Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Lời nói của Dương Thần hơi hống hách, có chút không tốt, nhưng là đương nhiên.

Lâm Nhược Khê khẽ cắn môi hồng, trong xe mờ tối nhìn Dương Thần hỏi:

- Anh có thể nhắm mắt lái xe được không?

- Cái gì?

- Chính là không cần nhìn đường, liệu có gây tai nạn không?

Lâm Nhược Khê giải thích.

Dương Thần không hiểu gì cả, những lời nói thâm tình của mình chẳng lẽ không nên nhỏ vài giọt nước mắt sao, chẳng nể mặt mình gì cả.

Nhưng hắn vẫn lắc đầu nói:

- Không, đừng nói lái xe, nhắm mắt lái máy bay cũng không vấn đề gì.

- Vậy là tốt rồi…

Không đợi Dương Thần phản ứng lại đây rốt cuộc xảy ra cái gì, Lâm Nhược Khê bỗng vươn người về phía hắn, toàn bộ nửa thân trên mềm mại đều chen lên người hắn, đôi tay vờn quanh ôm lấy cổ Dương Thần.

Một làn gió thơm ùa đến, Dương Thần cảm nhận được miệng mình được che lại bởi bờ môi lành lạnh, nhẵn nhụi, mềm mại như cánh hoa.

Một hương vị ngọt ngào, ẩm ướt tiến vào miệng chính mình.

Má hai người chạm vào nhau, có thể cảm nhận được nữ nhân e lệ nóng lên, nhưng sự nhiệt tình đột xuất đó có thể làm tan chảy trái tim người nào đó.


Dương Thần rốt cuộc đã hiểu vì sao lại hỏi mình có thể nhắm mắt lái xe hay không, bời vì trước mắt đã bị Lâm Nhược Khê che khuất, thậm chí đầu không nhìn được phía trước.

Nhưng thế thì đã sao?

Dương Thần một tay đỡ tay lái, một tay ôm vòng eo mảnh dẻ, hơi thô lỗ, bắt đầu đáp lại sự chủ động của Nhược Khê.

Hai cặp môi quấn lấy, Lâm Nhược Khê cả người đều mất hết khí lực, giống như một con búp bê vải mềm nhũn, bị Dương Thần hôn đến mức mê say…

Tiếng hôn môi và thở dốc vọng lên trong xe.

Lâm Nhược Khê không bao giờ biết có thể hôn lâu như vậy, Dương Thần cố ý thả chậm xe, cả nửa giờ sau, hôn đến tận lúc về nhà mới thôi.

Đợi đến cửa nhà, đôi mắt Lâm Nhược Khê ngập nước tràn đầy mê muội, sớm đã quên mất mình đang ở đâu, ngơ ngác nhìn Dương Thần, chỉ chu lên đôi môi như cánh hoa, thở gấp hơi thở nóng.

- Này, bà xã, chúng ta về nhà rồi.

Dương Thần nhìn người phụ nữ ngây ngô, có chút buồn cười, chính mình rước họa vào thân, để bị hôn đến kiệt sức thế này.

Lâm Nhược Khê mới hồi phục lại tinh thần, dùng trán đẩy đẩy cằm Dương Thần, bĩu miệng nói:

- Em thưởng cho anh một chút, sao lại hôn lâu như vậy…

- Đây không phải là do nhịu lâu sao.

Dương Thần cười gian nói:

- Trước anh đã nói rồi, đợi hôn lễ chính thức mới ở cùng phòng em, trước hôn lễ đành phải tranh thủ chút lợi ích nhỏ này thôi.

Lâm Nhược Khê bàn tay mềm mại vỗ vỗ trên ngực Dương Thần:

- Lúc nào thì tổ chức hôn lễ…

- Em sốt ruột?

Dương Thần cười như không.

- Hơi hơi…

Dương Thần kinh ngạc:

- Sao lại nói trực tiếp vậy? Không giấu diếm gì, thật không giống em…

Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:

- Kết hôn đã hơn một năm, quan hệ cũng công khai rồi, cũng không phải là khuê nữ, anh cho là em không có việc gì thích chơi trò giấu diếm sao, em chỉ là lo lắng… nếu hôn lễ muộn, em lại chiến tranh lạnh với anh, chỉ muốn ăn thịt anh, còn muốn kết hôn gì nữa… có trời mới biết người xấu như anh lúc nào lại làm em tức chết một lần nữa…

Dương Thần xấu hổ:

- Ầm ĩ thì ầm ĩ, vợ chồng với nhau ai chẳng cãi nhau, nếu yên ổn không phải sẽ chán sao, hôn lễ thì… anh vẫn đang cho người chuẩn bị, đợi khoảng thời tiết chuyển lạnh là có thể…

Nói xong, Dương Thần cầm bàn tay nhỏ bé, mềm mại của người phụ nữ nhéo nhéo, bàn tay giống như đậu non, hắn hôn bàn tay ấy nói:

- Không cần gấp gáp, anh hy vọng hôn lễ được chuẩn bị hoàn mỹ, không muốn em có chút tiêc nuối nào… làm bà xã anh không dễ gì, đã cả năm nay rồi, em cũng vất vả nhiều, chỉ trách anh khốn khiếp, đúng là cóc ăn thịt thiên nga, còn không chịu buông tha em.


Lâm Nhược Khê khẽ cười, rút tay về nói:

- Trong miệng toàn vị rượu và thịt bồ câu, đầu lưỡi còn không thành thật hôn em, hôn đến mức mệt chết đi được, về nhà sao xem ti vi cùng mẹ và vú Vương đây…

Hai người cất xe xong, đi vào trong nhà, giải quyết xong hiểu lầm trước kia, tình yêu lại khăng khít hơn vài lần.

Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, coi như những ngày cực khổ của mình cũng không nhiều, chỉ cần Lâm Nhược Khê trong nhà yên ổn, đi ra ngoài làm việc gì khác cũng không phải bận tâm.

Trong đại sảnh, Quách Tuyết Hoa và vú Vương đang xem ti vi, Trinh Tú vì ngày thi cuối cùng đã đi ngủ sớm.

Thấy hai vợ chồng trở về, vừa nói vừa cười, Quách Tuyết Hoa và vú Vương trao đổi ánh mắt vui mừng và kinh ngạc.

- Đến đây nào, xem ti vi cùng mẹ, các con thật là, khó có lúc nào thân mật như vậy.

Quách Tuyết Hoa cười nói.

Lâm Nhược Khê ngoan ngoãn ngồi sát cạnh mẹ chồng trên sô pha, Dương Thần không tiện ngồi cùng ba người phụ nữ, tự tìm chiếc ghế dựa kéo đến ngồi xuống.

Vú Vương rất quan tâm, lại pha trà xanh cho hai người, cả nhà ít khi xem ti vi, ti vi cũng không quan trọng, quan trọng là cái không khí ấm áp lòng người này.

Dương Thần nhìn Quách Tuyết Hoa và vú Vương đang trêu Lâm Nhược Khê có chút ngốc nghếch, làm cô đỏ bừng mặt, không khỏi mỉm cười, trong lòng cũng nhớ tới, chính mình trước kia có thời gian cuộc sống đen tối, không phải hy vọng có được cuộc sống như bây giờ sao?

Những người ở bên cạnh mình có thể sống vui vẻ, đó là một việc tốt đẹp.

Nghĩ vậy, Dương Thần mơ hồ có quyết định, nếu thật sự tìm ra pháp môn tốt tu luyện, không chỉ muốn cho các hồng nhan tri kỷ bước vào đường tu hành, Quách Tuyết Hoa, vú Vương, thậm chí các thân nhân khác, cũng muốn tận lực giúp họ sống lâu hơn một chút.

Lúc này, trên ti vi đột nhiên xuất hiện một gương mặt quen thuộc.

Dương Thần nhướn mày, không ngờ là Vi Đình Hạo bị mình cho một bài học không nhẹ.

Lâm Nhược Khê cũng chú ý thấy Vi Đình Hạo xuất hiện, liếc nhìn Dương Thần một cái, sau đó cũng chăm chú theo dõi.

Vi Đình Hạo đang được phỏng vấn, mặc áo vest thắt cà vạt, dáng vẻ đã chuẩn bị đầy đủ.

Mà tiêu đề “Cảnh sát hình sự Trung Hải kết hợp với cảnh sát quốc tế phá tan tổ chức quốc tế Nhân Xà” viết bằng chữ đỏ tươi rất bắt mắt.

Trước đó Dương Thần chỉ nghe Thái Nghiên nhắc tới việc bọn họ phải liên hợp điều tra án, không ngờ là vụ án đuổi bắt tổ chức quốc tế Nhân Xà.

Vi Đình Hạo hăng hái nói với các phóng viên, bọn họ làm việc có hiệu quả như thế nào, đẩy mạnh chế tài tội phạm, đồng thời còn hô hào dân chúng chăm sóc tốt phụ nữ, trẻ em trong nhà, bởi đối phương là tổ chức gây án rất nhiều thủ đoạn, lại có trang bị đủ vũ khí, không thể không đề phòng.

