Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Đây là một cô gái đang mặc một bộ váy ngủ bằng voan mỏng, giống như giữa mông lung thản nhiên che dấu đám mây tinh mỹ điêu khắc, khiến người ta không khỏi nhớ tới bức tranh phương Tây, nữ thần Athens đẫy đà, những đường cong dịu dàng và kéo dài thị giác cảm quan. Không có chỗ nào mà không phải là khiêu chiến hormone cực hạn, độc chất xúc tác nam tính.

Sợi tóc màu nâu sáng lệ rối tung đến bên hông, giống như tơ lụa bình thường mang theo cuộn sóng thật to, chóp mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng nở nang, đôi mắt màu lục mị hoặc, giống như là một yêu tinh trong truyện thiếu nhi, cao quý, yêu mị, tràn ngập thần bí tình thú.

Giờ phút này, đã tràn ngập hơi thở của yêu tinh, đang lười nhác đứng dựa ở cạnh cửa, vẻ mặt cười khẽ mà dồi dào, cô gái dường như thẹn thùng.

- Dương Thần thân mến, cô đẹp không?

Catherine chớp chớp, điện quang từ đôi mắt quyến rũ bắn ra bốn phía, đầy cõi lòng chờ đợi nhìn Dương Thần.

- À…

Dương Thần ngẩng đầu, thở ra một luồng khí, vẻ mặt dở khóc dở cười:

- Cháu biết mà, trừ cô ra, không ai sẽ càn quấy như vậy.

Catherine bĩu môi bĩu miệng, đi lên trước, nắm lấy cánh tay Dương Thần, không e dè chút nào đặt trước ngực, giữa hai luồng màu mỡ nhũ thịt, đem cánh tay Dương Thần luồn vào.

- Cô cháu mình đã hơn hai năm không thân thiết, cháu cũng quá nhẫn tâm. Cho dù lần này đến Châu Âu, nếu không phải cô chủ động tới tìm cháu, chắc chắn cháu cũng sẽ không chủ động tới Wales tìm cô.

Catherine u oán nói, kéo Dương Thần vào trong phòng, đóng cửa lại.

Ngọn đèn trong phòng có vẻ mờ tối, không biết từ khi nào đã bị người cẩn thận đem một ít ngọn nến hương huân, thu chậm khúc piano Listeria giống như là dạ oanh cất tiếng hót, tất cả khiến ban đêm có vẻ mông lung mà mờ ám.

Kề sát bên người mỹ phụ là một bộ dạng mà, mặc người hái có thái độ ngây thơ như thế nào, cũng không khiến Dương Thần muốn đưa của ngon tới miệng mà gặm sạch sẽ, mà trên giữa giường lớn, ra hiệu Catherine ngồi xuống trước.

Catherine không thuận, không chịu buông tay Dương Thần ra. Cuối cùng Dương Thần bất đắc dĩ đành phải để người đàn bà này dính lấy, mới mở miệng nói:

- Chắc cô cũng biết, hai năm nay cháu đã có rất nhiền thay đổi.

- Là chuyện kết hôn kia sao? Cô biết. Cô còn biết vợ của cháu lần này cũng đến đây, ngay tại khách sạn này.

Catherine dựa đầu vào vai Dương Thần, cười không ngớt, nói:

- Nhưng cô cũng nghe Jane Jane nói, cháu vẫn có rất nhiều tình nhân, không phải sao?

- Ngay cả những chuyện này cô ấy cũng nói với cô sao? Thật sự không còn cách nào đối với mẹ con hai người rồi… Không chỉ có việc cháu kết hôn, mà cháu hai năm nay,đặc biệt một năm trở lại đây, xảy ra rất nhiều chuyện, đúng là bên cạnh cháu có nhiều tình nhân, cháu thừa nhận. Nhưng khi cháu mới quen cô, đại đa số phụ nữ với cháu mà nói, rất nhiều lúc chỉ là công cụ để cháu giải phóng, cũng không có giá trị gì quá lớn, nhưng hiện tại… Cô cũng tốt, Jane cũng tốt, Edward, Solon, Macedonia bọn họ đều giống nhau, cháu coi cô như bạn của cháu, mà không phải như trước kia làm “Món đồ chơi” vui vẻ cho cháu…

Dương Thần tự cười giễu, lại nói:

- Cho nên, Catherine không cần nói những lời như vậy để lấy lòng cháu. Chúng ta biết nhau đã chín năm rồi. Cho dù là cô không giống như trước lấy lòng cháu, cô còn là bạn của cháu, còn có thể đạt đến sự hữu nghị của cháu.

