Hồng Hài Nhi còn nhỏ lại lớn lên đáng yêu, đồng ngôn đồng ngữ làm cho người ta buồn cười, mặc dù là Viên Tương Phàm thì cũng ngại mà so đo với một đứa bé như vậy, chỉ có thể cười mà lướt qua đề tài.
Chia đội xong rồi còn phải đặt tên cho đội mình, Viên Tương Phàm lập tức nói: “Đội chúng ta gọi là Dũng Giả Vô Địch đi.” Nói xong cô ta ý thức được là mình cướp lời, lập tức quay đầu lại hỏi Tạ Thành Minh: “Tạ sư huynh, anh cảm thấy thế nào?”
Tạ Thành Minh cười nhẹ: “Rất tốt.”
Hồng Hài Nhi sờ sờ tiểu bụng bụng tròn trịa của mình, không thèm quan tâm mà nói: “Vậy chúng ta gọi là Thiên Hạ Đệ Nhất là xong.”
Khóe miệng Huyền Phinh hơi nhếch: “Được, liền gọi Thiên Hạ Đệ Nhất.”
MC nhân cơ hội nói: “Xem ra cuộc quyết đấu hôm nay sẽ vô cùng xuất sắc nha, còn chưa có bắt đầu tôi đã ngửi thấy mùi hỏa dược với tên nõ căng lên rồi. Không nhiều lời nữa, chúng ta bắt đầu hạng mục thi đấu đầu tiên trước đã.”
Hạng mục đầu tiên trong vượt ải là bắn tên, chia làm hai phần là bắn tên tại chỗ với bắn tên di động, mỗi người mỗi lần là 5 mũi tên, mỗi đội tích lũy nhiều bắn trúng nhất là một điểm.
Kiểu trò chơi như bắn tên này nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó, bắn mũi tên ra thì dễ, bắn trúng hồng tâm thì có hơi khó rồi.
Dù sao cũng là chương trình giải trí, ngay từ đầu tổ tiết mục cũng sẽ không thiết kế quá khó, khoảng cách tới bia không quá 10m, tổ tiết mục còn cố ý mời một huấn luyện viên tới nói một vài phương pháp với kỹ xảo.
Trận đấu bắt đầu, đội viên hai đội luân phiên lên sân khấu, Viên Tương Phàm chưa từng chơi bắn tên, sợ mình lên đầu tiên sẽ mất mặt nên liền khuyến khích Đường Hách Nhiên lên sân khấu đầu tiên.
Đường Hách Nhiên thật ra lại chả sao cả, cầm cung tiễn đi đến giữa võ đài, dựa theo phương pháp giáo luyện nói vừa nãy kéo cung ra. Tên thứ nhất bởi vì sức không đủ mà rớt trên đất, cô mấp máy miệng lại lấy một mũi tên ra, lần này đã rút ra bài học từ lần trước nên kéo cung ra càng căng hơn chút, thập phần may mắn bắn trúng vòng 8.
Viên Tương Phàm hoan hô một tiếng, nói câu thật tuyệt, hai tay làm hình tim để trước ngực, làm vẻ mặt đáng yêu.
Đường Hách Nhiên hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ cũng có chút tin tưởng, ba tên phía sau tất cả đều bắn trúng bia ngắm.
Chúng khách quý sôi nổi vỗ tay vì Đường Hách Nhiên, Viên Tương Phàm còn chạy đến giữa võ đài ôm Đường Hách Nhiên một chút, kéo tay cô ấy một bộ dáng vô cùng thân mật.
Tính cách Đường Hách Nhiên lãnh đạm, không quá nguyện ý tiếp xúc với người, cái ôm bất thình lình của Viên Tương Phàm làm cô ấy có chút mơ màng, ở trên đài nên đẩy cũng không phải mà không đẩy cũng không phải, chỉ có thể nặn ra một nụ cười hơi lộ xấu hổ.
Đội “Dũng giả vô địch” 5 trúng được 4, tổng cộng là 32 vòng, phía dưới yêu cầu đội “Thiên Hạ Đệ Nhất” phái ra một đại biểu.
Trần Nguyên Sinh vốn định để Huyền Phinh hoặc là Ngưu Hồng Hải xuất chiến trước, ai ngờ Hồng Hài Nhi giơ tay chọc chọc eo cậu ta: “Anh đi trước, em thứ hai, Huyền tỷ tỷ áp trục.”
Trần Nguyên Sinh không nhịn được nở nụ cười: “Em có được không hả? Nếu áp không được thì sao bây giờ?”
