Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lưu Minh Ngọc sớm đã rút điện thoại di động ra, nghe Dương Thần đồng ý, lập tức ấn số đồn cảnh sát.

Đám người Sói lông xoăn thấy Lưu Minh Ngọc báo cảnh sát, cũng tuyệt đối không sợ hãi, đắc ý nhìn bọn Dương Thần trêu tức, dường như đang nhìn cái gì rất đáng cười.

Lưu Minh Ngọc gọi cho đồn cảnh sát khu phía Đông xong, lập tức kể lại tình hình đại khái ở đây, nói rõ địa chỉ xong, áy náy nhìn Dương Thần.

Cô tuy không biết bản lĩnh và thân phận của Dương Thần sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng đụng tới nhóm người này, người lý tính như cô sẽ không thể không biết, rất có khả năng là do Chu Khang Vũ gọi bọn họ đến, không ngờ tên lớp trưởng không theo đuổi được mình lại có thủ đoạn thâm hiểm như vậy, Lưu Minh Ngọc thầm thấy may mắn vì chính mình lúc trước chưa cho hắn tí cơ hội nào.

Triệu Hải Lệ và đám bạn học cũ cũng không rời đi, một nửa là sợ Sói lông xoăn và đám côn đồ, bất kể là đám người này có tiền hay có quyền, cũng nên nhượng bộ vài phần, lại có một đám người đằng sau đứng xem sự việc lộn xộn, vừa đúng để họ đứng vào thành hàng.

- Dương Thần, đợi lát nữa liệu có đánh nhau không?

Lưu Minh Ngọc lo lắng nhỏ giọng hỏi.

Dương Thần đang do dự có nên hút điếu thuốc không, đợi cảnh sát như vậy cũng chán, nghe thấy hỏi thế, cười ha hả nói:

- Muốn thấy người đàn ông của em tung hoành sao?

- Em nói nghiêm chỉnh đó, mình đừng làm sự việc lớn thêm, em biết anh rất lợi hại, nhưng mà em vẫn rất lo lắng.

Lưu Minh Ngọc nhíu mày nói.


Dương Thần lơ đễnh cười cười, cũng không giải thích gì, hắn chỉ muốn giải quyết việc này triệt để, không hề nghĩ đến việc có an toàn hay không.

Tiếc là vụ việc phát sinh ở khu Đông, đồn cảnh sát ở đây không nằm trong phạm vi quản lý của Thái Nghiên, nếu không, sự việc đã không phiền toái đến thế.

Đám người Sói lông xoăn đưa lão béo kia ra phía sau, giả vờ giả vịt xem xét vết thương, mấy người khác đều hút thuốc, vây quanh trước tòa nhà, làm tắc cả đường đi, đứng cười đợi cảnh sát đến.

Chu Khang Vũ trong mắt hiện lên một tia thân thiết, tiến lên nói:

- Anh Dương, tôi thấy việc này không dễ giải quyết, tuy rằng tôi không nhậm chức ở Trung Hải này, nhưng cũng có chút ảnh hưởng, hay để tôi giúp anh, đi nói chuyện với cảnh sát?

Mọi người thấy Chu Khang Vũ lúc này còn giả nhân giả nghĩa, trong lòng thầm mắng không biết xấu hổ, nhưng ở ngoài mặt vẫn là lớn tiếng tán thưởng, nịnh bợ:

- Lớp trưởng thật đúng là rất nhiệt tình mà.

Dương Thần ngại ngùng cười nói:

- Vậy sao được, tôi tự nói với cảnh sát là được rồi, nhưng mà, bộ trưởng Chu, gần đây anh rất bận sao?

Dương Thần không đầu không đuôi hỏi như vậy khiến Chu Khang Vũ sửng sốt, ngây ra một lúc mới gật gật đầu:

- Tôi đã nói lúc nãy, gần đây tôi rất bận, sao, anh Dương có điều gì muốn hỏi?

- Ồ, tôi không có vấn đề gì, chỉ có điều, tốt nhất là bộ trưởng Chu giao việc gấp cho người khác làm đi, nếu không sẽ bị chậm trễ mất.

Dương Thần ra vẻ thân thiết nói.

Chu Khang Vũ cảm thấy mơ hồ, cuối cùng cho rằng Dương Thần nói linh tinh, cười lắc lắc đầu.

Người thật lòng ở lại giúp đỡ vẫn là Triệu Hải Lệ, không biết từ lúc nào đã chạy vào trong tòa nhà, lúc này lại chạy ra, tức giận đến trước mặt Lưu Minh Ngọc nói:

- Lưu Minh Ngọc, lúc nãy tôi đi tìm giám đốc và bảo vệ tòa nhà, những người đó rõ ràng ở đó, lại làm ra vẻ không có chuyện gì, còn nói đây là việc của chúng ta, thật là bực mình.

Lưu Minh Ngọc trong lòng thầm oán thán, hiển nhiên là những người này đã bị Chu Khang Vũ điều khiển, gã trẻ như vậy đã lăn lộn lên cán bộ cấp sở, không phải là không có hoàn cảnh gia thế tốt, những người ở tòa nhà xa hoa như vậy mà gã cũng có thể mua chuộc làm hại đến người khác.

Đúng lúc này, trên đường cái ngoài bãi đỗ xe của tòa nhà, có hai xe cảnh sát tiến vào, đỗ lại ở cửa sau của tòa nhà, có vài gã cảnh sát xuống xe, người dẫn đầu là là một người đàn ông trung niên tóc húi cua, khuôn mặt cương trực.

Mới báo cảnh sát được năm phút, họ đã đến đây, quả là hiệu suất làm việc rất cao, không ít người đoán họ đã sớm biết tin, dù không ai báo cảnh sát họ cũng đến.

