Lọc Truyện

Cô Vợ Trọng Sinh

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

CHƯƠNG 559

Mặc kệ ra ngoài với mục đích gì, điều mà anh quan tâm từ đầu đến cuối chỉ là đứa bé này.

Tưởng Cầm liên tục bật cười, giọng điệu nhẹ nhàng trào phúng: “Có phải là không còn đứa bé này nữa thì anh sẽ không có lý do quan tâm rồi không?”

“Tưởng Cầm!” Anh bỗng chốc nghiêm giọng nói: “Nếu như em dám động vào nó thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em!”

Tưởng Cầm nhướng mày hỏi lại: “Anh có thể làm gì? Kêu tôi một mạng đền một mạng à?”

Anh nhìn về phía của cô, khóe miệng anh ẩn chứa nụ cười lãnh khốc đến triệt để.

“Hai cái mạng, là hai cái mạng.”

Cả người Tưởng Cầm đều cứng đờ, bàn tay nắm chặt lấy góc bàn mới có thể chống đỡ được, tâm trạng lưu luyến lúc nãy bị một câu nói này của anh dập tắt hoàn toàn.

Chuyện có liên quan đến Nhiễm Hiểu Tinh, anh không có giây phút nào là không ghi nhớ ở trong lòng, hơn nữa anh biết lúc nào dùng lời nói như thế nào để có thể tạo thành vết thương nặng cho cô.

Vô số lần anh đều không biết mệt.

Đã như vậy rồi thì cần gì phải dây dưa không rõ cơ chứ, cô không phải là trốn, là lựa chọn cách để hai người có thể giải thoát cho nhau. Hận cô, chắc có lẽ là Mộ Dung Hoành Nghị cũng không tốt hơn được.

Nghĩ như vậy, cô cười, giọng nói thật thấp: “Vậy thì tôi đền bù lại cho anh là được.”

Mộ Dung Hoành Nghị liền giật mình, rất nhanh anh lạnh lùng nói: “Em lấy cái gì bồi thường lại cho tôi, lại sinh thêm một đứa nữa?”

Lời nói này nghe có chút trào phúng, nhưng thật ra có hơi mập mờ.

Nhưng mà giờ phút này tâm trạng của Tưởng Cầm có chút khác biệt, cô không cảm thấy được sự mập mờ, cô chỉ nhận được cảm giác đắng chát.

Hai người đều giữ im lặng, Mộ Dung Hoành Nghị dựa vào vách tường, nghe thấy tiếng hít thở của cô, tâm trạng dần dần khôi phục lại rất nhiều, bên gò má mang theo nụ cười tự giễu. Cũng chỉ là biết cô không có ở nhà mà thôi, thế mà lại thất lễ chạy tới từ bữa tiệc, hóa ra là anh cũng sẽ làm ra chuyện buồn cười như vậy.

Tâm trạng của Tưởng Cầm thay đổi, cô đột nhiên nghĩ đến nếu như ngày mai mình đã đi, vậy thì tối nay hôm nay ở cùng với anh chắc là một đêm cuối cùng.

Một hồi lâu sau, cô cũng không mở miệng, Mộ Dung Hoành Nghị không kiên nhẫn được nữa, cứng nhắc nói: “Thay quần áo đi, tôi dẫn em ra ngoài ăn cơm.”

“Không…”

Lời nói từ chối của cô vẫn còn chưa thốt ra, anh đã lạnh giọng nói: “Tôi dẫn theo tiểu Mộ Dung đi, em có thể lựa chọn từ chối nhưng mà nó nhất định phải đi.”

“…”

Tưởng Cầm ngẩng đầu lên nhìn anh vài lần: “Anh làm như thế này có khác gì với bắt cóc đâu?”

Anh cong khóe môi, không nhanh không chậm trả lời lại cô: “Bắt cóc là phạm pháp.”

Cô biết là cô nên từ chối nhưng mà cô chỉ cần nghĩ đến tối ngày hôm nay có thể sẽ là ngày cuối cùng, cho nên cô không nỡ.

“Tôi đi.”

Cô trả lời rất dứt khoát, cũng làm cho Mộ Dung Hoành Nghị có chút kinh ngạc, nhưng mà ánh mắt của anh liền giãn ra ngay lập tức, trong mắt cũng đã bắt đầu chất chứa ý cười.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT