Sau giữa trưa ngày hè, trên đường cái hoang vắng không nhìn thấy người ở, cây cối hai bên đường uể oải ỉu xìu rũ cành lá xuống, không biết ve đang trốn ở nơi nào đang khàn giọng kêu to, làm cho người ta thêm vài phần phiền muộn cùng khô nóng, chỉ có núi cao xanh um tươi tốt xa xa làm cho trong lòng người ta thêm một tia cảm giác mát lạnh.
Nơi này là vùng ngoại ô phía tây thành phố Đông Thái, mấy năm trước chính phủ tính toán sử dụng khu vực này làm khu phát triển kinh tế xúc tiến đầu tư, không ít công ty bất động sản nghe được tiếng gió rồi lập tức chạy tới vây đất, xây office building xây tiểu khu, nhưng các kiểu nhà cao tầng mới vừa xây một nửa thì chính phủ liền chọn khu phía bắc càng gần nội thành làm khu phát triển kinh tế, chúng công ty bất động sản vòng đất kia nhất thời trợn tròn mắt.
Chỗ này vốn chính là mảnh đất trung gian hai khu huyện, không trường học không bệnh viện không công ty thậm chí ngay cả thôn xóm cũng chẳng có, trừ bỏ một tòa núi cao xanh um tươi tốt cùng một con sông trong suốt có thể hấp dẫn một vài người dân bản thị tới leo cao nhìn xa hưởng thụ nét đẹp tự nhiên vào hai mùa xuân thu ra, nơi này thật là không có chút chỗ hấp dẫn người nào.
Lý Tiểu Tiểu kéo hành lý nhìn taxi tuyệt trần mà rời đi, nặng nề mà thở dài, cũng không biết quyết định tới chỗ này của mình là đúng hay sai.
Lại nói tiếp một tuần trước cô còn là một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp xách theo sơ yếu lý lịch phỏng vấn khắp nơi, đang buồn rầu vì phòng cho thuê với tìm việc, mà hiện tại cô thế mà trở thành người thừa kế theo pháp định của một công ty giải trí không biết tên.
Lý Tiểu Tiểu lại lần nữa nhìn ngón hoàn cảnh chung quanh, thấy thế nào đều cảm thấy nơi này không giống là bộ dáng có công ty giải trí. Chỉ với thành phố Đông Thái nhỏ hạng ba hạng bốn này, ngay cả minh tinh cũng chưa từng ra, công ty giải trí lại là chưa từng nghe thấy. Nếu không phải trước lúc chú họ sinh bệnh qua đời tự mình gọi điện thoại cho cô, cách một ngày lại có một luật sư tây trang giày da vội tới làm thủ tục thừa kế cho cô, cô tuyệt đối sẽ không cho rằng việc này là thật.
Lý Tiểu Tiểu là học ngành kế toán, bình thường cũng sẽ xem gameshow truy phim, nhưng giới hạn trong này thôi, đối với chuyện của minh tinh cùng giới giải trí cũng phải thật hiểu biết, nếu không phải chú họ nói kế thừa công ty thì sẽ cùng kế thừa bất động sản của công ty luôn thì cô nhất định sẽ chống cự tới cùng. Nhưng giờ tới nơi này rồi, trong lòng cô có chút bồn chồn, bất động sản mà chú họ nói không phải là mảnh cao ốc bị trùm mền này chứ.
Lấy tài liệu từ trong túi ra, lại nhìn thoáng qua địa chỉ bên trên, đầu Lý Tiểu Tiểu đều lớn, số 1 đường Tiên Phàm này rốt cuộc ở cái chỗ quỷ nào nha?
Lý Tiểu Tiểu mở bản đồ di động ra nhập số 1 đường Tiên Phàm vào, nhưng kết quả có được chính là không có chỗ này. Cô buồn bực thở dài, hối hận bản thân không tra địa chỉ cho tốt trước, hiện tại taxi đều đi rồi, giờ cô chính là muốn chạy cũng không dễ dàng như vậy.
Kéo hành lý lang thang mà đi tới không có mục tiêu trên con đường đất chưa có xây xong, rất nhanh trên cái vali màu đỏ bị phủ kín một tầng bụi đất, ngay vào lúc cô chuẩn bị lấy di động ra gọi một chiếc xe trực tuyến dẹp đường hồi phủ, bỗng nhiên khóe mắt quét tới một tòa viện cổ kính ở nơi xa. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, thế mới phát hiện bên đường chỗ rừng trúc chân núi lộ ra một góc tường viện màu đỏ, chỉ là do cách quá xa nên mới rồi không có chú ý tới.
