Chương 31
Hứa Mộc Tình vẫn cố nhịn.
Lúc này, đột nhiên một chiếc Rolls Royce dừng trước cửa, cửa xe mở ra, Hoàng Du Quảng khệnh khạng bước xuống.
Những người ưu tú này mắt sáng rỡ lên khi nhìn thấy Hoàng Du Quảng.
Trong đó có một cô gái trang điểm rất thời thượng lập tức tiến lên.
“Xin hỏi anh có phải là Hoàng công tử?”
Hoàng Du Quảng liếc xéo qua rồi vênh mặt lên: “Sao cô biết tôi?”
“Hoàng công tử, lúc trước em có gặp anh ở tỉnh thành.
“Tối đó chúng ta còn cùng uống rượu ở quán bar.”
Hoàng Du Quảng nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô gái này, tướng mạo bình thường nhưng vóc dáng khá đẹp.
Hắn khẽ gật đầu: “Lát nữa cô về thay quần áo.”
“Mặc một chiếc váy ren hầu gái, đi tất lưới màu đen, rồi đến phòng tổng thống khách sạn Crown đợi tôi.”
“Vâng, Hoàng công tử, em lập tức về chuẩn bị.”
Vẻ mặt cô gái trông rất phấn khích, như thể được Hoàng Du Quảng điểm danh hầu hạ là một chuyện hết sức vinh dự.
Không ít người phía sau cô ta cũng vây quanh lại.
Hoàng Du Quảng cứ như cấp trên đến thị sát, mặt mũi vênh vênh váo váo.
Lúc này, hắn mang theo một nhóm người đến trước mặt Hứa Mộc Tình.
“Hứa tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Lúc trước tôi đã nói với cô, ở Giang Châu không có việc gì mà Hoàng Du Quảng không làm được.
“Nhân lúc bây giờ tôi vẫn còn hứng thú với cô.”
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn quỳ xuống, cầu xin tôi tha thứ.”
“Trong một tuần tới phục vụ khiến tôi vui vẻ.”
“Tôi sẽ tự tay giúp đỡ xây dựng lại từ đầu tập đoàn của cô.”
“Thế nào? Điều kiện này có phải rất có sức hấp dẫn?”
“Nói thật với cô, ở Giang Châu không có mấy người có được đãi ngộ như vậy đâu.”
“Hứa tiểu thư, cô nên cảm thấy vinh hạnh.”
Hoàng Du Quảng vừa nói xong, những kẻ nịnh bợ phía sau cũng đua nhau chạy tới khuyên nhủ Hứa Mộc Tình.
Lúc này, cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Lý Hàng chậm rãi bước ra.
Anh vừa xuất hiện, Thôi Thiên Tứ lập từ hừ lạnh một tiếng.
“Anh họ, tên khốn đánh anh đến rồi.”
Nghe vậy bốn cao thủ sau lưng Hoàng Du Quảng nhìn nhau ra hiệu.
Bốn tên này nhanh chóng tiến lên phía trước, bốn phương tám hướng vây quanh Lý Hàng.
Bốn tên này động tác không chậm chạp, hơn nữa bước chân vững vàng, huyệt thái dương nhô cao lên, vừa nhìn đã biết là con nhà võ.
“Ê! Đồ cẩu tạp chủng! Con người tao trước giờ khoan hồng độ lượng, bây giờ mày quỳ xuống dập đầu lạy tao ba cái.”
Vừa nói, Hoàng Du Quảng đột nhiên nhổ một bãi đờm xuống đất: “Và ăn hết bãi đờm dưới đất, thì tao sẽ tha cho mày.”
“Nếu tao không làm vậy thì sao?” Lý Hàng từ tốn hỏi ngược lại.
“Vậy thì đi chết cho tạo.”
Hoàng Du Quảng nghiến răng nghiến lợi vừa nói dứt lời, bốn cao thủ liền xông lên.
Bọn họ đồng loạt ra tay từ bốn phương.
Bốn tên này co tay thành móng vuốt, cùng lúc gầm lên, thanh thế lẫy lừng.
Chỉ có điều tiếng của họ còn chưa chạm đất, đám đông đã nghe thấy tiếng xương gãy.
Tiếp đó, bốn tiếng kêu thảm thiết gần như cùng lúc vang lên.
Bốn cao thủ mà Hoàng Du Quảng tốn biết bao tiền của mới mời được từ tỉnh thành đến.
Thế mà chỉ trong tích tắc đã bị Lý Hàng đánh cho nằm bẹp dưới đất.
Lý Hàng bước chân giẫm lên lưng một tên trong số đó và đi về phía Hoàng Du Quảng.
“Nếu mày còn dám động đến anh họ tao, thì mày chết chắc thật đấy.”
Lúc này Thôi Thiên Tứ nhảy ra thể hiện lòng trung thành.