Lọc Truyện

Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài Tiểu Thiên Cường Hoan

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 32

Tô Phi Phi không ngờ rằng Đường Thi sẽ hỏi ngược lại, cô ta nhất thời không biết phản bác lại như thế nào,

Sững sờ một lúc cô ta mới định thần lại: “Cô…cố có thái độ gì vậy? Nếu không có gia đình tôi giúp cô, cô muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay của Bạc Dạ là điều không thể!”

“Nhưng tôi cũng không cần thiết phải nghe theo ý kiến của cô

Đường Thi khoanh hai tay trước ngực và cười khẩy: “Tôi không cần sự giúp đỡ của cô, trước giờ tôi luôn tự mình bước di và không dựa dẫm vào bất cứ ai!”

Tô Phi Phi chấn động trước những lời này của Đường Thi, giây tiếp theo cô thấy người phụ nữ trước mặt đang cười khẩy.

Khi cô cười khẩy như vậy cũng cực kỳ xinh đẹp, một người phụ nữ như vậy, có sức quyến rũ năm đó khiến tất cả đàn ông ở Hải Thành phải nhốn nháo hết cả lên. Sau đó cô kết hôn với Bạc Da, giống như một ngôi sao khổng lồ rơi xuống và bị mất dần ánh hào quang.

Cô nói: “Tôi cảm thấy cô rất nực cười, nếu như muốn theo đuổi Bạc Dạ, thì cô cứ đi, có liên quan gì đến tôi đâu? Hay nói cách khác thực ra từ tận đáy lòng cô, cô cảm thấy sợ tôi và không bằng tôi, nên mới nghĩ ra ý tưởng này, cô cho rằng như vậy có thể kiểm soát được tôi sao?”

Tô Phi Phi bị Đường Thi hỏi đến mức không nói nên lời, liền lùi lại vài bước và lầm bầm: “Cô nói linh tinh! Tôi có gì mà không bằng cô chứ? Cô đừng không biết tốt xấu, đến khi Studio bị Bạc Dạ cô lập, cô thậm chí sẽ không biết phải đi đâu khóc!”

“Tôi mặc kệ là đi đâu khóc.” Đường Thi nheo mắt cười: “Tôi sẽ không rơi nước mắt trước mặt các người.”

Tô Phi Phi nghiến răng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ứng lên vì tức giận: “Đường Thi, bây giờ cô già vờ thanh cao gì chứ! Khi Bạc Dạ không cần cô, cô không biết bản thân cô thảm hại đến mức nào đâu!”

“Đúng vậy.” Đường Thi tiếp lời cô ta và tự cười nhạo mình: “Khi anh ta không cần tôi, tôi còn không

Con thiên tài và bố tổng tài đúng đắn về nhà hết lần này đến lần khác! Nếu như để Đường Duy nhìn thấy, trái tim nhỏ bé của nó sẽ thất vọng đến nhường nào chứ!

Tô Phi Phi cuối cùng cũng nhin thấy dáng vẻ mất kiểm soát của Đường Thi, cô ta đắc ý hất cằm lên: “Đúng vậy, đứa trẻ trông như năm sáu tuổi rồi. Cô thật đáng thương, yêu anh Dạ lâu như vậy, kết quả con trai người ta đã lớn như vậy rồi. Hahaha, năm đó khi cô ngồi tù, có lẽ người ta đã ôm đứa trẻ, một nhà ba người sống một cách vui vẻ!”

Xem ra Tô Phi Phi không hề biết rằng Đường Duy là do Đường Thi sinh ra, mà chỉ biết Bạc Dạ có một đứa con riêng.

Nhưng cho dù đó là con riêng, chỉ cần là con trai của Bạc Dạ, không có ai dám coi thường cậu bé.

Đường Thi nắm chặt tay, duy trì lý trí của mình và cố gắng làm cho giọng nói bớt hoảng loạn, nhưng cuối cùng tất cả những điều này đều vô ích. Đường Thi có thể lòng gan dạ sắt, dao kiểm không thể xuyên được vào, nhưng chỉ có một điều duy nhất là khi doi mặt với chuyện có liên quan đến Đường Duy, co sẽ mát di kiếm soát.