Không biết vì sao, Lý Tiểu Tiểu có loại xúc động muốn đi tới xem.
Cô kéo valy hành lý đi đến chân núi, ước chừng 10 phút sau, cô đi tới trước tòa viện kia, chỉ thấy tường gạch tòa viện này phủ kín rêu xanh cỏ dại, hai mảnh cửa lớn không nhìn rõ màu vốn có treo nghiêng trên khung cửa, mà tấm biển trên cửa lớn thật ra lại đóng rất chắc chắn, bên trên còn có mấy cái chữ to: công ty giải trí Tiên Phàm.
Không nghĩ tới đạp mòn giày sắt không tìm thấy, giải trí Tiên Phàm ở ngay chỗ ngoặt ở rừng trúc.
Lý Tiểu Tiểu nhìn bảng hiệu bên trên lộ ra biểu tình một lời khó nói hết, chỉ với hai mảnh cửa lớn rách nát trước mắt này, cô thật sự không dám duỗi tay đi đẩy, cứ cảm thấy mình dùng sức lớn hơn chút là có thể đẩy luôn nguyên cả cánh cửa xuống dưới.
Đặt vali hành lý ở cửa, Lý Tiểu Tiểu dạo một vòng trái phải, phát hiện viện này thế mà chiếm diện tích đất rất lớn. Từ tường viện nhìn vào trong, kiến trúc bên trong thoạt nhìn cũng có mấy năm, xa xa mà nhìn thì có loại cảm giác xuyên qua lịch sử.
Chỉ là này, tòa nhà này một gạch một ngói thoạt nhìn không có nửa mao tiền quan hệ với công ty giải trí.
Nếu không phải chú họ chết quá nhanh hơn nữa đã hỏa táng, Lý Tiểu Tiểu thực sự muốn hỏi ông ấy cho kỹ một chút, xây công ty giải trí trong kiểu kiến trúc này rốt cuộc là nghĩ làm sao?
Lại lần nữa trở lại trước cửa lớn, hai tay Lý Tiểu tiểu đỡ cửa lớn thật cẩn thận mà đẩy ra một cái khe, tóm vali hành lý vào viện. Trong viện trái lại nhìn không có hoang vắng như bên ngoài vậy, ngược lại là hoa cây được xử lý xanh um tươi tốt, đường nhỏ lát đá xanh sạch sẽ ngăn nắp, bên trên ngay cả một tầng tro phủ cũng không có, xem ra là bình thường có người thường xuyên quét tước.
Lý Tiểu Tiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, có một điều khoản rất đặc biệt trong hiệp nghị thừa kế được ký kết lúc ấy, người thừa kế phải ở lại trong công ty. Cô nghĩ là ở trong ký túc xá của công ty, hơn nữa lúc ấy cô lại gặp phải quẫn cảnh phải chuyển khỏi ký túc xá tự mình thuê phòng ở lại, có chỗ có thể ở lại đối với cô mà nói là niềm vui trời giáng, bởi thế cũng không nghĩ nhiều liền đáp ứng rồi. Nhưng không nghĩ tới công ty thế mà ở trong cổ viện nơi hẻo lánh thế này, cô ở một mình chắc chắn rất sợ hãi, nếu có đồng nghiệp ở cùng liền kiên định nhiều.
Lý Tiểu Tiểu kéo valy đi vào trong, vừa đánh giá cảnh trí chung quanh viện vừa đưa tay để bên miệng, khẽ gọi một tiếng: “Có ai không?”
“Đến đây!” Một giọng nói già nua khàn khàn vang lên bên tai, Lý Tiểu Tiểu dừng bước nhìn thoáng qua chung quanh lại không thấy bóng người, đang lúc cô có chút buồn bực, một cụ ông ục ịch để chòm râu dài đi ra một cái cửa nguyệt nha, trên mặt mang theo nụ cười tươi tủm tỉm, nhìn thập phần hiền lành: “Con là Lý tổng đi? Trước khi đại Lý tổng qua đời đã nói rõ, do con tới kế thừa công ty.”
Lý Tiểu Tiểu không nghĩ tới chú họ đều đã chào hỏi trước với công nhân rồi, hơi có chút xấu hổ mà nở nụ cười: “Ông*, con gọi là Lý Tiểu Tiểu, ông gọi con Tiểu Tiểu là được. Không nói gạt ông, con mới vừa tốt nghiệp, cũng không có kinh nghiệm quản lý gì, lại càng không hiểu chuyện của giới giải trí, con còn thật sợ không đảm nhiệm vị trí này được.”
