Chương 232 Như bị ma nhập
Chó Chết mặt không chút biểu cảm.
Dường như hắn đã quen với sự biến thái của Tiền Gia Triết.
Hắn gật đầu như một con robot vô hồn, quay người dẫn theo đám đàn em rời đi.
“Tiền công tử, tôi nghe nói Lý Hàng hình như rất giỏi đánh nhau, mấy thuộc hạ của anh có được không?”
“Có cần dẫn thêm vài người nữa không?” Một ông chủ tịch nhỏ giọng hỏi.
“Tên phế vật ở rể đó giỏi đánh đấm đến cỡ nào, có thể một đấm đánh vỡ đá ư?”
“Chó Chết là sát thủ kim bài mà bổn công tử lựa chọn kỹ càng, năm đó để đưa hắn về làm chó bên cạnh mà bổn công tử đã tốn biết bao tâm huyết.”
Khi Tiền Gia Triết nói câu này, hình như đang liên tưởng đến chuyện gì vô cùng thú vị trước đây.
Khóe miệng cũng bất giác hiện lên một nụ cười vô cùng tà á!
c Màn đêm buông xuống, ba người Lý Hàng, Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình đang ngồi ăn trong một nhà hàng.
Tuy chuyện của Hà Lương Sinh đã qua một thời gian.
Nhưng Trương Hiểu Bình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cô càng trầm lặng ít nói hơn trước.
Lúc này, Vương Tiểu Thất vội vã bước đến, nhỏ giọng nói với Lý Hàng một câu.
“Đại ca, một người anh em của chúng ta bị bắt rồi.”
“Đối phương gọi điện thoại đến yêu cầu chúng ta bây giờ đi đến một lò mổ ở ngoại ô phía nam thành phố gặp mặt”
Lý Hàng khẽ cau mày, nói một câu đơn giản với Hứa Mộc Tình, sau đó dẫn theo Vương Tiểu Thất ra khỏi nhà hàng.
Đợi xe của Lý hàng và Vương Tiểu Thất lái đi xa.
Trong một góc của nhà hàng, một người đàn ông nói vào bộ đàm: “Anh Chó, tên đàn ông đã đi ra ngoài rồi.”
Lò mổ A Vượng đã đóng cửa hơn nửa năm.
Sau khi màn đêm buông xuống, ba chiếc xe nhanh chóng chạy đến cổng lò mổ.
Mười mấy người trên xe bước xuống, lo lắng không yên đẩy cánh cửa lò mổ ra.
Lúc này, bên trong lò mổ chỉ có một ngọn đèn sáng.
Dưới ánh đèn, Chó Chết ngồi trên một chiếc sofa rách nát.
Sau lưng hắn có mười mấy tên sát thủ, đứng ngay ngắn một hàng.
Chó Chết chậm rãi đứng dậy, ánh mắt đặt trên người Lý Nhị Ngưu.
Hắn nhìn ra được trong những người này, thực lực của Lý Nhị Ngưu là mạnh nhất.
“Mày chính là Lý Hàng?”
Giọng nói của Chó Chết lạnh giá như nước mùa đông.
Ánh mắt sắc bén của hắn chiếu lên từng người.
“Chẳng trách người ta gọi Ninh Châu là cấm địa, mấy người chúng mày quả thực có chút bản lĩnh”
“Nhưng, Ninh Châu suy cho cùng cũng chỉ là một thành phố nhỏ không đẳng cấp.”
“Mấy người các người đến Thượng Hải của chúng tao.
cũng chỉ làm chân sai vặt cho người khác!”
Chó Chết nhìn Lý Nhị Ngưu: “Lý Hàng, tao cho mày một cơ hội sống, bây giờ quỳ xuống dập đầu cho tao.”
“Tao nhổ vào! Người đã xấu, ăn nói lại còn điên cuồng như vậy!”
“Dựa vào loại rác rưởi như mày, chưa cần đại ca tao phải ra tay!
Chó Chết cau mày nhìn bọn Lý Nhị Ngưu: “Lý Hàng đâu?
Chưa đến sao?”
Vương Tiểu Thất cười lạnh: “Mày xứng sao?”
“Xem ra không chặt đứt chân tay chúng mày thì Lý Hàng sẽ không xuất hiện rồi.’ Chó Chết phẩy tay: “Ra tay đi”
Hai bên hét to một tiếng, lập tức xông lên đánh.
Người của Chó Chết nhiều hơn.
Nhưng nắm đấm của hai bên vừa đụng vào nhau đã lập tức phân được cao thấp.
Phía Lý Nhị Ngưu có bảy người, nắm đấm của họ như bọc một lớp thép, đánh lên người đau đớn vô cùng, còn kèm theo tiếng xương vỡ vụn.
Còn anh em của Chó Chết, cho dù trong tay đều cầm một cây gậy sắt.
Cây gậy sắt đó đánh lên người bọn Lý Nhị Ngưu giống như gãi ngứa cho họ.
Đây là một đám điên cuồng!
Chó Chết ban đầu còn ngồi trên ghế đợi Lý Hàng xuất hiện, lập tức đứng dậy.
Mới có một chốc mà đàn em của hắn đã bị đánh gục một loạt.
Đám người Lý Nhị Ngưu lại càng đánh càng hung hãn.
Trên người họ tỏa ra khí tức điên cuồng khiến người ta khiếp sợ.
Chó Chết kinh ngạc.