Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cầu xin?

Dương Thần trong lúc xúc động nhất thời, nghe thấy những lời nói đau buồn của Lâm Nhược Khê qua điện thoại, đã khiến hắn như trôi sâu vào trong vòng nước xoáy không có điểm dừng, người ngây ra.

Từ lúc quen biết cho đến bây giờ, cho dù là một người phụ nữ rất hiếm khi nhận sai trước mặt mình, nhưng không ngờ lần đầu tiên vì một người phụ nữ muốn hại cô ấy đến chết là khóc lóc cầu xin mình đừng thương hại cô ấy?

Lâm Nhược Khê không nghe thấy Dương Thần trả lời, tỏ vẻ bất lực:

- Cô ta bắt cóc những người nhà họ Tiết ở Mỹ, bao gồm cả anh trai của mẹ em. Nếu như cô ta có một chút sơ xuất thì thuộc hạ của cô ta sẽ giết hết bọn họ. Mẹ của em và em nợ bọn họ rất nhiều. Làm sao em có thể giương mắt nhìn bọn họ bị giết như vậy?

Dương Thần cảm thấy lồng ngực mình như nóng rát lên, nhìn thấy người phụ nữ trước mắt đắc chí, hai mắt Dương Thần như đã đỏ ngầu từ rất lâu rồi.

Nhưng, những lời cầu xin tha thiết của Lâm Nhược Khê trong điện thoại lại khiến cho hắn cảm thấy có một áp lực vô hình nào đó rất lớn, khiến cho mọi sự tức giận của hắn đều bị kìm nén lại ở bên trong, khó có thể bộc phát ra ngoài được.

La Thúy San thu súng lại, cất vào trong túi, vén vài sợi tóc đang rối trước mặt lên:

- Anh xem, vợ của anh bảo anh đừng giết tôi. Cô ấy nói đúng, anh chỉ cần bình tĩnh một chút là sẽ biết. Nếu như bây giờ anh ra tay giết tôi thì anh có biết hậu quả là gì không? Muốn trở thành gia chủ của nhà họ Dương thì phải bình tĩnh để nhìn nhận vấn đề, chứ không phải vội vàng hấp tấp. Hiểu chưa, người thanh niên?

Nói xong, La Thúy San bước qua những chỗ bị nứt, từ từ và ung dung bước ra phía ngoài.

Dương Thần vẫn không biểu lộ một chút cảm xúc nào, cũng không ngăn lại, mà hỏi trong điện thoại:

- Em thực sự…quan tâm đến những người đó như vậy sao?

Lâm Nhược Khê nghẹn lời:

- Em không thể vì việc mình phải chịu sự đe dọa mà khiến cho những người thân vô tội của em phải chết.


- Anh hiểu rồi.

Dương Thần thấp giọng xuống, cúp máy điện thoại xuống.

Ở đầu bên kia, sau khi Dương Thần cúp điện thoại, Lâm Nhược Khê ở trong phòng làm việc như kiệt sức, từ trên ghế sô pha trôi dần xuống mặt đất, dựa vào cạnh bàn, nước mắt ròng ròng nhìn bức ảnh cũ đã ố vàng ở trên mặt bàn.

Trong bức ảnh đó là một đôi nam nữ có diện mạo rất thần bí, người đàn ông có vẻ nhiều tuổi hơn, khôi ngô tuấn tú, còn người phụ nữ rõ ràng là Tiết Tử Tĩnh-mẹ của cô.

Ở góc của bức ảnh có một hàng chữ được viết khá cẩn thận: “Ảnh chụp chung của anh em nhà họ Tiết-Tử Phong và Tử Tĩnh.

Lâm Nhược Khê tự cười khẩy mình một cách đau khổ, lẩm bẩm “Mẹ, con thực sự rất mệt mỏi. Nếu như lúc trước mẹ rời khỏi đất nước này thì tốt biết mấy…”

Trong phòng làm việc lạnh lẽo, ngoại trừ ánh sáng phát ra từ chiếc TV đang bật thì toàn là một không gian u ám.

Lúc này, trong ngôi biệt thự, La Thúy San đang muốn ra ngoài, nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa thì có một sức mạnh khó có thể kháng cự lại được kéo cả người cô vào trong đại sảnh.

La Thúy San hoảng hốt kêu lên một tiếng, cả người bay lên trời, rồi lại bị quăng xuống mặt bàn trà.

Toàn thân như rã rời, La Thúy San vô cùng tức giận, nhưng lại sợ hãi vì tại sao Dương Thần lại làm được như vậy mà không cần nhúc nhích gì, bò lên, căm hận nói:

- Anh muốn làm gì? Anh muốn để cho những người thân của vợ anh…

Dương Thần không nói hai lời, xông lên cho người phụ nữ này một cái tát.

