Lọc Truyện

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nghìn cân treo sợi tóc!

Nhận thấy được Dương Thần không từ thủ đoạn nào, Mourinho đang muốn dùng lưỡi dao ngưng kết huyết thuật bổ về phía cổ Quách Tuyết Hoa!

Nhưng Mourinho như thế nào cũng không thể lý giải, tại sao Dương Thần đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa lại đánh gãy được tay mình!

- Lợi dụng sự đồng cảm của một người, so với lợi dụng thù hận của một người, còn ghê tởm hơn!

Dương Thần bên tai tầng lớp Huyết tộc hạ lưu nói một câu, tiếp theo, đã đưa tay hung hăng xuyên vào lồng ngực hắn ta, bóp nát trái tim nhơ bẩn kia!

Mourinho hiển nhiên chỉ là một tên nhãi ranh, không có cỗ lực lượng thần bí giúp hắn ta chữa trị cơ thể, trong nháy mắt trái tim bị đập nát, sinh mạng Huyết tộc của hắn ta cũng đi tới hồi kết!

Quách Tuyết Hoa và Vú Vương ở trong nhà mặt xám xịt, đều không tin tất cả những gì đang xảy ra phía trước.

Không chờ bọn họ bổ nhào vào Dương Thần khóc lóc, Dương Thần lại lần nữa biến mất, chỉ để lại thi thể Mourinho hóa thành một đống tro tàn.

Trong nháy mắt, Dương Thần lại lần nữa quay về bờ biển, thân ảnh trong hư không giống như ảo thuật, giống như thoắt ẩn thoắt hiện, chặn luôn hướng Drogba hóa ảnh chạy trốn!

Cỗ lực lượng thần kỳ kia vừa mới giúp Drogba chữa trị thân thể, tay Dương Thần lại lần nữa đánh đến!

Cơ thể của song chưởng Drogba bùng lên, dùng toàn bộ sức lực ngăn cản tấn công của Dương Thần, nhưng trong nháy mắt ngoài hai tay ra, xương gãy nát, hoàn toàn không có chút hiệu quả gì!


Trong khoảng thời gian giống như một tia chớp cuộc chiến đã xảy ra, khiến Lilith đứng xem cách đó không xa trợn mắt há hốc mồm, cái miệng nhỏ nhắn há thật to, nếu không phải thân hình thảm hại sau cuộc chiến, có thể rất đáng yêu.

Cả người Drogba từ lồng ngực bị chia làm hai mảnh, ngã quỵ xuống đất, kêu gào thảm thiết.

Dương Thần lại lại không đuổi theo tiếp tục đánh, mà là chậm rãi chờ thân thể Drogba lại lần nữa được chữa trị bởi cỗ lực lượng thần kỳ.

- Nói mau, Nghiêm Bất Vấn ở đâu.

Dương Thần lạnh giọng chất vấn.

Kêu thủ hạ lật khắp Hoa Hạ tìm Nghiêm Bất Vấn, cũng không thấy được bóng dáng của hắn ta, lực lượng ở nước ngoài cũng bí mật tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không biết được hành tung của hắn ta.

Nghiêm Bất Vấn quá nguy hiểm, không thể gióng trống khua chiêng đi tìm, cho nên cũng ảnh hưởng đến tiến độ.

Nếu có thể từ miệng bọn người kia hỏi ra chỗ của Nghiêm Bất Vấn thì tiết kiệm được bao nhiêu công sức.

Nhưng Drogba hiển nhiên sẽ không để Dương Thần toại nguyện.

Tuy rằng chữa trị thân thể xong rồi, nhưng trong thân thể lực lượng quỷ dị còn sót lại hoàn toàn không đủ để chống đỡ chữa trị một lần nữa cho hắn ta, miệng không ngừng phun ra máu loãng.

- Anh…Anh quả nhiên lợi hại…

Drogba không cam lòng hỏi ngược lại:

- Nếu tôi nói…Anh sẽ bỏ qua cho tôi?

- Không.

Dương Thần nói:

- Nếu nói ra, chỗ yên nghỉ của anh có thể có thêm người chôn cùng.

Drogba đầy răng màu đỏ cười nói:

- Chôn cùng? Thật là buồn cười! Tôi nói thật cho anh biết, Minh vương dù chết cũng sẽ không nói cho anh biết anh ta ở đâu, đợi cho Nghiêm Bất Vấn chuẩn bị đầy đủ, lúc xuất hiện lần nữa, chính là anh sẽ được chôn cùng ta!

Đáng chết! Quả nhiên như vậy!

Dương Thần đã sớm buồn bực vì sao những chuyện phiền phức của bao nhiêu năm nay, cũng không có thể cho mình sự công kích trí mạng, cũng không thể thật sự tạo thành thương tổn thực chất đối với những người ở xung quanh mình.