“Khẳng định được a.” Hồng Hài Nhi nghiêm trang nói: “Em sợ em ra tay quá sớm sẽ thắng đến bọn họ mất đi niềm tin, cũng không thể đả kích sự tự tin của đối thủ như vậy.”
Khan giả đều nở nụ cười, Trần Nguyên Sinh cũng cười lên sàn.
Diện mạo của Trần Nguyên Sinh không tồi, chỗ công ty cậu ta cũng ký thác kỳ vọng cao với cậu ta, hy vọng có thể nâng lên được một lưu lượng tiểu sinh, bởi vậy trước khi xuất đạo còn cố ý huấn luyện đủ mọi phương diện, trong đó còn có phương diện về thể năng với sở trường đặc biệt này. Tuy rằng cậu ấy không phải đặc biệt tinh thông về cung tiễn, nhưng cũng đã huấn luyện được một tuần trên khóa huấn luyện, tốt hơn một chút so với người hoàn toàn chưa từng sờ qua.
Trần Nguyên Sinh thử kéo cung, đánh giá lực lượng xong thì bắt đầu bắn tên, năm tên trúng năm, tổng cộng 40 vòng.
Thành tích vừa ra, tươi cười trên mặt Viên Tương Phàm liền có hơi cứng lại rồi, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, Tạ Thành Minh bên cạnh nhìn ra khẩn trương của cô ta, thấp giọng an ủi nói: “Không sao, lớn mật mà tham gia là được, phía sau có anh áp trục mà.”
Viên Tương Phàm nghe thế nhất thời nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng mình chưa từng luyện qua, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành nên sức vẫn là có chút, nói không chừng cũng có thể mù mờ mà trúng mấy tên giống như Đường Hách Nhiên. Ngưu Hồng Hải kia mới 5 tuổi, người còn chưa có cao bằng bia ngắm đâu, phỏng chừng cung cũng kéo không nổi, chính mình chắc chắn có thể mạnh hơn nhóc đó. Huyền Phinh của ván thứ 3 tất nhiên cũng không bằng Tạ Thành Minh, cho nên chỉ cần chính mình bắn trúng một hai mũi thì ván này liền chắc thắng.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Viên Tương Phàm lập tức kiên định hơn, tươi cười trên mặt cũng tự nhiên hơn trước rất nhiều. Cô ta đi đến trước vạch trắng tin tưởng tràn đầy mà bắn ra một tên, chỉ thấy mũi tên kia lảo đảo lắc lư rời khỏi cung, chưa tới bia đã liền rớt trên đất trước rồi.
Viên Tương Phàm ảo não mà kêu một tiếng, dẩu môi đối với màn ảnh, lại rút mũi tên thứ hai ra……
Ba mũi tên liên tục rớt xuống đất, ảo não giả của Viên Tương Phàm cũng biến thành đáng buồn thật sự, tay rút tên cũng có chút phát run. Tạ Thành Minh thấy thế thì đi đến bên người cô ta, tay cầm tay dạy cô ta kéo căng cung nhắm ngay phương hướng.
Cảm nhận được độ ấm của bàn tay Tạ Thành Minh, tim Tương Phàm mạnh mẽ nhảy dựng, đúng lúc này bên tai truyền đến tiếng Tạ Thành Minh: “Bắn tên.”
Viên Tương Phàm theo bản năng thả tay, nhìn mũi tên kia bay đi vừa vặn đâm ở vị trí giữa vòng 7 với vòng 8.
Theo lý thuyết thì thành tích này hẳn là tính là vòng 7, nhưng mà Viên Tương Phàm tiến lên làm nũng giả ngu các kiểu, MC như thật như giả mà đùa vài câu sau đó quyết định hỏi ý kiến của khách quý phe kia.
Trần Nguyên Sinh thân là tiểu thịt tươi mới xuất đạo không tiện mở miệng, chỉ hé miệng cười. Có điều làm cho MC tò mò là Ngưu Hồng Hải lòng hiếu thắng mạnh thế mà cũng không rên một tiếng, liền cố ý đến bên người cậu đùa cậu: “Em cảm thấy mũi tên vừa nãy của chị Viên là vòng 7 hay là vòng 8?”
Trên vẻ mặt non nớt đáng yêu của Hồng Hài Nhi lộ ra biểu tình khó hiểu: “Vòng 7 với vòng 8 có khác sao? Chị ấy thích thì để chị ấy vòng 8 là xong.”
Viên Tương Phàm không nghĩ tới Ngưu Hồng Hải bỗng nhiên dễ nói chuyện như vậy, vui mừng quá đỗi muốn nhào lại đây ôm nhóc. Ai ngờ Hồng Hài Nhi sớm đã đề phòng cô ta chứ, Viên Tương Phàm vừa chạy tới hai bước, Hồng Hài Nhi liền nhanh như chớp mà chạy sang đối diện, để cô ta lại một bên.
Tạ Thành Minh thấy thế lập tức giải vây cho Viên Tương Phàm: “Mau lại đây, còn có một tên cuối cùng.”
Tuy rằng một tên cuối cùng Tạ Thành Minh không ra tay giúp cô ta, nhưng mà chỉ điểm ở kế bên, cuối cùng bắn trúng vòng 5, xem như là thành tích không tệ.
Viên Tương Phàm hưng phấn vỗ tay với Tạ Thành Minh dưới sàn, Ngưu Hồng Hải không cần MC gọi đã liền tự mình chạy tới.
MC cầm microphone nói: “Tuy rằng cung của chúng ta đây không phải cung chuyên nghiệp, nhưng bộ cung này vẫn là có chút sức nặng, dây cũng có hơi chặt, tiểu Hồng Hải, em có muốn tìm huấn luyện viên giúp em không. Trong tất cả các khách quý, em là người duy nhất có đặc quyền nha.”
Hồng Hài Nhi nhấc cung lắp tên: “Không cần, chút sức nặng ấy em vẫn nhấc được.”
MC thấy thế cười nói một câu: “Nhìn tư thế thật ra lại giống khuông giống dạng, chỉ xem một tên này có thể bắn trúng bia ngắm hay không.”
Vừa dứt lời, liền thấy tên rời cung mà đi, giây tiếp theo chính là ngay giữa hồng tâm.
Hiện trường nhất thời an tĩnh, sau vài giây mới có người phản ứng lại, lập tức vang lên tiếng hoan hô với vỗ tay.
Hồng Hài Nhi gãi gãi đầu lộ ra biểu cảm khó hiểu: “Sao lại đều vỗ tay cho em vậy.”
MC không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu cậu: “Bởi vì em quá lợi hại thôi.”
“Thế này mới đến chỗ nào nha!” Hồng Hài nhi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lại rút một mũi tên ra, vẫn là ngay giữa hồng tâm như cũ, thậm chí lúc huấn luyện đi lên rút tên còn phát hiện, vị trí hai mũi tên bắn trúng đều giống nhau như đúc.
Huấn luyện viên lập tức nhắc nhở camera cho cái đặc tả, ngay sau đó là mũi tên thứ ba, mũi tên thứ tư, mũi tên thứ năm……
Tất cả tên đều bắn trúng vị trí giống nhau, không lệch chút nào.
Trong sân vỗ tay như sấm dậy, tiếng ca ngợi không dứt bên tai, Hồng Hài Nhi lần đầu tiên lộ ra thần sắc ngại ngùng, chuyển hai cái chân ngắn nhỏ chạy về bên người Huyền Phinh, lộ ra nụ cười ngại ngùng.
Có Hồng Hài Nhi kinh diễm toàn trường, mặc dù Tạ Thành Minh lên sàn tiếp theo đều bắn trúng hồng tâm cũng không có gì làm người ta kích động.
Có điều mặc kệ nói thế nào thì định lực của Tạ Thành Minh thật ra rất mạnh, đối mặt với vỗ tay thưa thớt truyền từ thính phòng tới vẫn mặt mang mỉm cười mà phất phất tay như cũ, đưa cung tiễn cho Huyền Phinh lên sân khấu tiếp sau.
Tuy rằng Huyền Phinh vừa lên liền lẳng lẳng đứng một bên không nói lời nào, nhưng dung mạo xuất sắc của cô chỉ đứng ở kia thôi đã chính là một bức họa rồi, quay phim luôn kìm lòng không đậu mà lắc camera về bên kia. Hiện tại cô lên sân khấu, người quay phim lại càng là đem tất cả máy định trên mặt Huyền Phinh.
Sau khi Huyền Phinh nhận tên thì nói tiếng cảm ơn, trực tiếp rút hết 5 mũi tên ra, không đợi MC đặt câu hỏi liền đặt ở trên dây, giây tiếp theo liền buông lỏng tay ra, 5 mũi tên đồng thời rời cung, đồng thời bắn trúng vị trí hồng tâm.
Khách quý: “…………”
Người xem: “…………”
Huấn luyện viên: “…………”
MC: “…………”
Người quay phim: “…………”
Vừa nãy đã xảy ra cái gì?
Đạo diễn nhìn một đám người há hốc mồm, gấp đến dậm chân: “Quay phim cậu ngẩn người cái gì, quay đặc tả cho tôi a! Đặc tả biểu tình của Huyền Phinh! Đặc tả mũi tên! MC, cậu đứng ngẩn ra đấy làm gì, nói chuyện đi!”