Một tiếng “Bốp” vang lên, La Thúy San bị đánh cho đến nỗi ngã sõng soài trên mặt đất.

La Thúy San choáng váng, mặt đỏ phừng phừng. Cô ta không sao hiểu được, lẽ nào Dương Thần bị điên sao? Thực sự muốn, hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng để cho toàn bộ nhà họ Tiết được chôn cùng nhau.

Dương Thần lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, ngược lại hỏi Tiết Minh Hòa đang sợ sệt ở trong một góc:

- Những người nhà anh còn đang ở Philadelphia sao?

Tiết Minh Hòa nuốt nước bọt. Mặc dù không hiểu tại sao Dương Thần lại hỏi như vậy, nhưng vẫn lắc đầu trả lời:

- Không…không ở đó…

- Vậy bây giờ bọn họ ở đâu?

Dương Thần hỏi.

- Hai năm trước…đã chuyển đến thành phố Baltimore của Maryland rồi.

Tiết Minh Hòa không dám nhìn Dương Thần. Bởi vì lúc này hơi thở của người đàn ông này giống như địa ngục sâu thẳm.

Sau khi Dương Thần nghe xong, cũng không để ý đến sự nghi ngờ của La Thúy San và Tiết Minh Hòa, tự mình bấm một dãy số dài.

Sau khi đầu bên kia nhận điện thoại thì giọng nói của Solon được truyền sang.

- Minh Vương Các Hạ, đột nhiên gọi điện có gì dặn dò chăng?

Solon hỏi.

- Thành phố Baltimore ở Maryland của nước Mỹ, nơi gần nhất có phải là của một tốp người không?


Dương Thần dùng tiếng Anh hỏi.

Solon suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Ở khu đó, phần đất liền là của quân đoàn lính đánh thuê DSEAL do quân Mỹ rút lui, gồm “Đội xung kích vùng châu thổ” và “Đội xung kích Hải Báo” tổ thành. Vùng này khoảng trăm người, bởi vì thành phố Baltimore là thành phố cảng. Nếu như cần thiết thì ở khu vực biển gần nhất có MAPLE, là đội hậu cần đặc biệt chuyên phụ trách việc vận chuyển đến Canada và Na Uy, có thể phái ít nhất 3 tàu chiến và hơn mười chiếc Apache.

Dương Thần gãi gãi lỗ tai, lẩm bẩm: “DSEAL cũng là của chúng ta? Lúc nào thì được trở lại…?”

- 6 tháng đầu năm vừa mới thuộc quyền của ngài. Bởi vì ngài nói không muốn nghe những báo cáo về việc này, vì vậy tôi cũng không thể nói.

Solon nói.

Bản thân Dương Thần cũng quên mất mình đã nói cái gì:

- Kệ đi. Cậu bảo DSEAL nhận tài liệu có liên quan đến gia tộc họ Tiết từ chỗ Hải Ưng. Trước mắt những người bọn họ đang ở thành phố Baltimore, chắc là bị bắt cóc hoặc là bị bao vây ngầm rồi. Ta cần giải quyết vấn đề này trong một thời gian ngắn, bảo đảm được an toàn là được rồi, chỉ cần người không sao. Tùy bọn họ làm loạn thế nào, tôi chỉ có thể đợi nhiều nhất nửa tiếng đồng hồ, nếu như không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ thì tôi sẽ đá các cậu đấy.

- Tuân lệnh!

Solon cũng không nói nhiều, ngay lập tức đi thực hiện.

Dương Thần nói xong điện thoại, mới đưa mắt nhìn về phía La Thúy San.

La Thúy San dù sao cũng nghe hiểu tiếng Anh. Mặc dù không biết tên gọi đặc biệt gì đó mà Dương Thần nói đến, nhưng đại khái là biết được Dương Thần phái người đến cứu những người nhà họ Tiết ra.

- Cô biết không? Cô có hai sai lầm ngu ngốc.

Dương Thần mỉm cười, giơ một ngón tay lên nói:

- Sai lầm thứ nhất. Cô đã dùng sự an nguy của bản thân mình để cho thuộc hạ quyết định có giết con tin hay không, điều đó tương đương với việc, chỉ cần cô không để lọt bất cứ tin tức nào thì thuộc hạ của cô sẽ không ra tay trong một thời gian ngắn.

La Thúy San trợn tròn mắt, hiện lên chút kinh hoàng. Lúc này cô ta mới ý thức được ý của Dương Thần là gì.

Chính xác, chỉ cần cô ta cứ ở trong ngôi biệt thự này, không để cho thế giới bên ngoài biết bất kỳ tin tức nào của mình, thì cho dù có con tin ở trong tay, cũng sẽ chẳng có tác dụng gì.

