Chương 320
Xe của bà ta đã đợi sẵn ở cửa khách sạn.
Khi đi qua quầy lễ tân khách sạn, đúng lúc bên cạnh có.
một đôi nam nữ trung niên đang làm thủ tục check-in.
Hai người này chíi Liêu VopRhnsộ lứa Hiết `N N . b Nhân viên khách sạn khi làm thủ tục cho Hứa Hiếu.
Dương có nhắc đến bốn chữ Tập đoàn Lăng Tiêu.
Kỳ Ti Mân đang bước vội vã đột nhiên dừng bước, chầm chậm quay đầu nhìn qua Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương.
Thấy Liêu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương được nhân.
viên phục vụ dẫn vào thang máy.
Kỳ Tư Mẫn lập tức đưa ngón tay sơn móng đỏ chót ngoắc nhân viên lễ tân.
Lúc nãy khi Kỳ Ti Mẫn xuất hiện, nhân viên lễ tân đã chủ động rụt cổ lại.
Kỳ Ti Mẫn nổi tiếng là quỷ dạ xoa ở Phú Châu.
Bà ta vui buồn thất thường.
Không ai biết được lúc nào bà ta sẽ nổi nóng.
Bình thường khi bà ta nổi nóng sẽ có người gặp họa.
Nhân viên phục vụ cúi người rảo bước đến trước mặt Kỳ Ti Mẫn.
“Bà Tôn, có chuyện gì cần tôi giúp đỡ không ạ?”
“Bốp!”
Kỳ T¡ Mẫn tát mạnh lên mặt nhân viên phục vụ.
“Mày là cái thá gì? Tao cần loại rác rưởi như mày giúp đỡ sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi, là tôi nói nhầm ạ”
Gò má của nhân viên phục vụ bị đánh đau đến tê liệt nửa khuôn mặt.
Nhưng cô vẫn không dám giơ tay lên che, vẫn cung kính cúi đầu, không ngừng xin lỗi.
“Tôi hỏi cô, đôi nam nữ vừa lên lầu kia tên là gì? Từ đâu đến? Có thân phận gì?”
“Hai vị lúc nãy đến từ Ninh Châu, vị Hứa tiên sinh là Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Lăng Tiêu, bên cạnh là vợ ông ấy”
“Tốt lắm! Tốt lắm! Không ngờ các người tự chui đầu vào.
rọi”
Lúc này Liêu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương đã vào.
trong phòng khách sạn.
Với thân phận và gia cảnh hiện tại của Hứa Hiếu Dương, ông hoàn toàn có thể lấy một phòng tổng thống.
Nhưng Hứa Hiếu Dương trước giờ vẫn tiết kiệm, ông và Liễu Ngọc Phần chỉ lấy một phòng hai người bình thường.
Đợi nhân viên phục vụ rời đi.
Liễu Ngọc Phần ngồi trên chiếc giường êm ái cười nói: “Khách sạn năm sao đúng là phong cách, ngay cả phòng ốc cũng sạch sẽ như vậy”
Hứa Hiếu Dương ngồi bên cạnh Liễu Ngọc Phần, nắm lấy tay bà cười nói: “Bà xã, sau khi chúng ta kết thúc.
khảo sát thì ở lại thêm hai ngày nha, đi thăm thú vài cảnh điểm du lịch gần đây”“
“Thế sao được? Con rể ông sắp về rồi. Tôi không có ở nhà, vợ chồng chúng nó ăn cái gì?”
Hứa Hiếu Dương đưa tay chỉ lên trán Liễu Ngọc Phần.
“Bà đấy! Sao chẳng hiểu gì hết cả”
“Bây giờ chúng ta phải tạo không gian riêng tư cho hai đứa nó chứ!”
“Hai ông bà già chúng ta không có nhà, bà nói xem hai đứa nó sẽ nhân cơ hội này sinh con không nhỉ?”
Liễu Ngọc Phần ngẩn người. Bà lập tức đưa tay vỗ lên vai Hứa Hiếu Dương: “Ông nói tầm bậy cái gì đấy!”
Hứa Hiếu Dương cười ha hả nói: “Lẽ nào bà không nhìn ra sao? Con gái và con rể chúng ta đã vượt rào lâu rồi!”
Sau nỗi kinh ngạc là sự vui mừng.
Trong mắt Liễu Ngọc Phần, Lý Hàng đã trở thành người một nhà từ lâu, thậm chí còn thân hơn cả con trai ruột của bà.
Đến độ tuổi này của họ, đương nhiên mong muốn con cái có thể sớm kết hôn sinh con.
Bình thường Liễu Ngọc Phần nhìn thấy người bằng tuổi dắt đứa nhỏ dễ thương đi ngang qua đường, trong lòng bà vô cùng ngưỡng mộ.
Liễu Ngọc Phần lập tức nói: “Được, chúng †a ở thêm vài ngày”
Lúc này Hứa Hiếu Dương ghé sát đầu vào tai Liễu Ngọc Phần rồi cười nói: “Hay là hai ta cũng sinh thêm một đứa nữa?”
Liễu Ngọc Phần đẩy Hứa Hiếu Dương ra: “Xê ra! Già mà không đứng đắn!”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Liễu Ngọc Phần vô thức hỏi.
“Hứa Hiếu Dương có đó không?”
Ngoài cửa vang lên giọng nói của một người đàn ông.
“Đợi một chút”
Hứa Hiếu Dương sửa sang lại quần áo.
Khi ông cầm áo vest định mặc vào thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng “Rầm’!
“Đúng là bọn người từ chỗ nhỏ bé đến, làm việc rề rề rà rài”
Giọng nói sặc mùi thuốc súng của Kỳ T¡ Mẫn vừa buông xuống, ngay sau đó mười mấy người nhanh chóng ùa vào phòng bao vây lấy Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phần!
“Các người là ai? Muốn làm cái gì?”