Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Điện thoại vừa thông, lập tức truyền đến giọng nói có vài phần ngạc nhiên vui mừng của Dương Tiệp Dư.

- Chị dâu, làm sao có thời gian gọi điện thoại cho em, em còn cho rằng chị tức anh, đến cô em vợ này cũng không cần nữa.

Quách Tuyết Hoa vội cười, kỳ thực trong lòng có chút xấu hổ, nếu không phải vì con trai, cô thực sự sẽ không nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Dương Tiệp Dư.

- Tiệp Dư, đây không phải là lúc nói chuyện nhà, chị gọi điện thoại cho cô, là vì Dương Thần.

Quách Tuyết Hoa nói.

Dương Tiệp Dư dừng một lát, nói:

- Dương Thần làm sao vậy? Tiểu tử đó lại gặp phải phiền phức gì rồi sao? Hay là làm chị dâu tức giận?

- Chị cũng không biết nó gặp phải phiền phức gì, nhưng nhất định không phải chuyện nhỏ, nó vừa mới bị cảnh sát khu Tây bắt rồi, chị đang muốn qua đó.

Quách Tuyết Hoa than vãn nói.

Dương Tiệp Dư kinh ngạc kêu lên:

- Cái gì? Không ngờ có người dám bắt nó?

Dương Tiệp Dư chính là biết bối cảnh Dương Thần không bình thường, lúc đầu tận mắt chứng kiến Dương Thần một tay bày ra sách lược, hội Hồng Kinh trong một đêm thâu tóm được Đông Kinh, sau đó lại đánh bị thương cháu trai của Côn Luân chân truyền Dương Liệt, Dương Thần có thể là nhân vật đến Long Tổ của tổ chức bí mật quốc gia đều sợ, tại sao có kẻ không có mắt dám động vào hắn.

- Chị dâu chị không cần quá lo lắng, em đoán là kẻ nào đó không có mắt uống nhầm thuốc, em lập tức bảo anh Vĩ gọi điện thoại liên hệ với Cục cảnh sát, nói rõ sự việc rồi, nhất định sẽ không có chuyện gì.

Dương Tiệp Dư điềm tĩnh nói.


Quách Tuyết Hoa mặc dù cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy, nhưng cũng hy vọng như thế.

Bởi vì con dâu nhà mình cái khác không nhiều, chính là tiền mặt, xe, nhà rất nhiều, cho nên Quách Tuyết Hoa tùy tiện lái một chiếc xe có rèm che liền một mình đi tới Cục cảnh sát, không có cảnh vệ giúp lái xe cũng rất thuận tiện.

Một mạch vội vã đi vào Cục cảnh sát khu Tây, thời gian cũng không quá mười mấy phút, Quách Tuyết Hoa xuống xe, liền thấy bên ngoài Cục cảnh sát có mấy người vẻ mặt lo lắng đang đợi ai.

Ánh mắt đảo qua một lượt, trong đó khiến cho người ta chú ý nhất, đương nhiên là người đẹp mặc bộ vest màu đen, váy ngắn màu cà phê, dung nhan kiều diễm, khí chất rung động lòng người.

Gần như liếc mắt một cái, Quách Tuyết Hoa liền đoán ra, cô gái này hẳn là An Tâm trong điện thoại.

Khi mà An Tâm nhìn thấy người phụ nữ trưởng thành ung dung tao nhã đi đến chỗ mình, trong lòng hô to một ngàn lần.

- Đây sẽ không là mẹ của Dương Thần, đây không thể là mẹ của Dương Thần, đây làm sao có thể là…

Kết quả, Quách Tuyết Hoa vẫn là đi đến trước mặt An Tâm, chủ động giơ tay, dịu dàng cười.

- Là An Tâm phải không, tôi là Quách Tuyết Hoa, là mẹ của Dương Thần.

An Tâm thiếu chút nữa ngất xỉu, ông xã nhà mình mặc dù rất có khí phách, nhưng thế nào cũng không giống là người đàn ông có người mẹ xinh đẹp động lòng người như này, chênh lệch giữa hai me con cũng quá lớn rồi, một người giống như Hoàng Hậu trong cung đình, một người thì giống như tên du côn ngoài đường —— Mặc dù mình rất thích tên du côn này.