- Là ai báo cảnh sát.

Gã cảnh sát trung niên trừng mắt cao giọng hỏi.

Không đợi Lưu Minh Ngọc lên tiếng, gã Sói lông xoăn đã chạy đến trước mặt, giọng bi thương:


- Ngài cảnh sát, ngài phải đòi công bằng cho huynh đệ của tôi, những người này suýt thì đâm chết huynh đệ của tôi.

- Anh nói linh tinh gì vậy, va vào cánh tay một chút sao có thể chết người được?

Triệu Hải Lệ cao giọng mắng.

- Đồ đàn bà thối, lo chuyện của mình đi.

Một gã côn đồ mắng lại.

Gã cảnh sát trung niên nhíu mày nói:

- Câm mồm, không đến lượt các ngươi tùy tiện nói, người bị hại và người gây hại là ai, mau ra đây, theo chúng tôi về đồn thẩm vấn.

- Chính là tiểu tử này, hắn đụng gãy tay lão béo, còn không chịu thừa nhận.

Sói lông xoăn chỉ Dương Thần căm phẫn nói.

Trong mắt gã cảnh sát có chút tàn khốc, nói với một gã khác bên cạnh:

- Đem hắn về đồn tra khảo!

- Chờ chút!

Lưu Minh Ngọc tức giận đến mức hai bên má lúm đồng tiền đã đỏ ửng:

- Sao lại có thể tùy tiện bắt người như vậy? Sao chỉ nghe lời anh ta nói mà không nghe chúng tôi giải thích?

Gã cảnh sát cười lạnh:

- Tiểu thư, cô làm vậy chúng tôi có thể kiện cô tội cản trở người thi hành công vụ, có trong sạch hay không, về đồn rồi nói cũng không muộn, không lẽ cô sợ tới đồn cảnh sát có chứng cớ xác thực nên muốn phản kháng sao?

- Rõ ràng là các ông không phân biệt tốt xấu đã bắt người, như vậy có thể làm cảnh sát sao?

Triệu Hải Lệ nói giúp.

Đang lúc sắc mặt gã cảnh sát khó coi, Dương Thần bèn ra hòa giải, tủm tỉm cười nói:

- Mọi người đừng cãi nữa, không phải chỉ đi đồn cảnh sát sao? Tôi cũng không phải đến lần đầu, cũng quen rồi, đi thì đi.

Nói xong, Dương Thần chủ động đến trước mặt viên cảnh sát kia nói:


- Đi, tra khảo tôi quen rồi, ai… vừa mói từ đồn cảnh sát ra được vài ngày, sao lại phải vào đồn rồi, xem ra tôi và cục cảnh sát trời sinh có duyên…

Thấy Dương Thần thoải mái ở đó nói chuyện, dường như vào đồn cảnh sát thoải mái như vào quán trà vậy, tất cả mọi người không biết nói gì.

Lưu Minh Ngọc sốt ruột tiến lên, cầm tay Dương Thần, lắc đầu nói:

- Anh đừng đi theo bọn họ, chúng ta không cần sợ họ, để em gọi cho ba em, ông ấy sẽ nghĩ cách, nếu anh đi, bọn họ ra tay ngầm với anh thì sao?

Gã cảnh sát vừa nghe vậy, lấp tức căm tức nói:

- Vị tiểu thư này, cô tốt nhất ăn nói cẩn thận, tôi có thể kiện cô tội phỉ bang nhân viên chính phủ!

Lưu Minh Ngọc lúc này tuyệt đối không hề dịu dàng như bình thường, hung tợn trừng mắt, nói lớn:

- Hôm nay ông dám bắt bạn trai tôi, có tin ngày mai tôi khiến cho ông mất bát cơm không?

Cô bị chọc tức tới cực điểm, vốn lúc đầu mang Dương Thần đến đây là có ý định riêng, muốn nhờ Dương Thần giúp mình chống đỡ Chu Khang Vũ, không ngờ Dương Thần lại phải uống nhiều rượu như vậy, còn bị Chu Khang Vũ bày kế vu oan, sao không thể đau lòng hối hận chứ?

Lúc này, dù có không muốn bị mọi người biết mình có người cha là trùm xã hội đen, Lưu Minh Ngọc cũng bất chấp.

Gã cảnh sát cũng không bị hù dọa, cười lạnh nói:

- Tôi làm việc công bằng theo luật pháp, còn sợ cô uy hiếp? Tránh ra không tôi sẽ bắt cả cô luôn.

Dương Thần vỗ vỗ vai Lưu Minh Ngọc, ra hiệu không có chuyện gì, thấy cảm xúc đột nhiên dâng lên ở Lưu Minh Ngọc, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Lưu Minh Ngọc giống người đàn bà chanh chua, mà hết thảy đều là vì chính mình.

Dương Thần đột nhiên hắng giọng, hướng về phía bên trái tòa nhà chỗ không có người, hô lớn:

- Các người muốn xem kịch đến lúc nào, chẳng lẽ muốn tôi phải đi đến đồn cảnh sát thật? Hay là các người cảm thấy tôi không bắt được các người?

Mọi người nghi hoặc nhìn phía Dương Thần vừa nói, chỗ đó ngoài mấy chiếc xe sang trọng, không có một bóng người, đều cảm thấy có phải Dương Thần điên rồi không?

Nhưng, vài giây sau, có hai bóng dáng một cao một thấp từ trong góc đó đi ra, chậm rãi hướng tới chỗ xảy ra vụ việc.

Đó là một chàng trai cao lớn khôi ngô, và một cô gái dịu dàng, tất cả mọi người đều không biết, đó là vợ chồng Thiên Long và Diệp Tử của Viêm Hoàng Thiết Lữ, đang phụ trách theo dõi Dương Thần.


Danh sách truyện HOT