Chương 331 Đây mà là Lữ Mãnh luôn chỉ tay năm ngón ư?
Đây mà là một trong ba cao thủ của gia tộc Tôn Thị ư?
Bây giờ nào còn phong thái của một cao thủ?
Khuôn mặt cầu khẩn đó. “ Ị 3 Dáng vẻ run rẩy sợ hãi đó.
Tiếng kêu ai oán đó.
Hắn không giống một cao thủ.
Hắn giống một con chó!
Lý Hàng từ trên cao nhìn xuống, bây giờ ngay cả hỏi Lữ Mãnh anh cũng không có hứng thú nữa.
Đúng lúc bình xăng của ô tô bất ngờ bùng cháy.
“Cứu tôi, cứu tôi với, cứu tôi với.!
“Nếu anh cứu tôi, sau này tôi nhận anh làm chủ, anh kêu tôi làm gì cũng được!!
Lý Hàng quay người lạnh lùng nói: “Không nhận kẻ vô dụng!
“Bùm!!
Nổ tung!
Ánh lửa ngút trời!!
Khi Lý Hàng đi đến chỗ Vương Tiểu Thất, đám đàn em mà Lữ Mãnh mang đến đều đã bị thu thập một cách nhanh gọn lẹ.
‘Vương Tiểu Thất nói với Lý Hàng: “Đại ca, đã tra ra được tung tích của Chủ tịch và phu nhân rồi ạ!
“Họ bị Kỳ Ti Mẫn nhốt trong một nhà kho.!
“Đi!
Cũng trong lúc này, tại biệt thự của Tôn Thị.
Tôn Văn Đài vừa “tập thể dục” trong phòng ở trên lầu xong, khuôn mặt sảng khoái bước từ trên lầu xuống.
Con trai lớn Tôn Bác Nghĩa của ông ta từ nhỏ đã yếu ớt bệnh tật.
Rất nhiều phương diện lực bất tòng tâm.
Người làm ba như Tôn Văn Đài đảm nhận trọng trách an ủi con dâu cả.
Nhu cầu của Kỳ Ti Mẫn cũng rất mạnh mẽ.
Dưới sự dẫn dát của cơ duyên nào đó, hai người này đã lén lút vụng trộm với nhau.
Tôn Văn Đài ngồi xuống sofa, vừa định pha trà cho nhuận họng.
Đồng thời, cũng để cho lưỡi bình thường trở lại.
“Cái chân thứ ba” của ông ta có cố gắng đến mấy cũng chỉ được ba bốn chục phút.
Cho nên, ông ta khổ luyện kỹ năng dùng lưỡi, mới có thể miễn cưỡng theo kịp được tần suất Kỳ Ti Mẫn mong muốn.
Nếu không, con thú cái này thật sự sẽ ăn không no.
Tuy không nói đến chuyện sung sướng bao nhiêu, nhưng ít nhất thì hai bên đều đạt được mong muốn.
Kỳ T¡ Mẫn vén tóc chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
Tuy cô ta đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Hai trái đu đủ trước ngực là thứ yêu thích của nhiều tên đàn ông.
Kỳ Ti Mẫn từ trên lầu xuống, phát hiện không thấy bóng dáng Lữ Mãnh đâu, bất giác hỏi thuộc hạ.
“Lữ Mãnh ra ngoài bao lâu rồi?!
“Thưa mợ cả, đã gần một tiếng rồi ạ-!
“Vô dụng, đã một tiếng rồi mà vẫn chưa quay lại.!
Lúc này, một chiếc xe chạy đến vào trong sân.
Đó là một chiếc xe công vụ.
Cũng là chiếc xe dùng để chở xác mà Lữ Mãnh nói trước đó.
Kỳ Ti Mẫn nhìn thấy chiếc xe đi đến, lập tức lác hông, đi giày cao gót bước nhanh đến đình viện.
“Kỳ lạ, không phải lúc đi là ba chiếc xe sao, sao giờ chỉ còn một chiếc quay lại?!
Kỳ Ti Mẫn vừa nghi ngờ vừa tiến đến gần.
Vệ sĩ bên cạnh tiến lên mở cửa xe.
“AH!
Một tiếng kêu chói tai!
Kỳ Ti Mẫn sợ hãi, mặt mày tái nhợt, ngồi thụp xuống dưới đất.
Hai cái xá!