*: về cái xưng hô cho vị này, mình bỏ lên gg dịch thì từ đại gia có khi nó dịch là chú, có khi là bác, nhưng mà gia đây lại là ông, thật khó làm mà, nhưng mình thấy ông ấy được miêu tả có râu dài và chống quải trượng, với lại thân phận của ông ấy… cũng rất là lớn tuổi vậy nên mình sẽ để chị Tiểu gọi ông ấy là ông, xưng hô cũng là ông luôn. Spoil cho mọi người luôn, sau này có xuất hiện ông Táo, nhưng mà ông cách xưng hô cho ông Táo rối quá, nên mình quyết định là lúc bình thường thì gọi ông ấy là ông Táo, còn lúc được cúng kiến gọi tên với tư cách là thần ấy, thì sẽ gọi ông là ông Bếp.
Ông cụ chống gậy vây quanh Lý Tiểu Tiểu dạo một vòng, lại ngẩng đầu cẩn thận nhìn ngắm ngũ quan của cô, chậm rì rì mà nói: “Ta thấy con tiên cốt tiên cách, ngũ quan cũng rất có linh tính, khẳng định có thể đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty giải trí Tiên Phàm chúng ta, con yên tâm là được rồi.”
Lý Tiểu Tiểu: “…………”
Ông ơi ông nói thật đi, có phải sau khi ông tan tầm kiêm chức đoán mệnh cho người ta ở cầu vượt hay không, ngay cả tiên cốt tiên cách cũng có thể nói bậy ra, còn có thể lại giả chút sao?
Có điều lớn tuổi mê tín một chút cũng là bình thường, Lý Tiểu Tiểu cũng không để bụng, nhìn nhìn cái viện không có nhân khí gì, thuận miệng hỏi: “Ông, xưng hô với ông thế nào nha? Ở công ty chúng ta ông phụ trách phương diện nào vậy ạ?”
“Ông liền phụ trách dọn dẹp vệ sinh, chăm sóc hoa cỏ, thuận viện trông viện.” Cụ ông cười ha hả: “Con gọi ông là ông Thổ là được.”
Lý Tiểu Tiểu hồi tưởng Bách Gia Tính từng học lại một chút, nhưng thật ra có họ “Thổ” này, chỉ là bình thường rất ít gặp.
Ông Thổ là một người có lòng nhiệt tình, vẫn luôn lải nhải mà giới thiệu cho Lý Tiểu Tiểu: “Trước khi đại Lý tổng qua đời đã nói với con rồi, về sau con sẽ ở lại công ty ta.”
“Con biết, ông xem không phải con đã mang valy theo tới sao!” Lý Tiểu Tiểu từ lúc vừa nhìn thấy cái viện này đã liền nghẹn một bụng nghi vấn, chờ tới giờ thật vất vả mới hỏi ra: “Ông, viện mấy tiến* này của công ty ta đã có chút tuổi đời nhỉ? Loại cổ trạch này có thể đăng ký công ty sao? Thấy thế nào cũng không giống như là chỗ dùng để thương mại nha!”
*: Tứ hợp viện nhị tiến là có hai cái viện lớn hợp lại, nên tiến đây là chỉ mấy cái sân viện hợp lại thành cái cổ trạch này đó.
“Có thể! Ông có giấy phép buôn bán!” Ông Thổ duỗi tay lục hai lần trong cái túi vải to khóa trên cánh tay mình, rất nhanh liền lấy ra một đống giấy chứng nhận cùng con dấu, gì mà giấy phép buôn bán cùng chứng nhận nộp thuế đều vô cùng đầy đủ hết, địa chỉ đăng ký chính là số 1 đường Tiên Phàm, mà tên chỗ pháp danh đã đổi thành Lý Tiểu Tiểu.
Lý Tiểu Tiểu lộ ra biểu cảm kính nể, tuy rằng danh tiếng của công ty không lớn, nhưng hiệu suất làm việc này cũng quá nhanh, từ lúc chú họ liên hệ với cô cho tới hôm nay cũng chưa được mấy ngày thời gian, bọn họ ngay cả giấy phép doanh nghiệp đã đều thay đổi hoàn tất rồi, tốc độ này đều sắp vượt qua thời Phục Hưng rồi.
Ông Thổ cho Lý Tiểu Tiểu xem giấy chứng nhận xong rồi lại thu chúng về lại trong túi vải to của mình, nâng quải trượng lên chỉ chỉ vào tiền viện: “Đây là văn phòng của công ty ta, tổng cộng có 5 gian phòng. Viện tam tiến đằng sau đều là ký túc xá công nhân viên của ta.”
