Chương 138
Lý Hàng khẽ nói, sau đó rảo bước về phía cửa lớn của lò mổ.
Đi được vài bước thì có mấy chục người bao vây lấy Lý Hàng.
Diêu Nhược Nam áp người vào cửa sổ xe, chăm chú nhìn theo bóng lưng Lý Hàng.
Cơ thể anh ấy thẳng tắp cao ráo.
Bước chân của anh trầm ổn vững chãi.
Trong mát anh, đám côn đồ khí thế hung hãn trước mặt chỉ là cỏ dại ven đường, con kiến trong khe đá.
Cùng với tiếng hò hét của mấy tên côn đồ, có mười mấy tên xông lên trước.
“Bịch!”
“Bịch”“
“Bịch!”
Những người này mới vừa đến gần liền từng tên bị đánh bay ngược ra sau.
Đám côn đồ lưu manh trong lò mổ đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Chuyện gì vậy?
Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?
Rốt cục anh đã làm gì?
Không ai nhìn rõ Lý Hàng ra tay như thế nào!
Lúc này, một tên côn đồ la lớn: “Chúng ta đông như vậy, sợ gì hắn chứ?”
Cùng với tiếng la hét của đám người này, từng tên lưu manh côn đồ hét lên, vung cây gậy trong tay xông lên.
Chỉ trong chốc lát, mấy chục tên lưu manh côn đồ đều bị đánh nằm bẹp dưới đất.
Lập tức một loạt tiếng than khóc vang lên.
Lý Hàng không dừng bước.
Anh như đi vào chốn không người, tiến vào trong lò mổ một cách thuận lợi.
“Vèo!”
Khoảnh khắc Lý Hàng vừa bước vào trong lò mổ.
Một chiếc phi tiêu từ phía trước phóng đến!
“Cẩn thận!” Diêu Nhược Nam ở trong xe lập tức hô lên.
Nhưng chiếc phi tiêu đột kích đó dừng lại khi chỉ cách mặt Lý Hàng chưa đến mười centimet.
Hai ngón tay!
Hai ngón tay trắng trẻo thẳng tắp nhẹ nhàng kẹp chặt chiếc phi tiêu.
“Bộp bộp bộp!”
Chó Hoang vừa vỗ tay vừa đứng dậy khỏi sofa.
“Khá lắm, thằng nhóc mày khá lắm, thế mà lại có thể đón được phi tiêu của tao.”
Lúc này, Chó Hoang dẫn theo hơn một trăm anh em còn lại từ từ bao vây lấy Lý Hàng.
Tay hắn cầm một chiếc phi tiêu, động tác nhanh nhẹn đùa giốn giữa các ngón tay.
“Có nhìn thấy em vợ đang bị treo lơ lửng trên không của mày chưa?”
“Bây giờ chỉ cần phi tiêu trong tay tao phóng nhẹ một cái: “Dây đứt xuống, thì em vợ của mày cũng sẽ rơi xuống, bị đâm thành cái cái sàng, chết thảm trước mặt mày ngay!”
“Reng reng reng…’ Chó Hoang vừa dứt lời, điện thoại trong túi reo lên.
Là Tô Phương Hoa gọi đến.
Chó Hoang vội vã khom lưng vẻ mặt nịnh nọt nói.
“cậu Tô… vâng, vâng, được ạ, được ạI”
Chó Hoang đưa điện thoại đến trước mặt Lý Hàng, màn hình điện thoại hiện lên Tô Phương Hoa.
Hắn dương dương tự đắc.
“Lý Hàng, tao có một tin tốt lành muốn nói cho mày biết.”
“Vợ mày lập tức sẽ được đưa đến biệt thự của tao”
“Bây giờ mày phải chọn một trong hai, cứu em vợ mày hay là đến đây cứu vợ mày?”
“Đương nhiên, cho dù mày có đến, cũng chỉ nhìn thấy cảnh tao chơi đùa vợ mày thôi.”
Lý Hàng cau mày, nhanh chóng phóng phi tiêu trong tay ra.
“VèoP”
Phi tiêu bay lướt trên không, nhanh chóng cắt đứt sợi dây trói hai chân của Hứa Hạo Nhiên.
“Á á, anh rể, anh rể, mau cứu em!”
Hứa Hạo Nhiên kêu la thảm thiết, từ trên không rơi xuống.
Lý Hàng đột nhiên bước nhanh như chớp, nhấc chân đạp mạnh vào ngực Chó Hoang.
“Rắc!”
Xương lồng ngực của Chó Hoang vỡ thành từng mảnh!
Hắn giống như một trái bóng bị Lý Hàng đá bay lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!