Đôi mắt đẹp đẽ của Catherine toát ra một tia sáng bóng kỳ dị, khóe miệng hiện lên một chút ý cười nghiền ngẫm:

- Cháu thật sự thay đổi nhiều rồi, Thần Thần.

- Vâng!

Dương Thần cảm giác được vẻ mặt Catherine đang biến hóa, cười nói:

- Cô như vậy, thoạt nhìn giống phụ nữ mới hơn ba mươi tuổi quá, mà không phải một nữ sinh ngốc nghếch.

- Cháu thật đáng ghét, nhỏ tuổi không được, lớn tuổi lại nói móc, chẳng lẽ cô thật sự già rồi sao?

Catherine buông hai tay Dương Thần ra, đứng dậy bên cạnh, dạo qua một vòng trước mắt Dương Thần, sau đó cúi thân xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt Dương Thần, nói:

- Thần Thần! Cho dù là bạn, cũng chưa nói không thể lên giường, không phải sao?


Dương Thần không nói chuyện, đem ánh mắt chuyển đến ngực Catherine.

Bởi vì váy ngủ rộng thùng thình, Catherine đứng ở tư thế cúi người như vậy, ở chỗ ngực liền buông xuống dưới, vì cổ áo rộng thùng thình, một đôi gò tròn vo, trắng nõn có vẻ hơi chật chội, khe rãnh kia sâu không đáy, giống như là mê người phạm tội vực sâu.

- Đẹp không?

Catherine cười duyên hỏi.

Dương Thần gật gật đầu, nói thẳng:

- Rất đẹp.

- He he

Catherine cười toe toét, thái độ này, khiến ngực nhuyễn thịt kia lắc lắc lắc lắc, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bị rơi xuống, còn theo cổ tản mát ra từng trận mê người.

- Thần Thần, cháu biết không, từ lúc chồng cô chết, mấy năm nay, trừ cháu ra, cô không có để bất kỳ người đàn ông nào chạm vào đó đâu…

Catherine nói xong, bỗng nhiên ngồi lên hai chân Dương Thần, bộ ngực trực tiếp áp vào mặt Dương Thần, đem đầu Dương Thần vùi vào giữa ngực mình.

- Cô chỉ đồng ý lên giường với cháu, chỉ muốn lấy lòng cháu, làm nũng cháu. Không phải bởi vì cô cần cháu làm việc gì cho cô, mà bởi vì, đây là sở thích của cô, cô rất muốn.

Dương Thần chỉnh khuôn mặt bị chôn ở viên thịt co dãn mềm mại, nóng hầm hập, không thở nổi.

Một lát sau, hai tay Dương Thần âu yếm đặt bên hông Catherine, nhéo nhuyễn thịt bên hông.

Nơi nơi trên người Catherine đều là thịt cảm bộ vị thật tốt, nhìn như có chút nhuyễn thịt dư thừa, lại vừa đúng tăng thêm tuổi trẻ nữ tính năm tháng phong tình.

- Ái,

Catherine khẽ hừ một tiếng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở hai bàn tay Dương Thần, như là đốt người.

Dương Thần đem mặt hút ra từ giữa khe ấy, máu sung tơ từ đôi mắt, nhìn thiên kiều bá mị nữ vương cao quý trước mắt, giọng hơi khàn khàn nói:

- Vốn là cháu có thể khống chế. Nhưng cô cố tình muốn tiến tới. Hiện tại xem ra, cô đêm nay không thể ngủ được rồi.

