Chương 132: Chia cắt hai người
Vào lúc này, cô rất hy vọng rằng mình có thể sà vào lòng anh ta, sà vào bộ ngực ấm áp và êm ả kia, từng là bến đậu mà cô quyến luyến nhất. Nhưng bây giờ, con đã mất, trái tim cô không thế nào quay trở lại như trước đây nữa, mặc dù biết rằng trách anh ta thì hơi oan ức cho anh ta.
Nhìn thấy cô như thế này, anh ta rất muốn ôm cô, hôn cô, rất muốn ôm cô vào lòng rồi nói câu xin lỗi.
Anh ta muốn làm như vậy nhưng đã không làm như vậy.
Chỉ siết thật chạt hai nắm tay và không dám tiến lên phía trước, bởi vì anh ta quá áy náy vì đã để cho cô phải chịu đựng quá nhiều khố cực.
“Anh ra ngoài đi!” Tâm trạng của cô có vẻ hơi kích động, và anh ta sợ cô sẽ kích động nên vội nói ngay: “Được, em không cho anh vào đây, anh sẽ ra ngoài. Anh sẽ ra ngoài ngay lập tức! Em đừng kích động, sức khỏe ngay lập tức! Em đừng kích động, sức khỏe của em vẫn chưa chịu nối kích động đâu! Anh sẽ ở bên ngoài hành lang, em có cần gì thì gọi anh, anh bằng lòng làm trâu làm ngựa để hầu hạ em, xin em đừng đuổi anh đi xa quá!”
Giọng điệu nhún nhường của anh ta khiến tim cô càng chua xót và buồn bã hơn.
Tần Trọng Hàn bất lực, sợ rằng cô sẽ nổi giận nên đành phải đứng ngoài hành lang.
Hàn Lạp nhìn thấy anh ta bước ra liền nhướn mày lên. “Cô ấy thức rồi hả?”
Còn Tần Trọng Hàn lại cau mày, anh ta thấy chướng mắt bộ dạng Hàn Lạp quan tâm đến Hà Hà. “Anh là ai?”
Hàn Lạp hơi ngây người ra rồi mím môi. “Anh không cần phải biết!”
”Anh tiếp cận Hà Hà rốt cuộc là có mục đích gì?” Trực giác của Tần Trọng Hàn cho biết rằnq anh ta có mục đích. “Chia cắt hai người!” Hàn Lạp thốt ra bốn từ với vẻ dửng dưng.
Trong đầu Tần Trọng Hàn kêu oong oong như bom nổ, đúng là anh ta có mục đích thật, hơn nữa động cơ không hề đơn giản, thừa nhận rất thẳng thắn. Tần Trọng Hàn lạnh lùng nói: “Anh đừng hòng!”
Hàn Lạp nhún vai rồi nói với vẻ khiêu khích: “ít nhất bây giờ cô ấy chịu nói chuyện với tôi, và không muốn nói chuyện với anh.”
Tần Trọng Hàn lảo đảo lùi lại một bước. Phải! Về mặt khí thế, anh ta cảm thấy mình đã thua thật rồi, nhưng anh ta không muốn nhận thua: “Người mà Hà Hà yêu là tôi!”
“Nhưng hình như người anh yêu là Mạc Lam Ảnh! Trong tim anh, Mạc Lam Ảnh luôn đứng ở vị trí đầu tiên. Có khi nào anh đặt Tiêu Hà Hà ở vị trí đầu tiên chưa?” Lời của Hàn Lạp giống như sét đánh giữa trời trong, bỗng chốc làm cho Tân Trọng Hàn chết lặng. Đúng vậy!
Anh ta không có! Lúc nào anh ta cũng làm cho Hà Hà bị tổn thương!
Tần Trọng Hàn đau đớn nhắm mắt lại rồi bất giác lắc đầu. Cuối cùng anh ta ngồi xuống ghế, cúi đầu xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay, khó kìm chế nỗi bi thương.
“Mạc Lam Ảnh thực sự xứng đáng được anh đối xử như vậy sao?” Hàn Lạp vứt lại một câu rồi đi vào phòng bệnh.
Ỷ anh ta là gì?
Trong đầu Tần Trọng Hàn cứ lặp đi lặp lại câu nói đó. Anh ta biết rằng Lam Ảnh đã là quá khứ, người mà anh ta yêu là Hà Hà, nhưng những chuyện anh ta làm luôn là…
“Hàn Lạp, anh về đi!” Tiêu Hà Hà thấy Hàn Lạp đi vào liền nhẹ nhàng nói: “Chờ sau khi tôi khỏe lại, tôi hy vọng sẽ được nghe hết câu chuyện của anh!” “Khóng softói la ké bénh hoan á?” Anh ta
hó¡.
“Anh khóng phái!” Có chác chán.
“Dirgc! Va y thi có hay nhanh khóe lai. Hóm nay cüng khuya quá rói, tó¡ se khóng di dáu, dé ngáy ma¡ rói tính! Báy gió có ngu di!” Han Lap dap chán lai cho có.
Cf phóng khách nhá ho Tan váo lúe 5 gió sáng.
Vang lén tieng hét tire gián cúa óng Tan. “Con nói cái gl? Tiéu Ha Há da mang thai cháu cúa ba? Báy gió cháu ba khóng con nCra? Chet tiet! Sao lai khóng con nCra?”
Tán Trong Han chí cúi gám mát xuóng, khó che giáu dau thirong.
Giong cúa Tan Láng Háng bóng lanh nhu” báng. “Máy lám cái tro gl vay há? Oúa cháu thú hai cúa tao cú váy má khóng con nCra á? Ai cho máy ve dáy? Sao máy khóng ó lai bénh viện chăm sóc cho người ta?”
Sau lời nhắc nhở của ba mình, Tần Trọng Hàn ngay lập tức lấy lại tinh thần. “Hà Hà không muốn gặp con, con cũng hết cách. Con muốn chở Ngữ Điền đến đó, có lẽ cỏ ấy gặp Ngữ Điền thì sẽ chú ý đến con!”
“ừm! Đi!” Ông Tần chụp lấy cái áo, không kìm được câu trách móc: “Nhìn bộ dạng vô dụng của mày kìa!”
“Ba!” Tần Trọng Hàn nhìn ông ta đầy kinh ngạc. “Ba vậy là…”
“Đến bệnh viện, gọi Ngữ Điền dậy!” Tần Lăng Hàng liếc nhìn đồng hồ, trời cũng gần sáng rồi, có dậy sớm một chút cũng không thành vấn đề. “Rốt cuộc mày có phải là đàn ông họ Tần không? Đúng là vô dụng quá! Còn bắt ông già và con trai mày giúp một tay. Một người phụ nữ mà cũng không lo xong được. Dì Trương đâu rồi? Dì Trương, mau thức dậy hầm nồi canh gà, nấu tố yến, rồi kêu người mang đến bênh viên cho mơ chủ!”
Tai thófi d¡ém náy, Tan Trong Han hoán toan khóng có y kien gl, chí nghe theo sự sap xép cua ba minh.
“Ba, ba khoan da!” Tan Trong Han chira tírng tháy ba minh cáng tháng nhir váy bao
“Con đến bệnh viện trước đi ba đến bệnh viện sau. Mót ngirói phu nCr roi váo tinh trang náy thl lám sao má róri xa ngirófi ta dirge? Trong lóng có áy chác phái buón lám, máy de cho có áy chiri máy vái cáu bó sé chét á? Con nCra, máy goi dién ve lá diroc roi, ai kéu máy dích thán chay ve dáy? Váy ai ó sé chám sóc có ay trong bénh vién?”
“Là một người khác!” Tần Trong Hàn cúi dáu xuóng, con lá mót ngirói dán óng dep trai. Ha Há thá ráng sá váo lóng ngirdi dán óng khác má khóc chir cüng khóng chju gap mlnh, có thé tháy có áy thát vong ve minh nhi’éu
Anh ta cũng không còn cách nào khác, ở lại bệnh viện suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra cách đưa Ngữ Điền đến đó, nếu không anh ta thực sự lo rằng Hà Hà sẽ bị người đàn ông đó cám dỗ mất. “Ba à, còn phải đi đón Thịnh Thịnh nữa. Có Thịnh Thịnh ở đó, có lẽ cô ấy sẽ quên đi nổi đau bị mất con!”
“Đế ba kêu tài xế đi đón, con tranh thủ quay lại bệnh viện đi, sao có thể để người khác chăm sóc con dâu của ba được?” Tần Lăng Hàng càng nhìn con trai mình thì càng không hài lòng.
Tần Trọng Hàn lại chạy sốt vó đến bệnh
viện.
Hàn Lạp nhìn thấy Tần Trọng Hàn đã đi rồi mà con quay trở lại, cảm thấy hơi bất ngờ.
“Hà Hà sao rồi?” Tần Trọng Hàn khấn trương hỏi.
“Ngủ rồi!” Hàn Lạp nói với giọng điềm
tĩnk “Moil I onh /tõ nno\f loi rA¡ wõw tAỈ oíìnn nân
i H 99*07 AI 110/ tĩnh. “Nếu anh đã quay lại rồi, vậy tôi cũng nên đi. Trời sáng rồi!”
“Anh định đi à?” Tần Trọng Hàn hỏi với vẻ hơi khó tin.
“Nếu anh không muốn tôi đi, vậy cũng được. Anh chắc chắn chứ?” Hàn Lạp nhướn mày, hỏi với giọng gian xảo.
“Anh mau đi đi!” Tần Trọng Hàn hoàn toàn khõng ngờ là sẽ như vậy, chẳng phải anh ta có ý đồ với Hà Hà à? Sao lại muốn đi?