Ngây ra bắt tay với Quách Tuyết Hoa, An Tâm như bị điện giật, cứng ngắc không biết mở mồm nói gì.

Nhìn vẻ mặt ngoan ngoan, đáng thương của An Tâm, nghĩ đến bộ dạng vừa sợ hãi co rút lại của An Tâm, Quách Tuyết Hoa thở dài, một cô gái đơn thuần biết bao, bản lĩnh dụ dỗ các cô gái của con trai mình thật sự quá giỏi.

Nếu như bà không nhìn ra thân phận của An Tâm như thế nào, thì Quách Tuyết Hoa thật sự sống phí bốn mươi năm nay rồi.

Kỳ thực An Tâm cũng không phải thật sự không buông ra được, chỉ là Dương Thần bị bắt, chủ yếu là do cô tạo thành, mặc dù không phải do cô tự nguyện, nhưng cô cũng không biết mở miệng như thế nào.

Nhưng lúc này không phải lúc nghĩ đến con trai giấu diếm mình bao nhiêu chuyện,, Quách Tuyết Hoa nói:

- Mấy người đi vào chưa? Tình hình thế nào?

An Tâm lúc này mới nói:

- Không biết Cục Cảnh sát thế nào, đến đi vào cũng không cho vào, chúng cháu mời luật sư rồi, vừa mới đi vào, nhưng không biết kết quả thế nào.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo comle trắng, đầu hơi trọc vẻ mặt kích động chạy từ đồn cảnh sát ra, cầm theo công văn, đầu đầy mồ hôi, giống như kinh sợ cái gì đó.

Vương Khiết ở một bên vội chạy lên hỏi:

- Luật sư Trương, tình hình thế nào, ông thế nào lại đi ra? Giám đốc của chúng tôi đâu?

Luật sư Trương kia đẩy tay Vương Khiết ra, buồn bực nói:

- Mấy người trêu trọc người nào đều đã phạm sai lầm lớn rồi, còn tìm tôi đến nộp tiền bảo lãnh, đây không phải cố ý chơi tôi sao? Tự mấy người giải quyết cho tốt, tôi trả hết tiền mấy người, vụ án này một luật sư nhỏ như tôi không quản được.

Nói xong, luật sư Trương hổn hển bỏ chạy, cũng không giải thích thêm nửa câu.

Vương Khiết nổi giận một trận.

- Tại sao có thể như vậy, rốt cuộc đối phương là ai, luật sư Trương thật là đến lãnh đạo thành phố còn không sợ.

- Tôi thấy sự việc không đơn giản, luật sư Trương không chỉ không dám quản, đến nói đều không dám nói, tình hình này rất nghiêm trọng.

Triệu Đằng phân tích nói.


Quách Tuyết Hoa nhíu mày, bà ý thức được tình huống có vẻ lệch lạc so với dự đoán của mình, hơn nữa, lúc này Dương Tiệp Dư nên gọi điện thoại rồi mới đúng, tại sao lại không có tin tức gì?

Kết quả là, Quách Tuyết Hoa vốn là trong lòng nắm chắc, cũng bắt đầu lo lắng hơn.

- Tôi vào trong xem thử.

Quách Tuyết Hoa không giải thích, bước đến cửa chính của Cục cảnh sát.

Nhưng vẫn chưa đến cửa, hai nhân viên cảnh sát trừng mắt lạnh lùng chắn trước mặt Quách Tuyết Hoa, nói:

- Rất xin lỗi, hôm nay đang thẩm vấn phạm nhân quan trọng, bên trong không an toàn, xin mời rời khỏi.

- Mấy người biết tôi là ai không, biết cản tôi có hậu quả gì không?

Quách Tuyết Hoa lạnh lùng nghiêm nghị liếc bọn họ một cái, dù sao cũng là người có địa vị cao, ánh mắt này vẫn làm cho mấy nhân viên cảnh sát co rút lại.

Nhưng cũng không biết dựa vào sức mạnh gì, viên cảnh sát đó nói:

- Mặc kệ phu nhân là ai, chúng tôi là theo mệnh lệnh làm việc.

Quách Tuyết Hoa sắc mặt trầm xuống, nói:

- Tôi là Quách Tuyết Hoa, phu nhân Tổng tư lệnh khu Giang Nam, mấy người cũng dám cản tôi?

Nói cái này ra, nếu là dân chúng bình thường thì có thể không rõ, nhưng cảnh sát hình sự có vũ trang…, không biết mới là lạ.

Hai cảnh sát quả nhiên ngẩn ra, xem cách ăn mặc và khí phách của Quách Tuyết Hoa, nói thật bọn họ cũng không dám chắc, nhưng sau đó, viên cảnh sát đó nghiến răng nói:

- Cho dù thật là thủ trưởng phu nhân, chúng tôi cũng không thể cho vào, hơn nữa phu nhân cũng không đưa ra bằng chứng chứng minh.

Quách Tuyết Hoa ngây ngẩn cả người, lúc trước bên người có vài vệ sĩ quân đội phái tới, đương nhiên bất cứ lúc nào đều có thể chứng minh thân phận, hiện tại vệ sĩ thân cận không có, bà cũng không biết như thế nào chứng minh mình là thủ trưởng phu nhân —— Mặc dù danh hiệu này bà không phải rất để ý, nhưng quả thật bây giờ bà rất cần danh hiệu này.

Điện thoại đột nhiên rung lên, Quách Tuyết Hoa vui vẻ, cầm lấy thì thấy, quả nhiên là Dương Tiệp Dư gọi điện lại.

- A lô, Tiệp Dư, sự việc thế nào.

Giọng nói Quách Tuyết Hoa có chút nhẹ nhõm, nghĩ đến hẳn là Dương Tiệp Dư đã xử lý xong mọi chuyện rồi, mới lâu như vậy mới gọi điện lại.

Chỉ là không nghĩ tới, đầu dây bên kia, giọng điệu Dương Tiệp Dư rất phức tạp, nói:

- Chị dâu, lần này Dương Thần…hình như thật sự gặp phải không phiền phức không nhỏ rồi.

Quách Tuyết Hoa trong lòng trầm xuống, nói:

- Sao lại thế, cô điều tra được gì?

Hai người Triệu Đằng, Vương Khiết, và An Tâm ở xung quanh thấy Quách Tuyết Hoa nghe điện thoại, sắc mặt càng ngày càng kém, không khỏi run sợ trong lòng, không biết cụ thể là xảy ra chuyện gì, hôm đó Thiên Long và Diệp Tử rõ ràng nói Quách Tuyết Hoa có năng lực cứu Dương Thần ra, tại sao vẫn không có động tĩnh, lẽ nào là bị bọn họ lừa.

- Chị dâu, em hỏi mấy người có quan hệ mật thiết trong Cục cảnh sát, bọn họ nói cho em biết, Dương Thần là vì một người phụ nữ, tạo thành tội có ý định mưu sát chưa thành với Lỗ Dân của Lỗ gia, đây là vụ án hình sự, hành vi phạm tội rất nghiêm trọng…

Dương Tiệp dư nói.

Lỗ Dân? Lỗ gia? Quách Tuyết Hoa nói to cái gì đó.


- Tiệp Dư, cô nói, là Lỗ gia ở Yến kinh?

- Đương nhiên, bằng không Lỗ gia khác, có thể có bản lĩnh gì gọi Cục trưởng Lư bất chấp tất cả đi bắt Dương Thần, hơn nữa nói thế nào, tư liệu về bối cảnh của Dương Thần, cũng không phải cấp bậc Cục trưởng Lư đó dám động đến.

Dương Tiệp Dư cười khổ nói.

Quách Tuyết Hoa rốt cục lo lắng đứng lên, vội hỏi:

- Tiệp Dư, cô nhất định phải giúp Dương Thần, chị…chị bây giờ cũng không biết làm thế nào mới tốt, bên cảnh sát bọn họ đến vào cũng không để cho chị vào.

Dương Tiệp Dư liên tục khuyên giải an ủi nói:

- Yên tâm, chị dâu, liên quan tới Lỗ gia, mặc dù không dễ xử lý, nhưng Dương gia chúng ta cũng không phải dễ ức hiếp, anh Vĩ bây giờ đang liên lạc với anh, em cũng đi khuyên nhủ anh, Dương Thần dù sao cũng là con của anh ấy, anh ấy thế nào cũng không thể thấy chết không cứu, một lần phạm sai lầm có thể tha thứ, đã sai lại sai thì không thể được.

Quách Tuyết Hoa nghe thấy bọn họ muốn đi xin giúp đỡ cho Dương Phá Quân giúp đỡ, nghĩ muốn ngăn cản, nhưng lại cảm thấy nó quả thật có thể tạo được hiệu quả, dù sao Dương Phá Quân so với Viên gia, là có lực uy hiếp, nơi này là địa giới quản lí của quân khu Giang Nam, cho dù là Lỗ gia cũng phải nể mặt Dương Phá Quân, cho nên cho dù cái này có chút khó chấp nhận, Quách Tuyết Hoa cũng chịu đựng.

Dương Tiệp Dư chung quy vẫn không yên tâm, lại nói:

- Yên tâm, chị dâu, nếu anh thật sự tuyệt tình như vậy, em cho dù bị bố mắng, cũng sẽ gọi điện nhờ bố ra mặt, như vậy chị hãy yên tâm đi.

Quách Tuyết Hoa như trút được gánh nặng, cô đang chờ những lời này, thậm chí hy vọng Dương Tiệp Dư khẩn trương trực tiếp gọi điện cho Dương Công Minh, nhưng biết điều đó không thể, Dương Công Minh không để ý tới những việc bên ngoài nhiều năm nay, trừ khi ông tự nguyện, bằng không con cháu tìm ông giúp đỡ, nhất định sẽ khiến ông không vui.

Dập điện thoại rồi, An Tâm thật sự không kìm nổi, tiến lên trước đầy sợ hãi nói:

- Bác, Dương Thần anh ấy…rốt cuộc thế nào rồi ạ?

Ánh mắt Quách Tuyết Hoa phát lạnh, nhìn chằm chằm An Tâm nói:

- Tên Lỗ Dân kia, là cô trêu trọc tới, đúng không?

An Tâm hai chân hơi nhũn ra, không ngờ người phụ nữ xinh đẹp vừa ới ôn hòa nhỏ nhẹ, đột nhiên liền dùng ánh mắt lạnh lẽo u ám như vậy nhìn mình, nhưng vẫn là thưa dạ gật gật đầu.

- Cô biết Lỗ Dân có thân phận gì không, cô biết cô mang lại phiền phức lớn cho con trai tôi thế nào không?

Giọng nói của Quách Tuyết Hoa không tránh khỏi cao lên vài độ.

Nước mắt của An Tâm bắt đầu từ trong mắt chảy ra, cô vốn dĩ là người phụ nữ kiên cường độc lập, nhưng đối mặt với sự trách cứ mình của mẹ người đàn ông mình yêu, lại là lần đầu tiên gặp mặt, An Tâm tràn đầy tủi thân và tự trách, thật sự không kìm được nước mắt của mình.

- Bác…Cháu xin lỗi…Cháu…Cháu biết Lỗ Dân của Lỗ gia là gia tộc ở yến Kinh, bố cháu cũng không dám trêu chọc, nhất định rất có thực lực, nhưng…nhưng cháu cũng không biết tại sao lại thành ra thế này.

An Tâm nức nở nói.

Quách Tuyết Hoa cũng không mềm lòng, cùng là phụ nữ, bà cũng không nhiều ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc, cười lạnh nói:

- Gia tộc ở Yến Kinh? Rất có thực lực? cô cho rằng, nếu Lỗ Dân của Lỗ gia, chỉ là một gia tộc ở Yến Kinh, có chút thực lực, thật sự có thể làm mọi chuyện biến thành gay go thế này sao? Cô biết bối cảnh thật sự của Lỗ Dân là gì không?


Danh sách truyện HOT