần đắc ý ngẩng cao đầu.

- Có gì là không thể chứ, tôi cho anh diễn một lần.

Nói xong, Dương Thần lại cầm súng trường trên tay lên, xoay người lại, hướng về phía tối hù ở sau lưng bắn liên tiếp một loạt “tạch tạch tạch tạch”, miệng còn không quên nhả ra vài vòng tròn khói thuốc, dáng bộ rất du côn, khiến Cố Đức Mạn nhìn mắt trợn ngược.

- Ha ha ha ha, Cố Đức Mạn nhỏ bé à, nhìn thấy rồi đó, không phải là nổ súng đó sao, đơn giản đơn giản.

Dương Thần xoay người lại, một tay giơ súng lên, một tay vỗ vỗ vai Cố Đức Mạn.

Cố Đức Mạn cố bình tĩnh, hét lớn:

- Anh…Anh điên rồi à? Anh làm thế sẽ thu hút sự chú ý của đồng bọn bọn chúng đó? Đúng rồi, Giám đốc Dương, sao tôi lại đột nhiên thành ra “Tiểu Cố Tử” vậy?

- À? Không lẽ anh là “Tiểu Cô Tử” (kiểu chơi chữ đồng âm) sao? “Tiểu Cô Tử”…Ồ nghe cũng không tệ.

Dương Thần cười hì hì nói.

Lúc này, Lâm Nhược Khê cũng từ đầu kia của kho đi ra ngoài cửa, bước chân nhẹ nhàng, đứng trước mặt Dương Thần, không nói không năng gì nhìn chằm chằm Dương Thần.

Dưới ánh sáng lờ mờ của điện thoại, khuôn mặt của Lâm Nhược Khê mông lung có đôi chút lạnh lùng, trong đôi mắt như nước mùa thu lóng lánh ánh nước trong suốt.

- Nhược Khê bé bỏng, em sao lại…

Dương Thần cũng quên mất trên còn miệng ngậm điếu thuốc, nhìn dung nhan tuyệt mỹ có vẻ thản nhiên của Lâm Nhược Khê, trong lòng không hiểu sao lại thấy nặng trịch.

- Rất tài sao, có thể giết được tên canh gác này thì rất lợi hại sao.

Âm điệu Lâm Nhược Khê nghe bằng phẳng lạnh lùng như mặt băng.

- Hù doạ người khác vui lắm sao, toàn làm người khác lo lắng thấp thỏm vì anh, anh thấy thế rất thú vị sao?

- Ơ, anh…


Dương Thần há hốc miệng không biết nói gì, lại phát hiện không biết nên dùng ngôn ngữ như thế nào để biểu đạt cách nghĩ và tâm tư lúc này, dường như trong đầu có hàng trăm loại ngoại ngữ, vô số từ ngữ, lại chẳng có cái nào có thể giúp hắn, không khỏi ngơ người…

Lâm Nhược Khê cũng không có dự định nghe Dương Thần trả lời cho bản thân cô cái gì cả, sau khi nhìn thật sâu vào mắt Dương Thần, liền tự lấy điện thoại ra, dựa theo ánh sáng, lần mò đi ra phía ngoài.

Tuy rằng không hiểu tình hình như thế nào, mối quan hệ khó hiểu của Dương Thần và Lâm Nhược Khê, nhưng Cố Đức Mạn vừa mới được vinh hạnh thăng lên thành “Tiểu Cô Tử” nhìn Lâm Nhược Khê đi như thế liền vội vàng đuổi theo, gọi to:

- Nhược Khê Nhược Khê cô đừng kích động như thế, cô mà đi như thế rất dễ bị mấy tên canh gác còn lại phát hiện.

Lâm Nhược Khê ngoảnh mặt làm ngơ, dường như không nghe thấy những lời của Cố Đức Mạn.

- Không sao cả …

Dương Thần rốt cuộc cũng từ trạng thái hóa đá hoàn hồn, xoay người lại, nhằm hướng Lâm Nhược Khê đi bước nhanh về phía trước và bảo:

- Sẽ không có người ngăn cản đâu.

- Anh làm sao biết.

Cố Đức Mạn nghi ngờ hỏi ngược lại.

Dương Thần liếc anh ta một cái.

- Bởi vì bọn họ đều chết cả rồi.

- A?

