Chương 368
“AI Chân của tao, chân của tao!”
“Cao Ngọc Thụ, thăng khốn kiếp này!”
“Chẳng phải nói sẽ đón ông mày sao? Thằng phế vật này! Phế vật!”
Lý Hàng chậm rãi đóng cửa sổ lại.
Đúng lúc anh quay đầu lại thì phát hiện Trình Lỗi đang nhìn mình chằm từ phía không xa.
Ánh mắt Lý Hàng nhìn liếc qua Trình Lỗi.
Chỉ một ánh mắt, Trình Lỗi lập tức sợ hãi đến mức toàn thân ớn lạnh.
Hắn vội vã cúi đầu, dẫn theo thuộc hạ nhanh chóng rút lui.
Lúc này, khóe môi Lý Hàng cong lên, cười lạnh lùng.
Sau khi tiệc rượu kết thúc.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hy tuy trải qua một số chuyện không vui, nhưng cách làm của Lý Hàng khiến họ hớn hở trong lòng.
Hai chị em tốt tay nắm tay ngồi lên xe đi ăn khuya.
Lý Hàng là tài xế kiêm vệ sĩ, đương nhiên cũng đi theo.
Liễu Bạch được đưa về biệt thự của gia tộc Liễu Thị cùng với vợ là Dư Tú Tú.
Gia đình Liễu Bạch chỉ là một nhánh nhỏ trong Liễu gia.
Công việc làm ăn cũng đều nhặt lại những sản nghiệp mà dòng tộc không thèm.
Liễu Bạch là người khiêm tốn, thông minh giỏi giang.
Làm việc trung thực, nhận được rất nhiều lời tán thưởng của giới kinh doanh.
Nhưng trong mắt dòng họ, anh ta cũng chỉ là một con chó gia tộc nuôi dưỡng mà thôi.
Lúc này, anh ta và vợ đang quỳ trước mặt Liêu Côn – gia chủ của Liễu gia.
Hai người vừa quỳ xuống, Liễu Côn đã đạp Liễu Bạch lăn ra đất.
“Gia tộc chúng ta sao lại nuôi ra một thằng đần như mày.
chứt”
“Bây giờ mày vì một đứa con gái không liên quan mà đắc tội với Lỗ gia!”
“Tuy gia tộc chúng ta không sợ gì bọn họ.”
“Nhưng vì hành vi ngu xuẩn của một mình mày mà tạo thành tổn hại lớn cỡ nào cho cả gia tộc, mày có biết không hả?”
Dư Tú Tú vội dìu chồng dậy, cầu xin Liễu Côn.
“Gia chủ, chồng tôi cũng chỉ vô tình thôi.”
“Hơn nữa, chủ yếu là do cậu Lỗ thật sự rất quá đáng”
“Nếu chồng tôi không ra mặt thì cô Hứa sẽ…
“Bốp!”
Liễu Quân tát mạnh lên mặt Dư Tú Tú.
“Tao mặc kệ con khốn đấy sống hay chết!”
“Cái tao cần là gia tộc chúng ta có thể sống sót!”
“Tối nay bởi vì hành vi ngu xuẩn của hai đứa chúng mày, mà gia tộc chúng ta gặp phải tổn thất rất lớn!”
“Hai đứa chúng mày thu dọn đồ đạc, ngày mai đích thân qua đó xin lỗi!”
Liễu Bạch và Dư Tú Tú dìu nhau rời khỏi nhà của dòng họ.
Hai người họ mất mười mấy phút đi xuyên qua hành lang dài hun hút của biệt thự, rồi mới đến chỗ dừng xe.
Chiếc xe hơn một trăm ngàn của họ không có tư cách đi vào biệt thự của dòng họ.
“Bà xã, anh xin lỗi, là tại anh vô dụng, khiến em phải chịu khổ cùng anh nữa rồi”
“Nói tầm bậy, em rất hạnh phúc khi ở bên cạnh anh”
“Ngày mai hai ta sẽ đi đến Lỗ gia xin lỗi, như vậy thì sự.
việc coi như xong xuôi.”
Liễu Bạch gật đầu: “Dù ngày mai họ bắt anh quỳ gối dập đầu, anh cũng sẽ nhịn. Vì em, khổ đến đâu anh cũng chịu được!”
“Hay là mai tôi đi cùng hai người cho.”
Hai vợ chồng Liễu Bạch vừa ra khỏi cửa biệt thự thì nghe thấy giọng nói của Lý Hàng dưới một gốc cây phía sau.
Hai vợ chồng giật bắn người.
“Anh Lý, sao anh lại ở đây?”
Lý Hàng bước đến: “Sự việc ngày hôm nay, tôi cũng có trách nhiệm”
“Không thể để hai vợ chồng anh bị liên lụy, ngày mai tôi đi cùng hai người.”