Anh ta gật đầu, rồi ôm chặt cô lần nữa, và hôn lên môi cô. “Bà xã à, chúng ta về nhà thôi! Hôm nay em phải dành trọn cho anh có được không?”
“Ừm, được chứ, nhưng không phải chúng ta đã nói sẽ đưa Ngữ Điền và Thịnh Thịnh đi chơi à?”
“Hôm nay anh chỉ muốn ở bên em, để chúng chơi với ông nội cũng được mà!” Anh ta nói.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta, cô nhìn vào mặt anh ta và gật đầu. “Được rồi, hôm nay em chỉ ở cùng anh thôi!”
Trong phòng sách ở biệt thự số 15.
Tần Trọng Hàn vừa về tới thì liền đi vào phòng sách rồi nhốt mình trong đó, không có chút biểu cảm nào trên khuôn mặt đẹp trai kia. Lúc này, anh ta đang nói chuyện điện thoại, còn Tiêu Hà Hà thì đang pha cà phê ở tầng dưới.
“Chi Ngôn, là tôi đây!” Giọng của Tần Trọng Hàn hơi hạ xuống. “Năm năm trước, anh có biết ba của Hà Hà là ai không?”
Người ở đầu bên kia hơi ngập ngừng. “Tôi không biết, sao vậy?”
“Chi Ngôn à, ông ấy là Tiêu Nam Bắc!” Tần Trọng Hàn nhắm chặt mắt lại, giọng càng thấp hơn.
“Sao trùng hợp quá vậy?” Người ở đầu bên kia kinh ngạc. “Tổng tài, vậy cô ấy đã biết những gì rồi? Phải làm gì đây?”
“Tôi không biết phải làm gì nữa, cô ấy vẫn chưa biết…” Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Anh có chắc năm năm trước đã đem tiền đến đó không?”
“Ừm! Tôi đã đem đến đó rồi mà!” Người đó nói.
Tần Trọng Hàn gật đầu. “Thôi được rồi, tạm thời anh cứ giữ bí mật đã, tôi sẽ liên lạc với anh sau!”
Tần Trọng Hàn gác máy, châm một điếu thuốc và từ từ hút lấy.
Khi Tiêu Hà Hà bưng cà phê vào thì ngửi thấy mùi thuốc lá, liền câu mày nói. “Anh lúc nào cũng hút thuốc, không tốt cho sức khỏe đâu. Khi nào anh mới chịu cai thuốc đây?”
“Anh không cai được đâu!” Tần Trọng Hàn nhả ra một vòng tròn khói trắng, kéo tay cô để cô ngồi lên đùi mình, tư thế này làm cô đỏ mặt.
Tiêu Hà Hà giật lấy điếu thuốc trong tay anh ta rồi dúi vào trong cái gạt tàn trên bàn. “Sao lại không cai được? Chỉ cần anh muốn cai thì nhất định sẽ được!”
Anh ta mỉm cười. Không biết tại sao, Tiêu Hà Hà luôn cảm thấy trong nụ cười của anh ta có rất nhiều thương cảm, nhất thời thấy hơi bồn chồn. “Anh sao vậy?”
“Anh ổn mà!” Cuối cùng Tần Trọng Hàn đã hoàn hồn lại, ôm lấy eo cô và kéo cô vào lòng. “Cho anh ôm em một chút!”
Tiêu Hà Hà hoảng hốt ngẩng đầu lên, anh ta đã ôm chặt cô và vùi đầu vào vai cô.
“Anh sao vậy? Hình như anh có tâm sự gì đó!” Cô nói.
Tần Trọng Hàn đột nhiên với tay ra giữ chặt cổ cô, ngước đầu lên nhìn cô. Khuôn mặt đẹp trai của anh ta tiến sát đến, đầu lưỡi nóng hổi chui vào miệng cô và khuấy động.
Anh chỉ sợ mất em thôi, thật sự rất sợ!
Anh ta thầm nói trong lòng.
Nụ hôn của anh ta như thể đang cướp đoạt thứ gì đó, đầu lưỡi cuốn vào trong, hôn chặt miệng cô một cách ngang ngược.
Cô phát ra tiếng rên rỉ, không thể trốn thoát.
Hành động quá mãnh liệt của anh ta khiến cô không chỉ khó thở, mà còn hơi sợ hãi, cơ thể cô khẽ run lên.
“Tần Trọng Hàn…” Cuối cùng Tiêu Hà Hà cũng hít được một ít không khí, mới khẽ thì thầm.
Hơi thở dần trở nên không ổn định, Tần Trọng Hàn vẫn hôn cô không dứt ra, bàn tay rộng lớn ôm lấy đầu cô, không cho cô giãy giụa, không cho cô được phép trốn tránh. Sự ngang ngược của anh ta đột ngột đến mức cô không thể chống lại được.
Hơi thở nặng nề của anh ta, giọng anh ta rất khàn. “Em là của anh.”