Dương Thần giơ thêm ngón tay thứ hai ra, từ trên cao nhìn xuống nói:

- Sai lầm thứ hai càng ngu ngốc hơn. Cô đã chẳng đấu nổi với tôi, hơn nữa còn cố tình đấu tiếp với tôi ở nước ngoài. Ở Hoa Hạ, có lẽ cô còn có chút thực lực, nhưng khi ra nước ngoài rồi thì cô chẳng là cái thá gì cả.

La Thúy San tức giận đến nỗi môi run run, nhưng không thể mở miệng được. Dưới sức mạnh ghê gớm của Dương Thần, sự cứng rắn của cô ta hoàn toàn sụp đổ.

Dương Thần cười khẩy, vỗ vỗ ngực nói:

- Tôi nói cho cô biết. Toàn bộ thế giới này, ngoài nơi dưới chân tôi ra, chính là Nhà Trắng thì ông đây không thể dẹp phẳng cho cô được.

Cho dù sức mạnh ghê gớm mà cao thủ Tiên Thiên cũng khó có thể chống cự được, mặc dù chỉ tiết lộ một vài thứ quý giá hiếm hoi đó thôi, nhưng lại khiến cho La Thúy San khó có thể chống đỡ.

Bóng đen điên cuồng, gầm lên như sóng thần đó đã khiến cho sự kiêu ngạo và uy nghiêm vốn có của La Thúy San tan biến hết.

Bỗng nhiên, La Thúy San nhăn nhó, nước mắt chảy xuống, khóc rống lên.

Tiết Minh Hòa ở một bên cũng bị giật mình, nhìn kỹ lại mới phát hiện là trên tấm thảm mà La Thúy San đang ngồi đột nhiên ướt ướt.

Người phụ nữ này không ngờ bị Dương Thần dọa cho đến nỗi tiểu ra quần.


Mười phút sau, tại thành phố Baltimore của Maryland Mỹ.

Ở thành phố cảng này, nhiệt độ ngày và đêm chênh nhau rất lớn. Lúc này đang là buổi trưa, ánh mặt trời chiếu rực rỡ.

Trên đường của một khu dân cư, trong một chiếc xe thương mại hiệu Chevrolet, một người đàn ông to lớn mặc Tây phục đang ngồi ở ghế phụ gọi điện thoại. Ở phía sau người đàn ông đó là hai gãi đàn ông tương đối gầy gò và nhỏ bé, đang dùng máy tính để tìm kiếm thứ gì đó.

- D37, tọa độ 235, 214, cao 3 tầng, D48, tọa độ 387. 552, cao 5 tầng, phía sau trả lời.

Người đàn ông to lớn đó ra lệnh.

- D37 vào chỗ…D48 vào chỗ!

Người đàn ông to lớn kia quay đầu lại:

- Rander, hướng của kẻ thù đã xác định chưa?

Một trong số hai gã đàn ông đang gõ máy tính gật đầu:

- Đội trưởng, D55 và D21 ở trên phố Greenland. Số 778 đã để rớt một tên, nhưng D21 đã cải trang, không để lộ sơ hở. Tổng số quân địch là 5 người. Bốn người còn lại đều đã trong tầm ngắm, vẫn chưa xuất hiện nhân viên bảo vệ.

Người đàn ông to lớn kia cầm lấy máy liên lạc:

- Tay súng bắn tỉa chuẩn bị, tập trung vào mục tiêu. Sau khi tấn công, D55 và D21 thu về. Sau 20 giây thì hành động.

- Yes sir!

Người đàn ông cường tráng buông máy liên lạc xuống, cầm lấy lon Red Bull bên cạnh, uống một ngụm to, quay đầu lại nói với gã đàn ông còn lại đang dùng máy tính:

- Hãy tìm một đường để rút lui, chặn tín hiệu của cảnh sát.

- Rõ, thưa Đội trưởng!

Gã đàn ông kia nói một cách không hứng thú:

- Nhiệm vụ lần này quá đơn giản. Những kẻ đó ngay cả là bộ đội đặc chủng cũng không tính, quả thực như dùng dao cắt pho mát vậy. Không khó khăn chút nào.

- Câm miệng!

Người đàn ông cường tráng kia quát:

- Bất kể là nhiệm vụ gì đều phải thực hiện một cách nghiêm túc. Đây là lần thực thi nhiệm vụ đầu tiên kể từ khi chúng ta gia nhập vào đội quân của ngài. Nếu như chậm vài giây sẽ khiến ngài không hài lòng, lúc đó cậu sẽ phải đi gặp thượng đế đấy.

Gã đàn ông kia vừa nghe xong liền lập tức tiếp tục làm việc nghiêm túc.

Sau mấy giây, khi hai tiếng súng vang lên là những tiếng kêu thảm thiết được truyền đến từ trong con phố đó.


Danh sách truyện HOT