Đôi mắt Catherine hóa thành lưng tròng xuân thủy, toàn bộ thân thể mê người mềm mại giống như đỡ phong nhược liễu, lách trên người Dương Thần. Đôi môi đỏ mọng dường như thiêu đốt, nhẹ nhàng mân ở vành tai Dương Thần, vươn đầu lưỡi liếm liếm, hơi thở ồ ồ nói:

- Con nhớ rõ lần đầu tiên lúc chúng ta gặp mặt không? Cô muốn cháu, đem cô làm giống như khi đó …

Âm điệu quyến rũ, lại khiến não Dương Thần giống như bất ngờ bộc phát giữa lũ, vô số suy nghĩ dâng lên…



Thành phố Salerno, Italy.

Tòa thành thị này từ xưa lẳng lặng nằm ở ven đường biển phía Nam Italy, ngoại trừ đi nghỉ thắng cảnh Địa Trung hải, tòa thành này ngoài những thức khác thì cũng giống với những thành thị khác của Italy, ảm đạm, làm việc, học tập, cuộc sống. Ngày qua ngày, ngoại trừ những trận đấu bóng, đem cho mọi người chút nhiệt tình. Những lúc khác, dường như nhìn mọi người không muốn có tương lai.

Tuy rằng ở đây đang là mùa đông, nhưng ở Địa Trung Hải khí hậu ấm áp, khiến cư dân nơi này chỉ cần mặc quần áo phong phanh, vất vả đi qua ngã tư đường.

Hôm nay là cuối tuần, trời sinh tính tản mạn, người Italy chết lặng lái xe, nhìn ngã tư đường từng dãy niên đại đã lâu, đèn đỏ đèn xanh đã phai màu. Dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng sẽ không thấy rõ là màu gì.

Có lẽ cũng chỉ có một số giáo đường Gothic thời Trung cổ còn lưu lại, đỉnh nhọn cao ngất, cửa sổ thủy tinh hoa thức, cùng với các thiết kế cổng vòm, mới có thể cảm nhận được tòa thành này chưa bao giờ đoạn tuyệt sinh mạng.

Nằm ngay gần bến cảng là thiết tư giáo đường Solo, chỉ là một trong số rất nhiều những giáo đường của thành phố này, là một trong những Thiên Chúa giáo đường không có danh tiếng gì.

Gần như không có người nào nhớ rõ tòa giáo đường này được xây dựng từ khi nào, cuốn sách ghi chép lịch sử giáo đường bằng tấm bia đá hoa cương, từ trong bụi cỏ đã bị mai một rất nhiều năm rồi, cũng không ai nhớ đến nó mà đào ra.

Dù sao ở Italy có rất nhiều giáo đường được so sánh với quốc bảo. Tòa giáo đường này thật sự không thể nào thu hút.

Thiết kế hình vuông tầm thường, ở giữa một bãi đất cao lại nổi lên một đỉnh nhọn, bên ngoài màu đen và màu xám. Còn có một chút phong sương lễ rửa tội đầy màu sắc và hoa văn, làm cho người ta không phân rõ rốt cuộc là sắc điệu gì.

Vào thời điểm giữa trưa, cửa chính giáo đường được mở ra, một đám cư dân địa phương Italy thần sắc bình thản, từ trong giáo đường đi ra, có cụ già, có bà già, có thanh niên, có trẻ con.

Hôm nay là Chủ nhật, các giáo đồ tham gia buổi lễ tạ ơn vừa kết thúc.

Chờ sau khi mọi người tham gia lễ tạ ơn đi rồi, Cha xứ giáo đường Marion đứng ở cửa, mặt mìm cười hiền lành, nhìn theo mọi người dần đi xa, ở ngực vẽ một giá chữ thập, lầm bầm nói cái gì đó.

Marion là một cô nhi, người nhận nuôi ông ta là một lão Cha xứ, đã qua đời khi ông ta mới hai mươi tuổi. Từ lúc đó, Marion kế thừa tòa giáo đường này, chủ trì công tác, nhoáng một cái, hiện giờ ông ta cũng sắp năm mươi tuổi, thời gian như thoi đưa. Những năm tháng quý báu nhất của ông ta, đều hiến dâng cho thần.

Xoay người sang chỗ khác, Marion đóng cửa giáo đường lại. Toàn bộ đại hội trong giáo đường, cũng chỉ còn lại có mình ông ta.

Ánh mắt trời xuyên thấu thưa thớt qua những khe hở, từ cửa sổ hoa thủy tinh chiếu xạ vào trong giáo đường, hòa thuận vui vẻ, khiến bức tường loang lồ có vẻ phá lệ gồ ghề.