Tuy rằng Lý Tiểu Tiểu chưa từng đến công ty lớn gì đó, nhưng mấy năm nay cũng không thiếu kinh nghiệm làm thêm, lúc nghỉ hè cũng từng vào công ty nhỏ làm nhân viên thực tập. Công ty quy mô nhỏ chỉ có 5 gian phòng không hiếm lạ, nhưng mà chưa từng thấy qua quy mô của ký túc xá lại tốt hơn mấy lần so với văn phòng. Có điều nghĩ tới đây là công ty giải trí, lại cảm thấy hình như rất hợp lý, dù sao chúng nghệ sĩ cần bảo trì hình tượng ngăn nắp lượng lệ, trợ lý rồi người đại diện đều không thể thiếu, cho nên cần phòng lớn hơn chút cũng là bình thường.
Lúc này Lý Tiểu Tiểu mới nhớ tới đã vào công ty nửa ngày, trừ bỏ ông Thổ ra, những người khác một người cũng chưa thấy đâu, nhất thời thích thú cực kỳ mà hỏi một câu: “Ông Thổ, công ty ta có mấy nghệ sĩ nha?”
Ông Thổ chọt chọt mặt: “Ách, có sáu nghệ sĩ.”
Tựa hồ là sợ Lý Tiểu Tiểu chán ghét, ông Thổ vội vàng bổ sung một câu: “Có điều con yên tâm, công ty chúng ta có đội ngũ tuyển chọn khổng lồ, chỉ cần công ty yêu cầu, sẽ có nghệ nhân cuồn cuộn không dứt mà bổ sung vào công ty.”
Lý Tiểu Tiểu cân nhắc một chút, hình như cũng chưa từng nghe nói thành phố mình có hoạt động tuyển chọn nghệ sĩ gì nha, có điều cũng có thể là bình thường mình không quá chú ý tin tức liên quan đến phương diện này. Mấy cái đó đều là công tác quy hoạch sau đó, hiện tại cô càng quan tâm hơn là cơ cấu tổ chức cùng tình huống cơ cấu nhân viên của công ty.
Lý Tiểu Tiểu: “Ông, vậy công ty ta có mấy người đại diện vậy?”
Thổ đại gia: “Không có.”
Lý Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, dù xem như cô là người ngoài nghề cũng biết công ty giải trí có người đại diện nhận kịch bản nhận hoạt động nhận quảng cáo cho nghệ sĩ, xếp lịch trình cho bọn họ. Dù xem như là không có hot, mấy người dùng chung một người đại diện, đó cũng phải là một người a.
Lý Tiểu Tiểu cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình chịu xuống một quyền: “Trước kia ai nhận hoạt động cho các nghệ sĩ của chúng ta a?”
“Ông chủ nha!” Ông Thổ đương nhiên mà nói: “Ông chủ kiêm người đại diện.”
Rồi rồi, ông chủ kiêm nhiệm người đại diện cũng không có tật xấu gì, ai bảo ta đây là công ty nhỏ chứ!
Lý Tiểu Tiểu kiên cường mỉm cười một chút: “Vậy nếu mà mấy nghệ sĩ này có kịch bản có hoạt động thì ai bồi bọn họ đi nha?”
Tươi cười của ông Thổ rõ ràng có chút chột dạ: “Công ty chúng ta thiếu nhân viên, cho nên ông chủ kiêm chức làm trợ lý.”
Tim Lý Tiểu Tiểu lại chìm xuống một chút: “Ông Thổ, ông nói lời thật với con đi, ông chủ còn phụ trách làm gì nữa.”
“Thế thì nhiều.” Ông Thổ bẻ ngón tay đếm cho Lý Tiểu Tiểu: “Trước kia việc gì mà bảo lưu tài vụ thuế nhập khẩu, báo cáo nhân sự đều là Lý tổng phụ trách.”
Lý Tiểu Tiểu nghe đều có chút tuyệt vọng: “Ông ơi, ông ăn ngay nói thật đi, công ty ta trừ ông ra với sáu nghệ sĩ ra, còn có nhân viên khác sao?”
Ông Thổ: “Có a!”
Không đợi Lý Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe ông Thổ nói: “Công ty ta còn có ông Táo nấu cơm, nói như thế, trừ bỏ quét rác nấu cơm, việc khác đều là ông chủ làm.”
Lý Tiểu Tiểu: “…………”
Giờ hối hận có còn kịp không?