Tiêu Hà Hà ngây người ra, có một cảm giác hạnh phúc đến lạ thường, nhưng một nỗi bất an tự nhiên cũng ập đến. Hai má đỏ bừng vì thiếu oxy, môi cô bị anh ta hôn đến sưng đỏ lên, tim đập nhanh thình thịch. “Anh lạ quá!”
Bàn tay đang ôm eo cô của Tần Trọng Hàn đột nhiên siết chặt, hai tay giữ người cơ rồi nhấc bổng cô lên, đạp cửa và đi thẳng vào phòng ngủ.
“Tần Trọng Hàn, em tự đi được mà!” Tư thế bây giờ của cô thật xấu hổ, bấu vào eo anh ta, còn hai tay của anh ta thì giữ chặt mông cô, cô đành phải ôm lấy cổ anh ta để bản thân không bị rơi xuống.
“Anh muốn bồng em!” Anh ta nói, đôi mắt rực lửa, nhưng cũng có một chút buồn bã.
Cô thấy hơi lo nên khẽ hỏi: “Có phải anh có tâm sự gì không?”
Anh ta đặt cô lên trên giường rồi lật người cô lại, lẩm bẩm nói: “Anh muốn em, rất rất muốn.”
Hơi thở của anh ta rất gần, đến mức làm cô thấy nhột nhột.
“Nhưng mà, tối qua không phải anh đã…” Cô đỏ mặt lên rồi nhíu mày lại.
Tần Trọng Hàn cạ cạ vào cổ cô, môi anh ta chạm vào da cô: “Anh sợ!”
“Cái gì?” Hình như cô chưa nghe rõ, nên đã hỏi lại: “Anh nói gì?”
“Không có gì!” Anh ta nói.
Điều này hoàn toàn không giống anh ta chút nào cả. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Cô hơi nghi ngờ, lại ngẩng lên nhìn anh ta, nhìn thấy khuôn mặt anh ta đang gần ngay trước mắt, chưa đầy năm centimet, anh ta cứ lặng lẽ nhìn cô như vậy, đôi mắt đen sáng lên. Và rồi, trong lúc cô vẫn đang ngây người ra, hơi thở của anh ta đã ập đến, làm cô không thể né tránh được.
Nụ hôn của anh ta, đến quá nhanh và quá gấp rút, ngang ngược nhưng dịu dàng, khiến cô không thể không chìm đắm vào trong nó.
Đầu lưỡi lướt qua từng khẽ răng của cô, nâng lưỡi cô lên để trêu đùa.
Anh ta càng siết chặt cơ thể nhỏ nhắn của cô, như thể muốn cô hòa vào trong cơ thể mình, liên tục những nụ hôn nồng nàn, ý nghĩ muốn có cô đang cháy rực.
“Bà xã à…” Anh ta hét lên bên tai cô với giọng khàn khàn.
Hơi thở của Tiêu Hà Hà cũng gấp gáp, chỉ líu ríu một tiếng.
Cô chỉ cảm thấy cả người mình đang rất nóng, hai má đã đỏ ửng lên.
Đôi mắt mơ màng, trong mắt chỉ có khuôn mặt đẹp trai của anh ta. Đôi môi nóng bỏng của anh ta dán chặt vào da cô, từng nụ hôn được in xuống. Cô chỉ cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào nữa, mềm nhũn ra làm cô không cử động được.
“Đừng…” Giọng nói dịu dàng của cô giống như một lời mời gọi, giống như một dòng suối ngọt ngào chảy vào trong tim Tần Trọng Hàn, anh ta lại cúi đầu xuống để tìm môi cô.
Đôi môi cô mềm mại đến lạ thường, như những cánh hoa ngọt ngào. Lưỡi của hai người quấn vào nhau, tặng cho cô những nụ hôn dữ dội. Tiêu Hà Hà nhắm chặt mắt và nhẹ nhàng đáp lại, nụ hôn của anh ta càng mãnh liệt hơn, chiếm lấy môi cô như một con thú dữ.
Tay anh ta luồn vào trong áo ngực của cô, cặp núi đôi nở nang và mềm mại của cô làm anh ta sôi sục.
Cô khẽ “ư…m…” một tiếng, rùng mình và giọng run rẩy: “Đừng, anh đừng làm vậy… Tần Trọng Hàn, đừng vào ban ngày…”
“Đừng hả?” Anh ta cắn nhẹ vào tai cô rồi hôn lên đó. “Đừng chống lại anh, đừng rời xa anh…” Anh ta khẽ thở dài.
Trong lòng cô ngạc nhiên, tại sao hôm nay anh ta cứ nói mãi về chuyện xa nhau chứ? Sao cô lại rời xa anh ta được? Cô nghĩ chắc vì anh ta căng thẳng quá thôi! Anh chàng này đúng là!
“Anh đừng nói chuyện chia tay nữa được không? Chẳng lẽ anh muốn em rời xa anh à?” Cô hỏi nhỏ.
“Không! Có chết anh cũng không muốn!” Anh ta lắc đầu rồi cởi hết quần áo cô ra.
Trong khi cô hít vào một hơi thật sâu, anh ta đã chui vào nơi ấm áp và ẩm ướt mà cô đã chuẩn bị sẵn. Tiêu Hà Hà ưỡn ngực lên và rên rỉ, như muốn từ chối nhưng cũng như muốn chào đón.
“Bà xã à, em đẹp quá!” Anh ta bắt đầu chuyển động một cách nhẹ nhàng ở bên ngoài, giọng nói cũng trở nên buồn tẻ và quyến rũ.
Mặt anh ta tiến đến gần cô hơn, cô lập tức nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng. Cô đang mắc cỡ, mắc cỡ như một cô gái chưa bao giờ làm chuyện đó!
Tần Trọng Hàn muốn cô hết lần này đến lần khác mà không biết mệt mỏi. Cuối cùng, cô đã nhận ra anh ta có gì đó bất ổn, hình như anh ta đang lo sợ điều gì đó. Vì anh ta chưa bao giờ đòi hỏi cô nhiều như vậy, hết lần này đến lần khác mà không ngừng nghỉ…
Ở một căn biệt thự ở Lục Thành.
Phong cách bài trí sang trọng phản chiếu vẻ sang trọng của cả phòng khách.
Phòng khách được thắ đèn sáng rực, và trên ghế sofa có một người đàn ông đang ngồi với điếu xì gà trong tay, có vẻ như anh ta đang đợi ai đó. Anh ta nhả ra từng vòng tròn khói một cách tao nhã, và trong phòng khách của biệt thự cũng dần dần lan tỏa mùi xì gà thoang thoảng.
Người đàn ông đó có đôi vai rất rộng và đôi tay rắn chắc, có thể thấy hình thể của anh ta không tệ.
“Thưa cậu, cậu còn gì căn dặn nữa không?” Người giúp việc đã đi đến và hỏi một cách cung kính.
Người đàn ông đó rít một hơi thuốc rồi đưa ra một phong bì, bên trong hình như có rất nhiều tờ tiền. “Chị Hứa, ngày mai là Noel rồi, cho chị nghỉ phép ba ngày, chút nữa tôi sẽ gọi điện, bây giờ chị đi trước đi!”
“Dạ!” Chị Hứa cầm lấy phong bì và rời đi.
Người đàn ông liếc nhìn đồng hồ rồi cau mày lại, sau đó tiếp tục hút thuốc.
Nửa tiếng sau, một chiếc taxi dừng lại trước cổng biệt thự, một người phụ nữ đội nón phủ mặt và đeo kính đen liếc nhìn xung quanh một cách cẩn thận, sau đó lạnh lùng nói với anh tài xế taxi: “Anh đi trước đi!”
“Dạ!”
Cô ta lại liếc nhìn xung quanh một lần nữa, chắc chắn không ai nhìn thấy rồi mới bước vào biệt thự.
Nhìn thấy người phụ nữ bước vào, người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa mỉm cười. Lúc này người phụ nữ đang cởi nón và kính ra, để lộ một mái tóc dài, hương thơm tươi mát xộc vào mũi. Cô ta có khuôn mặt rất lạnh, ngoài nét lạnh lùng ra, diện mạo lại rất hơn người.
“Em đến trễ rồi đó!” Người đàn ông nói khẽ.
Người phụ nữ cởi cái áo khoác lông thú ra, dáng người cao ráo, thân hình nóng bỏng, đôi chân dài được chiếc quần legging bó sát nên trông có vẻ cực kỳ quyến rũ, mái tóc dài mướt chuyển động theo bước chân của cô ta, lặng lẽ tạo ra những đường cong đẹp đẽ trong không khí, cả người thanh lịch như một người mẫu.
Người phụ nữ bước đến và ngồi xuống đối diện với người đàn ông, vươn người một cách uể oải, đôi chân dài miên man hơi co lại. “Tình hình của chị hai em không tốt nên làm lỡ thời gian. Anh gọi em đến đây làm gì?”
Người phụ nữ liếc nhìn người đàn ông đang trên ghế sofa và cười khúc khích, nhìn thấy anh ta đang mặc một cái áo sơ mi màu đen, làm nổi bật những đường nét trên cơ thể rắn rỏi của anh ta, cổ áo để hở, nước da màu lá mạ làm nổi rõ cơ ngực rắc chắc của anh ta.
“Chị hai em có thể khỏe lại chứ?” Người đàn ông nhướn mày lên, giọng nói vẫn khá dịu dàng.
Khuôn mặt của người phụ nữ vẫn khá lạnh lùng, nhưng có một chút bất lực, và trong mắt lóe lên một tia hung ác: “Không biết nữa! Có lẽ sẽ không khỏe lại được! Món nợ này, em sẽ từ từ tính với Tần Trọng Hàn…”
Người đàn ông cười chế nhạo, anh ta nhún vai rồi hút xì gà một cách duyên dáng. “Em đã thua rồi!”
“Chưa chắc!” Người phụ nữ cười gằn. “Còn anh, đi theo anh ta bao nhiêu năm rồi, anh đã có được lợi lộc gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!