Quả nhiên nhóm này chỉ là vật hi sinh sao? Không ngừng tạo phiền toái cho mình, Lâm Nhược Khê và những người bên cạnh, không rảnh quan tâm đến hành tung của Nghiêm Bất Vấn, đây là chiêu kéo dài thời gian của mình?

Nghiêm Bất Vấn nếu đã phát hiện được có thể cấp bậc đó làm tổn hại đến mình là có thể đến từ lực lượng quỷ dị của thần thạch, vậy rất có khả năng đang không ngừng tích tụ, thậm chí đi tới cảnh giới mà mình không thể đối phó được.


Dương Thần tuy rằng chưa nói tới sợ hãi, dù sao thực lực tuyệt đối của mình còn mạnh hơn nhiều Nghiêm Bất Vấn, nhưng tự tin thì tự tin, chẳng may có chuyện không hay xảy ra, vậy thì chơi quá trớn rồi!

Nhưng đã đến nước này, Dương Thần không hề do dự, Drogba này rõ ràng là đánh chết không nói, hơn nữa chết đối với Huyết tộc mà nói kỳ thực không quá đáng sợ, cho nên giữ hắn ta lại cũng sẽ không moi được gì.

Dĩ nhiên vận dụng Độ Kiếp kỳ tu vi, Dương Thần cũng không cần quan tâm, trực tiếp phát động sức mạnh của thiên địa, đem Drogba trống rỗng hóa thành một đống bột mịn!

Lilith trơ mắt nhìn Drogba vừa mới cười to bị một trận gió thổi đi, không để lại cái gì, không khỏi rung mình.

Nếu nói trước kia còn có ảo tưởng mập mờ với Dương Thần, thì bây giờ, Lilith chỉ mong có thể duy trì quan hệ bạn bè là tốt rồi.

Đương nhiên, nếu người này có thể để ý đến mình, một lần nữa được hiến thân cũng là một vinh hạnh, chỉ có điều, nghĩ đến người đẹp vây quanh bên người ta, cũng sẽ không cần “bà lão” hơn hai trăm tuổi này…

Drogba và Mourinho chết đi, sự việc cuối cùng tạm thời kết thúc, hai cái đinh chôn ở Trung Hải cũng đương nhiên nhổ đi.

Về phần vấn đề giải thích với báo truyền thông về cái chết của Lộ Dao như thế nào, kỳ thật nói khó cũng không khó, dù sao chính phủ và cảnh sát đều không có khả năng công khai thật sự có quỷ hút máu, cho nên, việc làm giả một vài chứng cứ, không cần Dương Thần quan tâm, người ta cũng sẽ làm giúp.

Giới truyền thông cho dù nghi ngờ thông tin, cũng không dám đối nghịch chính phủ, đến cuối cùng, chỉnh sửa lại thông tin bất lợi với Ngọc Lôi lúc trước.

Kết quả cuối cùng, không chỉ Triệu Hồng Yến trở thành người vô tội bị vu oan, Ngọc Lôi cũng là gặp phải sự cạnh tranh khốc liệt trên thương trường, mong mọi người thông cảm và ủng hộ, dù sao rất nhiều người vẫn tin tưởng, người nổi tiếng thì vẫn luôn dễ bị ghét.

Hành động lần này, sau khi Dương Thần xử lý xong Raphael, Lilith tuy rằng không dám nói cái gì, nhưng hiển nhiên vẫn là có chút oán hận.

Dù sao, Raphael là thành viên quan trọng tổng bộ tộc Bruch, cho dù nói dối người giết Drogba, cũng sẽ khiến Lilith lúc báo cáo bên trong Camarilla khá khó xử.

Nhưng Lilith cũng không dám hoài nghi cách làm của Dương Thần, sau đó liền mang theo hình phủ ma khí của Huyết tộc, trở về Châu Âu.

Dương Thần thì vẫn đang tức, lại lần nữa liên lạc với bộ hạ của mình trên phạm vi toàn thế giới phái thêm người đi tìm kiếm tung tích của Nghiêm Bất Vấn! Chỉ cần nơi nào có phòng thí nghiệm thì tuyệt đối không tha!

Hơn nữa, nếu Nghiêm Bất Vấn phải làm nghiên cứu khoa học, tất nhiên cần nhiều tài chính, cũng cần mua tài liệu thực nghiệm, Dương Thần cũng không tin, hắn có thể biến ra những thứ kia!

Ba ngày sau, phong ba đã qua đi, cuộc sống thường nhật cuối cùng cũng quay lại.

Dương Thần vừa dạy các cô tu luyện, vừa lo lắng cho tốc độ của các cô.

Ngoại trừ Thái Ngưng đã gọi điện đến báo tin tốt, đã vững vàng tiến nhập Tiên Thiên cảnh giới, những người khác, cho dù Sắc Vi thiên phú rất cao, nhưng tốc độ tu hành cũng không gọi là nhanh.