Trong không khí tràn ngập mùi mục nát. Bởi vì hàng năm không được tu sửa, giáo đường tan hoang, đã muốn tồn tại theo vốn có, nhưng thời gian đã ăn mòn kết cấu bên ngoài. Rất nhiều lúc, Marion cảm thấy trần nhà giáo đường này, có thể trong lúc mình ngủ, cứ như vậy mà rơi xuống.

Trên khuôn mặt tang thương kia của Marion thoạt nhìn không chỉ có năm mươi tuổi, toát ra vài phần thống khổ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn giá chữ thập Jesus nằm ở chính giữa giáo đường. Trong đôi mắt, toát ra vài phần luống cuống và bất an.

Im lặng đứng thẳng hồi lâu, Marion mới đi về phía bục Janeg phía sau hội đường. Nơi đó bày đặt một cái bàn vuông dài, trên bàn là một ít giỏ bánh nướng và vài bình rượu nho chỉ còn lại có một nửa.

Những thứ này đều là còn lại sau nghi lễ tạ ơn, các giáo đồ không ăn uống xong, lưu lại ở dưới. Nhưng Marion chưa bao giờ lãng phí, bởi vì bần cùng khiến ông ta không có tư cách lãng phí.

Cầm lấy giỏ bánh và bình rượu nho, Marion đi ra phía sau đại sảnh, nói đó là nơi cuộc sống của ông ta được bắt đầu hàng ngày. Theo ông ta ghi lại, mới đầu có lão Cha xứ cùng ông ta trải qua mười mấy năm tháng. Sau này, lại chỉ có một mình ông ta sống tiếp hơn hai mươi năm cho đến hôm nay.

Quanh quẩn với hai thứ trên tay, Marion cũng không đi vào trong phòng của mình mà đi thẳng tới một gian phòng khách.

Đẩy cửa ra, trong phòng ngoại trừ một tấm chăn đệm màu trắng, cũng chỉ có một cái bàn có vẻ không thể nào vững chắc được và một cái ghế.

Mà lúc này, trên chiếc ghế kia, một người ăn mặc rõ ràng không hợp với dáng người, quần áo phụ nữ rộng thùng thình, ôm một cô gái chừng mười tuổi, lặng lặng đọc một quyển đặt ở trên bàn, hơi rách nát – “Hiệp ước xưa”.

Liếc mắt một cái có thể nhận ra là mẹ con. Bởi vì người đàn bà và cô con gái đều xinh đẹp đến kinh tâm động phách. Mái tóc dài màu hổ phách, làn da trắng nõn như đồ sứ, cho dù là xem qua bên cạnh, gương mặt các cô, một giống như yêu tinh, một giống như thiên sứ.

Thật sự là kiệt tác của Thượng Đế, trong lòng Marion luôn nghĩ như vậy. Từ nửa tháng trước, do hai mẹ con gặp chuyện rủi ro, đến bên ngoài giáo đường, được chính mình thu nhận và giúp đỡ cho tới bây giờ.

Nghe tiếng cửa mở, cô gái quay đầu trước. Tuy rằng gương mặt cô bé động lòng người, nhưng không có tươi cười. Đặc biệt đôi mắt tuyệt mỹ màu lam toát ra làm cho người ta sinh ra ảo giác… Thật giống như tất cả đều bị cô bé xuyên qua…

- Buổi trưa tốt lành, Cha xứ!

Cô bé ân cần thăm hỏi.

Lúc này người đàn bà mới quay sang. Dù cách ăn mặc có thế nào, đầu tóc có bù xù thì cũng không thể che dấu khí chất ung dung, cao quý của người đàn bà này. Chỉ có điều vẻ mặt người đàn bà này có chút rực rỡ, lộ ra chút cười hân hoan,

- Cha xứ Marion buổi trưa tốt lành. Tôi đang cùng tiểu bảo bối xem Thánh kinh, rất nhiều chỗ không hiểu, liệu có thể nói cho chúng tôi một chút.

Cô bé liếc mắt một cái nhìn mẹ của mình, nói:

- Mẹ vẫn như trước biết được có một tí chữ. Đã ba mươi tuổi rồi mà đọc Thánh kinh cũng không xong, rõ ràng là con đọc cho mẹ nghe.

Người đàn bà cười khẽ thè lưỡi, giơ tay nhéo nhéo hai má của đứa con,

- Bảo bối, tại sao con có thể nói về mẹ mình như thế ở ngay trước mặt Cha xứ hả? Phải để cho mẹ một chút mặt mũi chứ! Không phải mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi sao?

- Bỏ… Bỏ tay mẹ ra!

Cô bé nhíu dài cong mi, dứt tay mẹ ta, đè thấp cổ họng chỉ có hai mẹ con nghe được, bất mãn nói:


- Mẹ xem, đến lúc nào thì mẹ mới giống mẹ, nếu không phải con sớm phát hiện có người đến truy sát nơi chúng ta trốn, nửa tháng trước chúng ta đã chết rồi.

Người đàn bà uất ức, bĩu môi:

- Biết rồi. Bảo bối con thông minh nhất, mẹ không véo mặt con nữa.

Nhìn hai mẹ con khe khẽ nói nhỏ cái gì, vẻ mặt Marion càng phức tạp. Ông đứng thẳng ở cửa một lát, mới nói:

- Nữ sĩ Catherine, tôi mang đến một ít bánh và rượu nho, hai người chắc đói bụng lắm rồi!

Vẻ mặt ủy khuất trên mặt Catherine trở thành hư không, ngọt cười nói:

- Cảm ơn Cha xứ, đúng là tôi đang rất đói. Thực ra buổi sáng muốn hỏi Cha xứ có cái gì ăn không, nhưng thấy Cha xứ làm lễ tạ ơn nên không dám đi ra ngoài.

- Là tôi không suy nghĩ chu đáo, nên chuẩn bị trước một ít đồ ăn mới phải!

Marion nói xong mang khẩu âm Anh ngữ, mỉm cười đi tới trước mặt hai mẹ con Catherine, đem bánh và rượu nho để ở trên bàn.

Catherine cũng không khách khí, nhìn chiếc bánh khô cằn, cũng không cảm thấy không thể ăn, mà cầm lấy một cái, xe lấy một miếng, nhét vào miệng cô con gái,

- A… Bảo bối há mồm.

- Con tự ăn được,

Cô gái nhìn động tác của mẹ cảm thấy đau đầu, tự lấy bánh, cắn.

Catherine thử nhe răng, hừ một tiếng,

- Tức chết đi được! Vù sao những đứa nhỏ ở những gia đình khác đều nghe lời, tại sao Jane nhà chúng ta lại không ngoan như vậy?

- Đừng đem trách nhiệm đổ lên người con, nhà người ta cũng không có người mẹ như mẹ đâu!

Cô bé Jane liếc nhìn mẹ mình, nói một lời mấu chốt.

Một bên nhìn hai mẹ con muốn đấu võ mồm, Marion ho khan hai tiếng, làm gián đoạn cuộc đối thoại giữa hai người.

- Tôi có thể hỏi một chuyện được không, nữ sĩ Catherine?

Sắc mặt Marion nghiêm khắc.

Catherine chớp chớp mắt, lúng ta lúng túng gật đầu,

- Đương nhiên có thể, Cha xứ cứ hỏi, tuy nhiên tôi không được thông minh cho lắm, nếu là vấn đề học thuật, ông nên hỏi con gái Jane Jane của tôi thì tốt hơn.

Nói xong còn có chút đắc ý chỉ chỉ Jane đang ngồi trên đùi, lại khiến vẻ mặt con bé buồn bực.

Marion híp híp mắt, sắc mặt cổ quái đưa tay vào trong một túi đen to, lấy ra một tấm giấy, đưa lên trên mặt bàn.

Catherine và Jane, hai mẹ con nhìn thấy nội dung trên giấy, không nói được lời nào, vẻ mặt Catherine dại ra, tóm lại là sắc mặt nghiêm nghị lên. Vẻ mặt hiện tại của một cô bé mười tuổi có chút kỳ lạ.

- … Tội phạm truy nã, Catherine, Jane… Tiền thưởng là mười triệu bảng Anh…

Marion chọn vài từ quan trọng trong tờ giấy truy nã, sắc mặt lạnh như băng, nói:

- Đây là đêm qua, tôi theo khu giáo chủ ở đó bí mật lấy văn kiện này. Hai mẹ con các người, đã bị bí mật truy nã ở toàn bộ Châu Âu, bất luận ai thu nhận và giúp đỡ đều có khả năng sẽ bị liên lụy tội chết. Nhưng nếu giao hai người ra, sẽ được thưởng mười triệu bảng Anh.

Căn phòng trong nháy mắt tĩnh lặng xuống, chỉ có tiếng hít thở mạnh của Marion, cho thấy rõ nội tâm của ông ta không bình tĩnh.

- Cha xứ.

Jane đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lành lạnh nói:

- Cha xứ! Người muốn giao chúng con sao?

Đối mặt với cô bé, vẻ mặt Marion biến hóa khó lường, nói:

- Nếu giao các người ra, có thể tôi sẽ được thưởng mười triệu bảng Anh, tôi sẽ không chút do dự mà làm như vậy! Nhưng ta nghĩ cả đêm, nếu là các người bị truy nã bí mật, nếu giao các người ta, cũng sẽ là bí mật tiến hành giống như tôi vậy, không có bất kì một người nào để dựa vào. Dựa vào cái gì để cam đoan, bọn họ sẽ cho tôi mười triệu bảng Anh?

- Ông rất thông minh. Cha xứ, nếu ông thực sự làm như vậy, ông sẽ chết sớm hơn chúng tôi đấy!

Jane cười lạnh nói:

- Cách tốt nhất bây giờ là ông giả bộ như không biết gì hết. Như vậy tất cả chúng ta đều sẽ được an toàn cho đến một ngày, tôi và mẹ tôi có cơ hội ra ngoài, khi đó, ông sẽ là ân nhân của chúng tôi!

Nghe Jane nói xong những lời này, Marion đột nhiên cười ha ha, cười điên cuồng, cười ngặt ngẽo, dùng sức dậm chân, cùng phát điên giống nhau.

Đột nhiên có biến cố như vậy, khiến Catherine theo bản năng ôm chặt lấy Jane, mà vẻ mặt Jane cũng nghi ngờ, vẫn chưa bị dọa.

- Ông cười cái gì?

Jane hỏi.

- Đứa trẻ đáng thương. Tuy rằng cháu rất thông minh, nhưng có điều cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Mặt Marion trầm xuống, trong ánh mắt vài phần bị chịu áp lực cuồng nhiệt, nói:

- Cháu nói không sai! Nếu tôi giao hai người ra, quả thật là một hành động cực kỳ mạo hiểm, cháu thật sựu nghĩ rằng tôi không dám sao?

Tôi chịu đủ rồi, tôi chịu đủ rồi, tôi chịu đủ các giáo đường rách nát này rồi. Tôi chịu đủ cái nơi có bánh nướng khô cằn, rượu nho thấp kém rồi. Tôi chịu đủ cái đám người kia cả ngày chỉ vênh váo đắc ý lấy phí kinh doanh giáo đường, phí phì theo cha xứ rồi.

Thần? Tôi từ nhỏ cũng hầu hạ lão Cha xứ. Tôi dùng tuổi thanh xuân của tôi, thời gian quý giá nhất của tôi làm bạn ông ấy, đến hiện tại tôi đã năm mươi tuổi. Nhưng cho tới tận bây giờ, tôi chưa được ăn một cơm với một tảng thịt bò. Cho tới tận bây giờ không được đi du lịch đến một nước nào đó. Thậm chí thân thể một người phụ nữ tôi cũng chưa từng được cảm thụ.

Không ai biết tôi là ai, không ai quan tâm tên của tôi là gì. Sẽ không ai để ý giáo đường của ta sập lên đầu tôi mà chết già đi.

Tôi… Tôi… Cứ như vậy nửa đời người là vì cái gì? Chẳng lẽ chính là vì để một mình cô độc chết ở cái nơi rách nát này bốc ra cái mùi hôi sao?

Cái gì mà giáo chủ, cái gì mà giáo đình, cái gì khốn khiếp? Thượng Đế hãy khiến cho bọn họ đi gặp quỷ đi!

Marion thần gầm gừ, chấn động toàn bộ khoảng không trong phòng, khiến mẹ con Catherine hoàn toàn ngây dại.

- Cô cút ngay!

Marion đột nhiên một tay giựt Jane từ trên người Catherine rớt ra, té lăn trên đất.

- Jane!

Catherine đột nhiên bừng tỉnh, hô to ôm vội lấy Jane, cũng không nghĩ chỉ cần một tay mà Marion bắt được bên hông cô.

Jane bị quăng trên mặt đất, toàn thân đau nhức, sàn gỗ lạnh cứng rắn khiến cô bé cảm giác thân thể mình bị nát ra. Nhìn thấy mẹ mình bị bắt, rốt cục cũng rõ Marion muốn làm gì.

- Nếu tôi không có gì để lưu luyến, tôi sao không thể tự đối tốt với mình một chút. Nếu Thượng Đế phái một mỹ nhân đến bên tôi. Sao tôi có thể nhẫn tâm mà cự tuyệt!

Marion cười đến nỗi không thể khống chế được, sắc mặt cùng cơ thể bắt đầu vặn vẹo, cuồng nuốt nước miếng, bắt đầu hướng về phía thân thể Catherine…

Catherine bối rối, bắt đầu dùng hết khí lực đẩy Marion ra. Nhưng dù sao cô cũng chỉ là phận nữ, cho dù Marion đã qua cái tuổi thể lực sung mãn, nhưng cô vẫn không thể chống cự được.


- Mau thả mẹ tôi ra. Ông điên rồi sao? Ông là Cha xứ, tại sao ông có thể làm như vậy?

Rốt cục Jane cũng sợ, cô bé kiên cường lần đầu tiên rơi nước mắt, bổ nhào đến trước mặt Marion, ôm lấy một chân Marion, há mồn cắn một phát.

- A…

Marion kêu đau một tiếng, đá thẳng chân.

- Ầm..

Thân mình nho nhỏ của Jane bị đá quăng ra ngoài, cái gáy đập vào trên bàn.

- Jane!

Catherine hét lên một tiếng, trơ mắt nhìn con gái mình bị hôn mê.

Marion hồn nhiên mặc kệ sự sống chết của Jane. Ở trong mắt của ông ta, giờ phút này chỉ có người đàn bà tuyệt mỹ mới chính là thiên đường của mình.

- Catherine… Cô không cần cự tuyệt tôi. Cô sẽ là người phụ nữ của tôi… Tôi… Tôi sẽ đối tốt với cô. Tôi sẽ không nói với người khác chuyện hai mẹ con cô ở đây… Tôi… Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi nhất định sẽ…

- Không cần Cha xứ như ông…Bỏ ra… Ôi… Tại sao lại như vậy…

Nhìn vẻ mặt dữ tợn như đã bị ma nhập của Marion, Catherine rốt cục cũng chảy nước mắt, chưa bao giờ vô lực và hoảng sợ như thế này. Cô cảm giác chính mình bị hãm ở một vũng bùn sâu, như thế nào cũng không thể thoát ra được. Nếu có thể, cô hận không thể cắn lưỡi tự sát được.

Nhưng, vừa nghĩ tới phía sau còn có con gái đã bị hôn mê bất tỉnh, không biết tình hình như thế nào, Catherine đau khổ hiểu được, mình không thể khinh địch, chết như vậy được.

Cô là mẹ, cô không thể bỏ đứa trẻ được!

- Cha xứ… Cướp con mồi của tôi, là muốn bị thần trừng phạt…

Đột nhiên có tiếng thô ráp của đàn ông từ ngoài cửa truyền vào nhà.

Giọng nói ma lực của người đàn ông đầy ma lực khiến cho người ta lạnh xuống. Marion đang hung hăng muốn cắn vào hai má của Catherine, bỗng dưng giật mình, dừng tất cả động tác.

Mà gần như đã buông xuôi, còn lại là một đôi mắt đẫm lệ, Catherine kinh ngạc nhìn ra phía ngoài cửa.

Đây là một gã đàn ông mặc tây trang, áo sơ mi trắng, cách ăn mặc thân sĩ và hợp với mốt của thanh niên. Trên gương mặt ngây ngô của hắn, có thể nhìn ra được hắn là một thiếu niên.

Diện mạo của thiếu niên này rất bình thường, da vàng thanh tú. Ngoại trừ đôi mắt sáng ngời thì không có gì đặc biệt.

Nhưng, hết lần này đến lần khác vẫn là người thiếu niên bình thường này, lại làm cho người ta nói không thành tiếng, nói không rõ ràng cảm giác mông lung. Dường như nhìn tất cả cũng không chân thật.

- Mày… Mày là ai?

Marion Cha xứ rốt cục cũng ý thức được tình hình, kích động xoay người, hỏi.

Thiếu niên nhìn qua trên mặt đất một cô gái đang bị hôn mê, lại nhìn thoáng qua quần áo không chỉnh tề, mỹ phụ nước da trắng mịn, hoa lê đái vũ, bỗng nhiên thoải mái tươi cười,

- Chậc chậc. Đúng là mỹ nhân, trách không được hòa thượng Tây Dương lại không thể kìm nổi…

Cứ như vậy nói năng lỗ mãn, biểu thị cảm xúc, xuất hiện ở trên mặt người thiếu niên sinh ra tương phản mãnh liệt, khiến Catherine quên khóc, nói không ra lời.

- Mày… Rốt cục mày là ai?

Marion Cha xứ hoảng loạn, đối phương hoàn toàn không màng đến sự tồn tại của ông, khiến ông ta tức giận và sợ hãi.

Thiếu niên đi vào trong phòng, lộ ra vẻ mặt tươi cười rạng rỡ:

- Tổ chức ZERO, danh hiệu Thập Tam. Tới để giết hai mẹ con cô ta.

Zero? Sát thủ? Thập Tam?

Những danh từ liên tiếp nghe có vẻ xa lạ, khiến Catherine và Marion Cha xứ cũng chưa lập tức phản ứng được.

Thật lâu sau, Marion Cha xứ mới giật mình tỉnh, nói:

- Mày… mày là sát thủ?

Bắt ông ta tin một thiếu niên mũ áo chỉnh tề là sát thủ, thật sự nực cười hết sức.

Thập Tam nhún vai.

- Có vấn đề sao?

Trên mặt Marion lộ ra vẻ châm biếm:

- Người thiếu niên, đừng tưởng rằng Cha xứ có thể dễ dàng bị mày lừa nhá! Chắc chắn là mày đã nghe chúng tao nói chuyện, muốn cứu bọn họ, sau đó mật báo để kiếm mười triệu bảng Anh phải không? Hừ hừ, sát thủ… Nếu sát thủ ai cũng giống như mày thì tao cũng có thể làm sát thủ.

Thập Tam buồn rầu, gãi gãi gáy,

- Làm sao ông lại không tin chứ? Muốn tôi chứng minh cho ông xem không?

- Mày có thể chứng minh được cái gì? Một tên tiểu tử miệng còn hơi sữa!

Marion Cha xứ bừa bãi cười to vài tiếng,

- Không cần phô trương thanh thế. Nói cho mày biết, cho dù mày phát hiện tao muốn xâm phạm người đàn bà này. Thì cũng không ai tin lời một tiểu tử thối tha như ngươi đâu…

Marion không thể tiếp tục nói, đơn giản là mấy giây tiếp theo, đầu của ông ta đã bị chém thành mấy mảnh…

Catherine trợn mắt há hốc mồm mà nhìn máu phiêu tán ở trước mắt.Một giây trước, người thiếu niên tự xưng là Thập Tam, vươn tay trái, chớp mắt đã chụp được đầu của Marion, tiếp theo – cái đầu bị nổ tung.

Cho tới bây giờ Catherine không ngờ, giết người có thể dứt khoát như vậy. Hoàn toàn không có điềm báo trước, chỉ một tay với viên đạn cũng đã xong chuyện.

Là không ngờ, đầu người nổ mạnh, đẹp như thế. Ngoại trừ trong không khí nồng đậm mùi máu tươi, trong không khí tràn ngập sắc hồng, còn có… máu phun mạnh ra ở gáy…


Danh sách truyện HOT