Quách Tuyết Hoa nghe đến đây bèn cau mày nói:

- Người trẻ tuổi này nhìn quen quen, Vi Đình Hạo… họ Vi… là con trai Bộ trưởng bộ công an, không ngờ lại làm cảnh sát hình sự quốc tế, thật là vẻ vang.

Dương Thần nghe đến hai chữ “vẻ vang”, bất giác cười cười, nhưng cũng khâm phục người này có thể nhanh như vậy khôi phục lại, trước màn ảnh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Nhược Khê lại có chút ưu tư:

- Tổ chức quốc tế Nhân Xà… có quá nguy hiểm không, nếu cảnh sát hình sự quốc tế biết bọn chúng ở Trung Hải, sao không phái nhiều người hơn đến bắt giữ?

- Cảnh sát hình sự quốc tế không làm như vậy được.

Dương Thần xem vào.


Ba người phụ nữ không hiểu, đều buồn bực đợi Dương Thần giải thích.

Dương Thần thản nhiên nói:

- Không nên xem trong phim hay trên ti vi chiếu, cảnh sát hình sự quốc tế không lợi hại đến thế, có thể đập tan các tổ chức tội phạm khắp thế giới, sau khi thành lập tổng bộ ở Pháp, bọn họ trở thành một tổ chức tình báo trung lập, nhiệm vụ của bọn họ là thông qua việc hợp tác với cảnh sát các nước, phối hợp chế tài và bắt giữ tội phạm.

Nói cách khác, cảnh sát hình sự quốc tế nhất định phải tôn trọng chủ quyền các quốc gia, bọn họ có thể hiệp trợ điều tra, nhưng nhất định phải thông qua cảnh sát địa phương để thực hiện nhiệm vụ, vì vậy, cảnh sát hình sự quốc tế chỉ phái một mình Vi Đình Hạo đến Trung Hải hiệp trợ, chủ yếu vẫn phải dựa vào cảnh sát Trung Hải như Nghiên Nghiên để bắt tội phạm.

Lâm Nhược Khê hơi tò mò hỏi:

- Sao anh lại biết rõ ràng vậy?

Dương Thần nhún vai:

- Nếu không phải bọn họ không cách nào đối phó anh, người bọn họ muốn bắt nhất chắc chắn là anh… anh đương nhiên biết tình hình bọn họ.

Câu trả lời này khiến Quách Tuyết Hoa và vú Vương không hiểu ra sao, nhưng Lâm Nhược Khê cũng chỉ thở dài thầm, thế giới của chồng mình, chính mình hiểu biết quá ít.

Nhưng mặc kệ, cho dù là người xấu tội ác tày trời, lấy chồng thì phải theo chồng.

Xem ti vi một lát, Lâm Nhược Khê thấy không còn sớm, định lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ, dù sao mai cũng phải đi làm.

Dương Thần thấy cô lên lầu, không nói gì đi theo lôi kéo:

- Đi theo anh.

Lâm Nhược Khê sửng sốt, nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt không khỏi đỏ lên…

Chẳng lẽ đêm nay muốn làm chuyện đó? Nhưng không phải anh ta nói phải chờ tới sau hôn lễ sao? Không phải đột nhiên đổi ý chứ…

Nghĩ đến đó, Lâm Nhược Khê vô tình bị Dương Thần kéo vào một căn phòng.

Lúc phát hiện Dương Thần đưa mình đến thư phòng chứ không phải phòng ngủ, Lâm Nhược Khê mới giật mình, là mình nghĩ linh tinh rồi, không khỏi thẹn thùng cúi đầu, sợ bị lộ ra.

Dương Thần thì nghĩ chuyện quan trọng hơn,,không chú ý đến vẻ mặt của cô, đóng cửa lại xong, xoay người lại nói:

- Bảo bối Nhược Khê, từ mai trở đi, em phải bắt đầu rèn luyện.

- Hả?

Lâm Nhược Khê ngẩng đầu, sự xấu hổ lúc nãy bay hết, mắt nhìn Dương Thần không hiểu gì.

- Anh nói em phải rèn luyện, tốt nhất là dậy sớm hơn, đi ra bờ sông hoặc công viên chạy bộ, giãn gân cốt, chắc em cũng không biết Thái cực quyền, tóm lại là luyện tập, mỗi ngày phải hít thở không khí trong lành, tranh thủ trong thời gian ngắn có thể tăng cường thể lực, tăng cao tinh khí.

Dương Thần nói thật.


Danh sách truyện HOT