Chương 334 Đá một cái.
Tên côn đồ đang định làm nhục Liễu Ngọc Phần bị đá bay như một quả bóng da.
Tên còn lại lập tức quay đầu định chạy trốn.
Cam Hưng Bá nhấc chân giãm mạnh lên lưng hắn.
“Rắc!”
Chân Cam Hưng Bá manh này!
im gãy xương sống của tên lưu “Lũ khốn kiếp chúng mày, bình thường hay ăn làm biếng cũng thôi đi, lại còn dám làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như vậy!”
Thấy Cam Hưng Bá sắp ra tay, một tên vội vã nói: “Đây là ý của mợ cả, chúng tôi chỉ làm theo lời bà ấy”
Cam Hưng Bá hừ lạnh một tiếng: “Con mụ Kỳ Ti Mẫn đó bụng dạ quả xấu xa”
“Loại chuyện gì cũng làm ra được.”
“Nói đi, Lý Hàng đang ở đâu?”
Đám côn đồ bên cạnh còn chưa từng nghe đến tên Lý Hàng, bất giác ngơ ngác nhìn nhau.
Cam Hưng Bá trừng mắt, lập tức tiến lên lôi cổ áo một tên trong đám xách lên.
“Cam lão đại tha mạng, Cam lão đại tha mạng!”
“Ông đây không hứng thú với cái mạng chó của mày, ông chỉ muốn biết Lý Hàng đang ở đâu, tên Lý Hàng giết Lữ Mãnh đang ở nơi nào?”
Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương đang chìm vào trong tuyệt vọng, khi nghe Lý Hàng đã đến Phú Châu.
Trên mặt hai người bất giác nở một nụ cười.
Hi vọng.
Đối với họ mà nói, Lý Hàng chính là hi vọng của họ!
“Cam lão đại, chúng tôi không biết Lý Hàng, cũng chưa từng nghe nói đến Lý Hàng!”
“Mẹ kiếp, cũng có nghĩa là tên khốn ấy vẫn chưa đến rồi.”
Cam Hưng Bá quãng tên côn đồ xuống.
Tên côn đồ bay vọt lên mấy chục mét trong không trung rồi rơi mạnh xuống góc sâu nhất trong nhà kho.
“Qclr Bỗng nhiên bụng Cam Hưng Bá kêu lên.
Hãn giơ tay sờ bụng, lầm bầm chửi: “Lão già Tôn Văn Đài này, gọi ông đến gấp như vậy”
“Kết quả ngay cả bóng dáng tên Lý Hàng còn chưa thấy đâu, hại ông đây còn chưa ăn cơm tối, đói thế này làm sao đánh nhau?”
Cam Hưng Bá chỉ một tên côn đồ bên cạnh: “Mày! Đi ra ngoài mua cơm cho taol”
Tên côn đồ mặt mũi khổ sở: “Cam lão đại, khu công nghiệp bỏ hoang này hầu như đều đã giải tỏa hết rồi!
Ngoại trừ một số nông trại ra thì lấy đâu ra hàng quán chứ”
“Nếu Cam lão đại không chê, mấy anh em chúng tôi có dựng tạm một cái bếp nhỏ ở đẳng sau, hay là tôi đi nấu mì cho anh ăn?”
Cam Hưng Bá gật đầu: “Mày đi nấu ngay cho tao, nếu mà nấu dở, ông bẻ gãy cổ mày”
Tên côn đồ lập tức rụt cổ, nghe câu này hắn thật không dám nấu nữa.
“Đi mau, còn ngây ra đấy làm gì, ông đói muốn chết rồi đây”
Trong khi những tên côn đồ tên nào cũng co đầu rụt cổ, Liễu Ngọc Phần đang im lặng bỗng nhiên nói: “Cậu gì ơi, hay là để tôi nấu mì cho cậu ăn?”
Cam Hưng Bá quay đầu nhìn Liễu Ngọc Phần: “Vẫn câu nói đó, nếu bà nấu không ngon, tôi sẽ bẻ gãy cổ bà.”
“Cậu yên tâm, tuy không sánh bằng đầu bếp của khách sạn lớn, nhưng nhất định không khó ăn”
Mấy phút sau.
“Rột!”
“Rột!”
“Ừ, ngon!”
“ồ, ngon quá, ngon quái”
Cam Hưng Bá đã ăn liên tiếp hai tô mì.
Hán húp sạch nước trong tô mì, sau đó đưa sang Liễu Ngọc Phần: “Di, cho cháu thêm một tô nữa”
Liễu Ngọc Phần đón lấy tô đũa nói: ‘Anh có thể cũng cởi dây trói cho chồng tôi được không, chân ông ấy mới khỏi chưa được bao lâu.”
“Nếu cứ giữ tư thế này trong thời gian dài sẽ tái phát lại bệnh cũ mất”
“Được, không vấn đề gì.”
Cam Hưng Bá đá tên lưu manh bên cạnh ngây ra đó làm gì, mau đi mở trói cho chú lột cái: “Còn Khi Cam Hưng Bá ăn đến tô thứ tư, ngoài cửa nhà kho.
đột nhiên vang lên tiếng xe thắng gấp.
Ánh nắng ngoài cửa chiếu vào, đồng thời cũng chiếu sáng bóng dáng của Lý Hàng và Vương Tiểu Thất.
“Ố? Đến rồi àI”
Cam Hưng Bá đang ngồi xổm trên ghế ăn mì, lập tức.
đứng dậy.
Hắn cầm đũa “Rột rột’ mấy hơi lùa nốt toàn bộ tô mì vào trong bụng, ngay cả nước canh cũng không sót.