MC hốt hoảng mà phục hồi tinh thần lại, nhưng trong lúc nhất thời thế mà quên mất nên nói cái gì, trực tiếp úp nồi lên người huấn luyện viên: “Vậy, chúng ta để huấn luyện viên bình luận một chút.”
Huấn luyện viên suýt nữa đã hỏng mất, cái này thì để tôi bình luận thế nào, cái chiêu đó ngay chính tôi cũng không biết a!
Còn may mà giây tiếp theo người xem đã giải vây cho huấn luyện viên, tiếng reo hò cùng tiếng ca ngợi toàn trường làm Huyền Phinh lộ ra nụ cười tươi sáng lạn.
Sau khi MC điều chỉnh tốt cảm xúc rồi cho một đống nịnh nọt hoa hòe thì cửa thứ nhất liền kết thúc, cửa thứ hai là bắn tên di động.
Phòng phát sóng to nhỏ có hạn, không có khả năng dẫn ngựa tới, liền đẩy một chiếc xe đạp ra. Huấn luyện viên phụ trách lái xe chở người, khách quý thì ngồi trên ghế sau bắn tên.
Vì an toàn mà suy nghĩ, khoảng cách bắn tên kéo gần lại 5m, mũi tên cũng đổi thành kiểu giác hút.
So với cửa bắn tên tại chỗ đầu tiên mà nói, tính thú vị với hình ảnh cười ầm lên của cửa này liền nhiều hơn, Viên Tương Phàm, Đường Hách Nhiên đầu tiên là không nhảy lên ghế sau được, sau khi nhảy lên được thì lại là dưới tình huống huấn luyện viên tăng tốc rồi không phân rõ phương hướng, mũi tên giác hút bị bắn đông nghiêng tây ngả khắp cả đài, chính là không có bắn được lên bia.
Trần Nguyên Sinh tuy rằng là chân dài lên xe đạp có vẻ dễ dàng, nhưng mà phương diện di động bắn tên cũng chả tốt hơn hai nữ khách quý kia chỗ nào, tình huống chồng chất làm người xem cười đến đau bụng, rốt cuộc, sau khi Trần Nguyên Sinh chật vật xuống xe, tiếng cười của khán giả tới đỉnh điểm.
Rốt cuộc đến Hồng Hài Nhi lên sàn, khán giả đều không nhịn được ngừng lại hô hấp, muốn xem màn biểu xuất sắc của tiểu đáng yêu.
MC nhìn nhìn huấn luyện viên cưỡi Đại Giang 28, thập phần tri kỷ muốn lược bỏ phân đoạn nhảy lên ghế sau này, muốn trực tiếp bế Hồng Hài Nhi lên xe.
Ai ngờ Hồng Hài linh hoạt như con cá chạch, chui ra khỏi lòng MC, một hai phải là tự mình lên xe. MC chỉ đành cứ mãi dặn dò huấn luyện viên cưỡi chậm một chút sau đó lại đi cùng cạnh xe, chuẩn bị che chở cậu.
Xe thong thả chạy lên, bởi vì cưỡi quá chậm mà xe có hơi đong đưa. Đang lúc MC chuẩn bị để Hồng Hài Nhi chờ một lát lại lên xe thì chỉ thấy Hồng Hài Nhi đá rớt giày trên chân, thân hình nho nhỏ nhảy lên dễ dàng đứng trên ghế sau, ngay sau đó rút một mũi tên trong bao tên sau lưng ra bắn ra ngoài, lại là chính giữa hồng tâm.
Cùng với tiếng vỗ tay cùng reo hò của người xem, Hồng Hài Nhi lại bắn mũi tên còn lại.
Sau khi một mũi tên cuối cùng bắn ra thì cậu bé ngay cả nhìn cũng không nhìn, nhào lộn ra sau nhảy xuống từ trên ghế sau, vừa lúc dừng trên giày mới nãy cởi.
Nhìn Ngưu Hồng Hải nhét cái chân béo nhỏ vào giày vui vẻ lắc lư chạy về bên người Huyền Phinh, trợ lý của Tạ Thành Minh dưới đài không nhịn được quay đầu hỏi Lý Tiểu Tiểu bên cạnh: “Công ty các cô đây là tìm nghệ sĩ chỗ nào vậy? Đoàn xiếc sao?”
Lý Tiểu Tiểu liếc nhìn anh ta một cái: “Đoàn xiếc giống lời nói sao? Nghệ sĩ công ty bọn tôi là chính thức tuyển chọn (hải tuyển) ra được đó!”