Cố Đức Mạn nghi ngờ bản thân nghe nhầm, nhưng nhìn sắc mặt Dương Thần không giống nói dối, lại có cảm giác là thật.

Dáng vẻ anh em Stern hoản toàn không sợ trời không sợ đất, cao hứng nắm tay nhau, theo sát phía sau Dương Thần.

Cố Đức Mạn thấy thế, cũng không thèm bận tâm gì nữa, lập tức lấy điện thoại của anh ta ra, có thể thấy được xung quanh rộng hơn chút, hộ tống nhóm Dương Thần thăm dò đi hướng ra bên ngoài.

Dương Thần lúc này đã đi đến bên cạnh Lâm Nhược Khê, liếc nhìn người phụ nữ có nét mặt lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch cười đầy ẩn ý, không đợi Lâm Nhược Khê kịp phản ứng, Dương Thần đã dùng tay trái nắm lấy tay phải của cô.

- Anh làm gì vậy?

Lâm Nhược Khê dột nhiên dừng bước, lạnh lùng hỏi.

- Nắm tay, nắm tay em, dẫn em đi ra.

Dương Thần cười nói.

- Không cần anh tốt như vậy, em chẳng qua là người bình thường, sống chết mặc kệ, dù sao anh tài giỏi như vậy, lo cho bản thân anh đi.

Lâm Nhược Khê cười lạnh lùng nói.

Sắc mặt Dương Thần khổ sở, lộ ra dáng bộ có chút cầu xin, cúi người sát mặt Lâm Nhược Khê, hạ thấp giọng nói:

- Bà xã ngoan, đừng giận mà, anh không đúng, anh không nên chỉ mãi ham chơi, khiến em vì anh lo lắng sợ hãi, anh hứa sau này có việc gì cũng sẽ báo cáo với em trước, việc gì cũng sẽ dẫn em theo, đi ăn dẫn em theo, đi ra khỏi cửa dẫn em theo, đi mua đồ cũng dẫn em theo, anh giết người cũng sẽ dẫn em theo, hại người cũng dẫn em theo…Đúng rồi, anh đi tán gái cũng dẫn em theo, được không?

Một loạt những lời nói khó hiểu làm Lâm Nhược Khê nghe muốn nóng cả tai, mắt hung dữ liếc nhìn Dương Thần, vẫn giữ nét lạnh lùng trên gương mặt, thản nhiên phì cười.

- Ai thèm đi vệ sinh với anh, anh…anh đừng có tự cho mình là đúng.

- Ha ha, chỉ cần em thân yêu không giận là tốt rồi.

Dương Thần trong lòng thở phào nhẹ nhõm, dỗ vợ so ra mệt hơn dỗ tình nhân nhiều, quả thực “chính hãng” thì “phí bảo dưỡng” cam kết cũng cao, may sao tạm thời ổn rồi, tránh được một trận chiến tranh lạnh.

Tuy rằng lời của Dương Thần rất nhỏ, nhưng Stern và Alys đi gần đó nhìn thấy từng chi tiết nhỏ của vẻ mặt và hành động của hai người, khiến cho cặp này không ngừng nhướn mày nháy mắt với nhau.

Lâm Nhược Khê cũng lấy làm ngượng ngùng, vừa nãy còn cảm thấy bọn họ buồn nôn, đột nhiên bản thân cô lại cùng người đàn ông này thì thầm, còn nhéo bên hông Dương Thần một cái mới chịu cho qua.

Dương Thần cũng chẳng thấy đau, nhưng biết đoán tâm lý của phụ nữ, giả bộ vẻ mặt đau đớn, rồi mới cười nói:

- Chúng ta không cần đi tìm cổng lớn, trực tiếp đi tìm xe của chúng ta, lái xe trở về Paris là được rồi, bọn họ sẽ chẳng đậu xe bên ngoài kho đâu, như thế thì quá ngu ngốc.

Lâm Nhược Khê ngẫm lại cũng đúng, angiờ em Stern đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ muốn có thể nhanh nhanh tắm rửa, làm gì cũng được.

Đúng lúc đó, đi gần cuối một chút, Cố Đức Mạn nãy giờ vẫn trong tình trạng căng thẳng thần kinh, phát ra tiếng kêu thất thanh chói tai cực kỳ thảm thiết.

- A cứu mạng.


Danh sách truyện HOT