Khi Tần Lăng Hàng dẫn theo cháu trai Ngữ Điền xuất hiện ở cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang ngồi trên băng ghế ở hành lang với vẻ chán nản, bộ dạng đó thật khiến người ta nối giận. “Con không đi vào trong à?”
“Ba ơi!” Ngữ Điền đã lâu rồi không gặp Tần Trọng Hàn, nên khi vừa nhìn thấy anh ta thì ngay lập tức bước đến, kéo tay Tần Trọng Hàn: “Me đâu rồi ba? Me đana ởtrona Dhòna “Con trai!” Tần Trọng Hàn ôm cậu bé, như thể muốn được truyền chút sức lực từ cậu. “Mẹ đang ờ trong phòng!”
Cùng lúc đó, ở hành lang, người tài xế cũng đang dẫn Thịnh Thịnh chạy đến.
“Mẹ con bị gì vậy?” Thịnh Thịnh vừa nhìn thấy Tần Lăng Hàng, Tần Trọng Hàn và Ngữ Điền đều đang đứng ở cửa phòng bệnh thì lo lắng hẳn lên, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm trọng. Rồi vội vã đấy cửa đi vào trong phòng, nhìn thấy Tiêu Hà Hà đang nằm ngủ trên giường bệnh, khóe mắt Thịnh Thịnh bỗng đỏ ửng lên.
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
Cả hai đứa trẻ đều đỏ mắt lên.
Tiêu Hà Hà bị làm ồn nên thức dậy, vừa mở mẳt ra thì nhìn thấy hai đứa trẻ. “Thịnh
tu:_u m~.*~ r> I : u: J-Î.. Usít
I ■ oo-ny 110/ Tiêu Hà Hà bị làm ồn nên thức dậy, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy hai đứa trẻ. “Thịnh Thịnh, Ngữ Điền. Sao hai đứa lại đến đây hết vậy?”
“Mẹ ơi, sao mẹ lại ở bệnh viện vậy?” Thịnh Thịnh nắm lấy tay của Tiêu Hà Hà. “Có chuyện gì vậy mẹ? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mẹ vậy?”
“Mẹ đã có em rồi, nhưng em không còn nữa!” Ngữ Điền nói, khi đến đây hình như ông nội đã nói với cậu bé như vậy, kêu cậu tìm cách an ủi mẹ.
“Có em rồi?” Thịnh Thịnh nhíu mày nhìn Tiêu Hà Hà. “Mẹ có em bé rồi, sau đó lại không còn nữa?”
Tiêu Hà Hà vừa định trả lời, nhưng khi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tân Lăng Hàng đã đi vào phòng bệnh, cỏ ngay lập tức ngạc nhiên. “Bác trai, bác…, sao bác cũng đến đây?” “Mẹ ơi, ông nội lo cho mẹ, ông đã kêu bà Trương nấu canh gà và tổ yến cho mẹ rồi, chút nữa chú tài xế sẽ đưa đến. Mẹ ơi, khi nào thì con và anh Thịnh Thịnh mới có thêm em trai và em gái hả mẹ?” Ngữ Điền nói một lèo làm Tiêu Hà Hà nghẹn ngào. Khi nào hả? Chắc không, chắc sẽ không bao giờ nữa!
“Ngữ Điền, con sẽ có em sớm thôi!” Tần Lăng Hàng nói chắc chắn: “Chờ mẹ con khỏe lại, nhất định con sẽ có thêm em!”
Trái tim của Tiêu Hà Hà run rẩy, không nói nên lời.
Cô không ngờ Tân Lăng Hàng cũng đến.
“Sao tự nhiên lại mất chứ?” Tần Lăng Hàng rất nuối tiếc, thở ra một hơi thật dài. “Cứ tịnh dưỡng cho khỏe, chờ cơ thể khỏe lại rồi, con cái vẫn sẽ có thêm được!”
“Bác trai!” Tiêu Hà Hà ngạc nhiên.
Lúc này, Tần Trọng Hàn cũng đi vào. Sau một đêm, râu xanh đã mọc đầy cằm của anh ta, cả người cũng tiều tụy đi rất nhiều. Vừa nhìn thấy anh ta, trong mắt cô đầy vẻ áy náy.
Còn Thịnh Thịnh lại rất im lặng, cậu bé nghiêng đầu liếc nhìn Tần Trọng Hàn. Khi nhìn thấy nét mặt của anh ta, trên khuôn mặt nhỏ bé của Thịnh Thịnh đầy vẻ sáng tỏ, cậu bé liền nghiêm mặt hỏi Tần Trọng Hàn: “Chú ơi, em có phải con của chú không?”
Tần Lăng Hàng vừa nghe thấy vậy liền nổi giận. “Thằng nhóc, không phải của họ Tần thì còn của ai? Đương nhiên là con của chú Tân con rồi!”
Nhưng Thịnh Thịnh vẫn đang chờ câu trả lời của Tần Trọng Hàn, vẻ mặt cậu bé như đang phán đoán. “Chú ơi, có phải không?”
Tân Trọng Hàn gật đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!