Đó là vỏ bọc duy nhất của cô….

Đường Thi nhìn chằm chằm vào Tổ Phi Phi, khi nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo trên khuôn mặt của người phụ nữ, cô chỉ cảm thấy rất chói mắt.

Không biết con trai mình ở nhà Bạc Dạ sống có tốt không?

* Đường Thi cố gắng kìm chế sự run rẩy trong giọng nói: “Cô nói xong chưa? Xong rồi thì có thể đi. Phòng làm việc của chúng tôi không có thời gian tiếp đón những người nhàn rỗi như cô.” Cô ta nói cô là người nhàn rỗi sao?

Tô Phi Phi lại muốn lên cơn khi nghe nó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Thi, cô rất hài lòng. Cô mím môi và bước ra khỏi Studio như một người chiến thắng. Đằng sau là đôi mắt lạnh như băng của Đường Thi, khoảnh khắc đó sự thống hận trong mắt cô giống như sự tàn nhẫn hung ác của Bạc Dạ.

Vào một ngày không có tiến triển, tất cả các kế hoạch hợp tác đều như đá chìm đáy biển, những lời. mời gửi đi cũng không nhận được bất cứ phản hồi nào. Đường Thi dựa vào lưng ghế, cứ im lặng mà thu mình vào một góc như vậy. Đường Dịch đã đi công tác, nhưng có lẽ dự án lần này cũng không thành rồi.

Phải làm sao đây,…cứ như vậy mà chấm dứt sao?

Cô đưa cánh tay phải lên, những vết sẹo lồi lõm dan xen và ngón tay cái bị chặt đứt đập thẳng vào mắt cô. Những vết thương này đều khiến cô đau đớn mọi lúc mọi nơi. Ngay cả khi nó đã lành và không còn chảy máu nữa, những vết thương cũ còn sót lại luôn âm i đau nhói trong cơ thể cô.

Bóng tối của quá khứ không ngừng nhắc nhở cô, cô đã từng điên rồ như thế nào.

Tình yêu ban đầu tươi đẹp bao nhiêu, thì bây giờ sự căm thù mãnh liệt bấy nhiêu. Cánh tay phải của Đường Thi đã không còn có thể nâng vật nặng được nữa, thậm chí nắm chặt tay lại còn có chút khó khăn. Nhưng dù như vậy, người phụ nữ vẫn sống chết nắm chặt tay lại, cho dù cơ thể đang run rẩy, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức.

Không thể bị đánh bại, không thể bị đánh bại thêm nữa….cô giơ cánh tay còn lại với lấy viên thuốc và uống xuống, Đường Thị ngồi trước máy tính và không ngừng hít thở sâu, cô nắm chặt lấy vùng áo trước ngực, giống như như vậy có thể khiến cho không khí dư thừa di vào phổi.

Nhưng đều vô ich.

Ngực cô quá ngot ngạt, quá áp lực, gắn như không thể thở nổi.

Lúc này nước mắt hòa lẫn với nỗi đau không ngừng tuôn ra khỏi cơ thể cô, Đường Thi khóc nức nở như một con thú bị mắc kẹt.

Duy Duy, mẹ phải làm thế nào, làm sao mới có thể cứu được con và làm sao để cứu chính mình?

Từng nghe một câu nói thế này: “Điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời tôi chính là người đẩy tôi xuống địa ngục cũng là người đưa tôi lên thiên đường”

Nhưng Đường Thi nghĩ rằng, Bạc Dạ chưa từng đưa cô lên thiên đường mà đã trực tiếp đẩy cô xuống địa ngục. Tất cả những gì mà cô có, nguồn gốc của nỗi đau đều là anh cho cô. Không hề có bất kỳ sự dịu dàng nào cả.

Là cô đã quá ngây thơ và lần lữa không chịu nghĩ thông suốt. Cho đến bây giờ, vẫn sống dưới cái bóng của Bạc Dạ một cách thoi thóp.

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT