Chương 400 Mặc dù cuộc tấn công này không thành công.
Nhưng Cố Ngôn Hy phát hiện những người trong tòa nhà ngày thường hay mỉm cười chào cô thì bây giờ lại nhìn cô với ánh mắt khó chịu như kim châm.
Ai nấy đều âm thầm xì xào bàn tán.
Cố Ngôn Hy chưa bao giờ che giấu quá khứ của mình.
Rất nhiều người biết cô ấy đến từ:vùng/nông thôn.
Công việc đầu tiên sau khi lên thành phố của cô ấy là làm nhân viên phục vụ trong một nhà hàng.
Vì sự nghiệp ca hát của mình cô ấy đã phải trả giá rất nhiều.
Nhưng cô ấy chưa bao giờ làm bất cứ điều gì bẩn thỉu, hèn kém.
Sau khi xem xong những tin tức này, người vốn có trái tim lương thiện như cô ấy đã lập tức khóc.
Trong phòng làm việc, Hứa Mộc Tình nắm chặt tay Cố Ngôn Hy.
Cô cũng bị những tin tức này làm cho tức đến mức đỏ mắt.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Hàng, “Những người này sao lại xấu xa như vậy?”
“Không lẽ có quyền thế thì không coi ai ra gì sao?”
“Thiên kim tiểu thư của đại gia tộc thì có thể tùy ý bắt nạt người khác sao? Họ dựa vào cái thá gì chứ!?”
Hứa Mộc Tình tức giận.
Khi Hứa Mộc Tình tức giận, hậu quả tất nhiên rất nghiêm trọng.
Lý Hàng móc ngón tay với Vương Tiểu Thất.
Khi Vương Tiểu Thất đến gần, Lý Hàng nói ngắn gọn mấy câu.
Nghe xong mắt Vương Tiểu Thất liền sáng lên!
“Đại ca, anh yên tâm, chuyện này cứ giao cho eml”
Cố Ngôn Hy bị tấn công, nhốt mình không ra khỏi nhà.
Còn Chu Du Trinh đã tổ chức một buổi họp báo vô cùng.
hoành tráng.
Các thông số kỹ thuật của họp báo này vô cùng cao.
Những người được mời đều là những người nổi tiếng.
Cùng lúc có mặt với những người thuộc tầng lớp thượng.
lưu này còn có khách mời là những minh tinh đang nổi.
Còn cách nửa tiếng nữa thì cuộc họp báo mới bắt đầu.
“Phế vật!”
Trong phòng nghỉ sau cánh gà, Chu Du Trinh đang đi một đôi giày cao gót pha lê.
Cô ta đá mạnh gót giày vào người Chu Hồng bên cạnh.
Không nói đến cơ thể nặng hơn trăm cân của Chu Hồng.
Cú đá này của Chu Du Trinh cực kỳ mạnh.
Hơn nữa gót giày cao gót lại rất mảnh, giống như đinh đâm vào đùi Chu Hồng.
Chu Hồng bị đạp ngã xuống đất, đùi sưng tấy lên vì đau.
Nhưng lúc này Chu Hồng không dám kêu lên.
Anh ta luôn cúi đầu không ngừng xin lỗi Chu Du Trinh : “Cô ba, xin lỗi, xin lỗi!”
“Thứ tôi cần không phải lời xin lỗi của anh”
“Lời xin lỗi của con chó như anh thì có ích gì?”
“Tôi cho anh nội trong mười phút phải thay hết những mảnh vụn lòe loẹt trong quả bóng thành giấy vàng bạc!”
Chu Hồng vội đáp: “Nhưng mà, cô ba, bây giờ chúng tôi không tìm được nhiều giấy vàng như vậy, quả cầu này lớn quá ạ!”
Chu Hồng vừa dứt lời, Chu Du Trinh liền câm lấy chiếc hộp trang điểm bên cạnh ném vào người anh ta.
Đột nhiên, bột phấn đủ màu bay khắp nơi.
Bên cạnh có nhiều người đang đứng và ngồi nhưng tuyệt nhiên không ai dám nói gì, mọi người đều cúi đầu làm việc của mình.
“Không tìm được thì phải tìm cho tôi!”
“Tiểu thư ta đây cao quý như vậy sao có thể sử dụng những mảnh giấy thông thường được!?”
Chu Hồng không còn cách nào khác chỉ có thể cúi đầu khập khiễng bước nhanh ra ngoài.
Chu Hồng đưa mọi người vào thang máy, vừa ra khỏi sảnh khách sạn.
Liền thấy một vài nhân viên mặc đồng phục.
Nhân viên dẫn đầu là do Liễu Bạch cải trang.
Họ đang đẩy một cái hộp.