Sắc Vi tuy rằng ở trong dông tố cảm ngộ được một vài thứ khó hiểu của cảnh giới trên, nhưng thể chất của bản thân, cũng không giống như Dương Thần có được sự chiếu xạ của thần quang, hơn nữa năng lực cảm ngộ cũng quả thực không bằng thiên phú của Dương Thần, cho nên, với tốc độ tu luyện như vậy, Dương Thần đánh giá các cô ít nhất phải tới bốn mươi lăm, sáu tuổi mới có cơ hội bước vào Tiên Thiên.

Nếu như nói đúng về Sắc Vi mà nói, tốc độ như vậy có thể chấp nhận, còn những người khác, thì có thể khoảng sáu mươi tuổi mới có cơ hội bước vào Tiên Thiên!

Kỳ thật nếu đặt vào giới tu hành võ cổ, Dương Thần tự nghĩ ra công pháp vô danh, đã là thần công quá tuyệt diệu, dù sao rất nhiều người tu hành từ nhỏ không ngừng dùng dược vật rèn luyện thân thể, đến trăm tuổi cũng không chắc có thể đến Tiên Thiên, nhưng công pháp của Dương Thần là giữa đường xuất giá cũng gần như tuyệt đối có thể bước vào Tiên Thiên cảnh giới.

Nhưng Dương Thần không đợi được! Các cô cũng không thể đợi đến sáu mươi tuổi trở nên già rồi mới có thể duy trì dung mạo.


Nhưng Dương Thần sẽ không tự nói ra cái phát hiện không may này, nó sẽ chỉ làm các cô tăng thêm gánh nặng.

Còn có thời gian bao nhiêu năm, Dương Thần tin, xe đến trước núi ắt có đường, sẽ có thể nghĩ ra phương pháp tăng tốc độ tu hành.

Cuối tháng bảy, mấy ngày trước khi Tuệ Lâm biểu diễn, đã sớm hẹn trước, bởi vì việc của Ngọc Lôi nên phải trì hoãn, cuộc tụ hội mang tính chất gia đình chúc mừng Đường Đường và Trinh Tú đỗ đại học Trung Hải, rốt cuộc trong một ngày mọi người đều rỗi đã đến.

Dương Tiệp Dư hưng phấn dị thường, sáng sớm đã gọi điện thúc Dương Thần và người nhà tới Viên gia, còn không quên nhắc nhở phải cho Tuệ Lâm đi cùng, còn chỉ định Tuệ Lâm hát mấy bài.

Tuy rằng là những ngày hè chói chang, nhưng khu nhà cao cấp ven hồ của Viên gia, có những bóng cây rậm rập bao trùm.

Dương Thần dẫn theo đám người Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa, cùng Dương Tiệp Dư đi vào nơi liên hoan, ở trong rừng cố ý dựng mấy gian nghỉ chân bằng trúc, nhóm người hầu của Viên gia đã bày ra đủ loại điểm tâm, còn có đầu bếp đang làm đồ nướng, rõ ràng chỉ có mười mấy người, nhưng lại mở tiệc vô cùng long trọng.

Mẹ con Đường Uyển đã tới từ lâu rồi, hai mẹ con làm cho người ta mở rộng tầm mắt đang ngồi bên hồ ăn ngô nướng, Đường Đường mặt nhem nhuốc, làm cho người ta dở khóc dở cười, định chạy lại ăn bữa sáng.

- Con nhìn con, con bé xui xẻo này, ăn ngô thế nào lại làm đen mặt thế này?

Đường Uyển cười mắng, lấy cái khăn tay cua người hầu lau mặt cho con gái.

Đường Đường nhai bắp ngô, ngoài miệng còn dính một hạt ngô, hồn nhiên ngây ngốc cười tươi.

Đường Uyển bất đắc dĩ, qua chỗ Dương Thần đợi người chào hỏi, lại nói với Đường Đường:

- Con không thấy cha mẹ chồng con đều ở đây sao, cũng không sợ mất mặt à.

Đường Đường cũng không đáp lời, chỉ dừng lại, đôi mắt tròn xoe mở thật to, sau đó ợ một cái, khiến cho Đường Uyển không biết làm thế nào.

Bởi vì Viên Dã và Đường Đường đã định hôn ước, quan hệ hai nhà rất thân mật, giống như ở nhà mình vậy.

Quách Tuyết Hoa và Dương Tiệp Dư đã nói chuyện thật vui, Quách Tuyết Hoa nhìn xung quanh, chỉ thấy Viên Hòa Vĩ ở kia chỉ huy đám người hầu, không thấy cháu trai, tò mò hỏi:

- Viên Dã đâu, ngày thường không phải đều dính lấy cô bé Đường Đường kia sao?

Dương Tiệp Dư cười nói:

- Hôm nay còn có hai khách “ít đến” tới, cho nên Viên Dã đặc biệt lái xe đi đón rồi, tóm lại đợi đón về rồi chị dâu sẽ biết.


Danh sách truyện HOT