Chương 4. Cậu bé rất giống cậu, có phải con trai của cậu không?
Hôm nay, Đường Duy đã chơi rất vui trong công.
viên giải trí. So với vẻ cố tỏ ra trưởng thành khiến.
người ta đau lòng trước đó của cậu, bây giờ cậu ấy mới giống một đứa trẻ, cười một cách vô tư, như thể không có bất cứ muộn phiền nào.
‘Sau khi kết thúc trò chơi ba người quay trở lại bãi đậu xe, Đường Thi bế Đường Duy đứng ở lối ra của bãi đậu xe đợi anh trai của cô lái xe ra. Chủ nhân của chiếc xe Maserati với dáng người cao gầy ngồi trên xe bấm còi nói với cô: “Người đẹp, muốn đi cùng không?”
Đường Thi mỉm cười với người đàn ông đẹp trai ngồi bên trong, còn chưa kịp lên tiếng thì Đường Duy ở trong vòng tay cô đã nói: “Không cần đâu, mẹ cháu có người đón rồi!”
Ôi trời, nhóc con thối này! Giang Yết đang định nói thật đáng tiếc khi cô gái xinh đẹp như vậy đã kết hôn và sinh con, nhưng khi nhìn thấy mặt của Đường Duy, cả người anh sững lại!
Anh trực tiếp thò đầu ra khỏi cửa sổ xe và nhìn Đường Duy: “Nhóc con, cháu nói cái gì?” Sao đứa trẻ này lại… giống y hệt Bạc Dạ nhỉ! Có nhầm không vậy! Sao đột nhiên lại lòi ra một cậu bé giống như vậy!
Đây không phải là món nợ phong lưu trước đó của Bạc Dạ chứ? Giang Yết đột nhiên hướng mắt về phía Đường Thị, lúc này, cuối cùng anh cũng nhớ ra cô là ai rồi! Năm năm trước khi anh vẫn chưa đến Hải
Thành, có nghe qua một câu chuyện lớn, cậu chủ Bạc Dạ của Hải Thành vì đại nghĩa không quản người thân và tống vợ mình vào tù.
Vợ anh ta là ai? Chính là cô chủ nhà họ Đường ở Hải Thành, đó chính là Đường Thi tài hoa hơn người với khí chất kiêu ngạo.
Giang Yết vẫn đang ngây ra thì Đường Dịch phóng xe đến. Thấy anh ta đỗ ở đó không đi anh liền bấm còi, lúc này anh ta mới định thần lại và nhìn chắm chẩm vào Đường Thi.
Anh ta thực sự nhìn không rời mắt, chết tiệt, giống quá, nếu nói đây không phải cốt nhục của Bạc Dạ, anh cũng không tin! Thế là Giang Yết chụp một bức ảnh và nhanh chóng phóng xe đi. Qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy Đường Thi ngồi lên chiếc xe phía sau, sau khi ghỉ lại biển số xe, anh ta liền nhắn tin cho người anh em tốt của mình
(Giang Yết: Lão Dạ lão Dạ, chết tiệt có phải cậu có cốt nhục đang lang thang ở bên ngoài không?) (Bạc Dạ……Cậu uống say rồi à?)
Giang Yết liền gửi ảnh cho anh, đó là cảnh Đường Thi đang bế con đứng bên vệ đường. Dáng người cô cao gầy, mái tóc bị gió thổi tung lên, che khuất ánh hoàng hôn ở phía sau. Cô đang mỉm cười bế đứa trẻ trên tay, khuôn mặt vẫn thanh tú tinh tế như vậy, không hề thay đổi theo năm tháng.
Gần như vài giây sau, liền có một cuộc gọi đến, Giang Yết bắt máy liền nghe thấy Bạc Dạ gầm lên ở đầu dây bên kia: “Cậu nhìn thấy ở đâu vậy?” “Hoan Lạc cốc đói” Giang Yết nói một loạt biển số xe cho Bạc Dạ kiểm tra, sau đó tiếp tục nói: “Họ.
lên chiếc xe này rồi! Chết tiệt, tôi đã bị giật mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó tôi mới nhận ra Tôi nói này, nhóc con đó thực sự giống y hệt cậu, tôi không tin nếu nó không phải con trai cậ Bạc Dạ trực tiếp cúp điện thoại và phái người đi điều tra biển số xe. Anh nắm chặt điện thoại trong.
tay. Không biết là vì phấn khích hay tức giận, vẻ mặt của Bạc Dạ trở nên âm u đáng sợ.