Lý Tiểu Tiểu cảm thấy mình thật sự là không theo kịp ý nghĩ của Trần Đại Hà, có điều cũng may mà ông không bướng bỉnh thế nào cũng phải giao tiền cơm, bằng không mình thật đúng là ngại chết.
Ông Thổ ở bên cạnh khoát tay: “Trước hết đi vào phòng cất hành lý, tắm một cái, sau đó ra ăn cơm. Hôm nay công ty rốt cuộc có 4 người, lão Táo vui vẻ lắm, rốt cuộc có thể làm thêm vài món ăn.”
Nói đến phòng, Thân Văn Duệ liền vội hỏi: “Thầy Trần ở viện nào ạ? Bên cạnh phòng con có cái phòng trống.”
Ông Thổ trừng cậu một cái, không chút khách khí mà nhả rãnh nói: “Ban ngày dạy con không biết tức cỡ nào, buổi tối còn phải làm hàng xóm với con. Đây là thù oán gì hả, còn có thể để người ta sống hay không?”
Trên mặt Thân Văn Duệ lộ ra biểu cảm vô tội, tựa hồ có chút nghĩ không ra vì sao mình sẽ chọc Trần Đại Hà tức giận.
Ông Thổ khoát tay, quay đầu nói với Trần Đại Hà: “Tôi với lão Táo ở cùng một viện, ông có muốn ở cùng với bọn tôi không?”
“Được thôi!” Trần Đại Hà rất cao hứng: “Chúng ta đều là người lớn tuổi, ở với nhau cũng có chuyện để nói, mạnh hơn ở với người trẻ tuổi nhiều.”
Lý Tiểu Tiểu quay đầu nhìn nhìn “Người trẻ tuổi” gần được ba ngàn tuổi, trên mặt lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.
Từ sau khi biết thân phận thần tiên của ông Thổ thì Lý Tiểu Tiểu không còn lo lắng vấn đề quét dọn phòng nữa, ấy tuyệt đối là dọn dẹp nhanh nhẹn không nhiễm một hạt bụi.
Nhà giữa của viện hai cụ ông ở bị ngăn thành 3 phòng, phòng còn lại kia vẫn luôn trống, liền an bài Trần Đại Hà vào trong đó.
Ông Thổ đặc biệt nhiệt tình kéo cửa ra mời người vào, sau khi Trần Đại Hà vào nhà thì nhìn chung quanh trong nhà một vòng, lộ ra biểu cảm kinh hỉ. Nhà ở tọa bắc triều nam*, ánh nắng rải đầy cả phòng. Phòng không có trang hoàng đặc biệt gì, chỉ là tường quét trắng nền lát gạch, nền gạch kia thoạt nhìn còn là hình thức giả cổ, thoạt nhìn đặc biệt xứng đôi với cả tòa viện tử.
*: là xây ở hướng bắc, mặt nhà chính xoay mặt về hướng nam.
Cổ trạch cộng thêm nhà ở lâm viên kiểu Trung, gia cụ tất nhiên cũng là dùng kiểu trung, vừa vào cửa là phòng khách kiểu trung, bên trái dùng giá đồ cổ ngăn cách, bên trong là thư phòng, bên phải có bình phong che chắn, bên trong là phòng ngủ.
Trần Đại Hà vừa vào cửa liền đứng lại, nhìn bức tranh trên bức tường chính diện, nhìn gia cụ bài trí trong phòng, có một loại cảm giác xuyên qua thời không.
“Bên này là thư phòng.” Ông Thổ dẫn Trần Đại Hà vòng qua giá đồ cổ đến phòng phía tây, chỉ thấy chỗ cửa sổ đặt một cái sập, trên sập có bàn vuông nhỏ. Dựa gần chỗ sập là một loạt kệ sách, trên đó bày đầy sách, nhìn lướt sơ qua, có sách cổ, cũng có sách báo hiện đại, chủng loại đa dạng làm người hoa cả mắt.
Chỗ cách kệ sách 1 mét đằng trước có đặt có cái bàn làm việc,, trên bàn có giấy và bút mực, cũng có bút máy, bút bi với notebook, thậm chí còn bày một chiếc laptop kiểu mới nhất.
Ông Thổ hài lòng nói: “Ông tới đúng lúc lắm, mấy hôm trước công ty bọn tôi mới phát sóng trực tiếp một trận, dùng tiền fan thưởng cho mua một lô laptop với TV. Nếu mà ông đến sớm hai tháng, công ty bọn tôi còn chưa có điều kiện này đâu.”
Trần Đại Hà một lời khó nói hết nhìn nhìn ông Thổ: Nếu không phải là biết mấy thứ vụn vặt mấy người bán giá trị bao nhiêu tiền thì tôi liền tin thật.
“Bên này là phòng ngủ, biết ông muốn tới, chăn đệm trên giường đều là mới, bảo đảm ông ngủ thoái mái. Phòng vệ sinh ở trong này……” Ông Thổ đi đến góc phòng ngủ đẩy một cái cửa không bắt mắt ra, Trần Đại Hà đi qua theo nhìn thoáng qua, bên trong ngay cả bồn tắm cũng là làm từ gỗ thuần, trên đó còn viết 4 chữ to: Thùng tắm Khang Hi.
Trần Đại Hà: “………………”
***
Tắm rửa rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ, Trần Đại Hà đẩy cửa đi ra, theo con đường mà ông Thổ đã nói trước đó đến đình hóng mát trong hoa viên. Mùa hè, công ty giải trí Tiên Phàm đại đa số là ăn cơm ở bên ngoài, trong sân, trong đình hóng mát, nơi đất trồng rau,…… Tóm lại, chỗ nào có bóng cây râm mát, chỗ đó liền có bàn ăn của công ty giải trí Tiên Phàm.
Trong tay Trần Đại Hà phe phẩy một chiếc quạt hương bồ to, vừa quạt vừa thưởng thức hoa cỏ chung quanh, gió nhẹ thổi qua mang đến một tia gió lạnh, quả thực là không có chuyện gì càng thích ý hơn thế này.
Hoa viên tuy lớn, nhưng dù sao cũng là vườn nhà mình, vòng tới vòng lui kiểu gì cũng tìm được chỗ.
Đồ ăn đã dọn xong rồi, vì hoan nghênh Trần Đại Hà, ông Táo còn cố ý chuẩn bị một vò rượu không biết đã ủ bao nhiêu năm.
Ông Thổ với Trần Đại Hà đã gặp rồi, ông Táo lại là tự làm quen, nói mấy câu đã liền làm mất ngăn cách của nhau trong đó, chờ lúc ngồi quây quần quanh bàn thì Trần Đại Hà đã gọi ông là Táo đại ca, còn cực kỳ thích thú hỏi: “Táo đại ca, họ này của anh có hơi lạ nha? Là ở trong Bách Gia Tính sao?”
Ông Táo cười nói: “Tôi vốn họ Trương, nhưng rất nhiều người không biết tôi tên gì, chỉ biết là tôi làm bếp lợi hại, liền gọi tôi là Táo công. Tôi liền dứt khoát lấy Táo làm họ luôn, cái này giống với một vài minh tinh ở hiện tại, xem như nghệ danh đi.”
Trần Đại Hà cười ha hả nói: “Táo đại ca cũng thật hài hước.”
Ông Táo nhấc vò rượu bên cạnh lên, hỏi Trần Đại Hà: “Có thể uống 2 ly chứ?”
Trần Đại Hà thở dài: “Thật ra thì trước kia rất có thể uống, giờ thân thể không tốt lắm, mỗi bữa chỉ có thể uống 2 lượng.”
“Ông nếm thử rượu của tôi trước rồi nói,” Ông Táo phủi đất vàng bịt vò xuống, xốc nắp lên, một cỗ hương rượu thơm nồng bay ra.
Trần Đại Hà không kìm lòng được nuốt nước miếng.
Lý Tiểu Tiểu nhận lấy vò rượu rót cho 3 ông cụ mỗi cụ một ly, Thân Văn Duệ bưng cái ly mắt trông mong thòm thèm.
Lý Tiểu Tiểu cân nhắc tới Thân Văn Duệ tốt xấu cũng là nhân sâm gần 3000 năm, uống chút rượu cũng không sao, cũng liền cho cậu ta một ly.
Trần Đại Hà bưng ly rượu lên nhẹ nhàng ngửi ngửi, phát hiện rượu này trừ bỏ hương rượu làm người ta thèm nhỏ dãi ra, còn có một tia mùi thuốc.
Trần Đại Hà có chút ngoài ý muốn hỏi một câu: “Đây là rượu thuốc sao?”
“Thật đúng là cái mũi tốt.” Ông Táo cười một tiếng: “Lúc trước khi nhưỡng rượu này có thả mấy vị thuốc, bổ khí tẩm bổ nhất, nếu không phải biết thân thể ông không tốt, rượu này phỏng chừng còn phải cất giữ lâu.”
Thân Văn Duệ vừa nghe, mắt liền sáng: “Dược liệu có thể làm ông Táo dùng để nấu rượu chắc chắn không kém, hồi nữa con uống thêm mấy ly.”
Ông Táo cười nhìn cậu ta một cái: “Đúng là không kém, còn mạnh hơn con chút đó.”
Thân Văn Duệ cười hề hề vờ như nghe không hiểu, bưng ly rượu lên cụng ly với ba ông cụ rồi uống một hơi cạn sạch, uống xong còn chép chép miệng, còn thêm một câu rượu ngon.
Lúc tuổi trẻ Trần Đại Hà từng uống không ít rươu, giờ lớn tuổi, thân thể lại làm phẫu thuật, đặc biệt chú trọng dưỡng sinh. Mấy năm nay trừ bỏ ngẫu nhiên có uống chút rượu thuốc ra thì rượu khác trên cơ bản là không đụng tới.
Hôm nay vừa đến công ty giải trí Tiên Phàm, hơn nữa ông Táo nói đây là rượu thuốc đã phủ đầy bụi nhiều năm, Trần Đại Hà tất nhiên muốn nếm thử. Có điều ông không dám uống một hơi cạn sạch như Thân Văn Duệ, mà là dùng môi nhấp nhấp một ngụm nho nhỏ.
Dịch rượu thơm thuần lướt qua vị giác, chậm rãi chảy xuống theo yết hầu, không có vị cay độc, không có kích thích nóng rực, chỉ để lại hương rượu làm cho người ta khó có thể quên được cùng cảm giác thoải mái dưỡng ẩm lục phủ ngũ tạng.
Trần Đại Hà kinh hỉ nhíu mày: “Rượu này uống thật thoải mái.”
Ông Táo nở nụ cười: “Tôi đã nói rồi mà, rượu này của tôi ông sẽ không nỡ chỉ uống một ly, có điều tôi cũng sẽ không cho ông mê rượu, mỗi lần chỉ cho ông nhiều nhất là 4 lượng.” Tiếp đó ông Táo quay đầu hỏi Lý Tiểu Tiểu đang uống nước hoa quế: “Con thực sự không nếm thử sao?”
Lý Tiểu Tiểu lắc lắc đầu, tuy cô biết rượu thuốc mà ngay cả ông Táo cũng nói tốt chắc chắn là cấp bậc rượu tiên, nhưng cô – một kẻ ngay cả ăn cua ngâm rượu cũng có thể ăn đến say, thật sự là không quá muốn ôn lại cảm giác uống say.
Nếm rượu, cũng phải nếm thử đồ ăn ông Táo làm, Trần Đại Hà đã sớm chú ý tới trên bàn có mấy món dùng nắp đậy lại, ông có hơi tò mò hỏi: “Đây là món gì vậy?”
Ông Táo vuốt râu cười: “Thầy Trần về sau phải ở trọ lại công ty giải trí Tiên Phàm của bọn tôi, bọn tôi đều hy vọng ông có thể xem đây như là nhà, ở cho thật thoải thoải mái mái, cho nên mấy món ăn này là cố ý chuẩn bị cho ông, ông có thể mở lên nhìn xem.”
Trần Đại Hà vừa nghe lời này thì tò mò hơn, ông tùy tay mở nắp của một đĩa cách mình gần nhất, bên trong là một đĩa măng mùa đông xào thịt vô cùng đơn giản, măng mùa đông là măng mùa đông ngâm nở thường thấy bình thường trên chợ, thoạt nhìn chẳng có chỗ nào đặc biệt.
Lý Tiểu Tiểu nhìn thấy món này có chút buồn bực, công ty nhưng là có nhân vật thần tiên như ông Thổ đây này, đừng nhìn giờ đang là giữa hè, nếu mà thật muốn ăn măng mùa đông thì ông Thổ có thể trồng ra một đống măng mùa đông tươi mới ngon lành cho mi trong tích tắc. Người xoi mói đối với nguyên liệu nấu ăn giống như ông Táo đây, sao có thể dùng măng ngâm nở nấu ăn nhỉ? Huống hồ là bề ngoài của món này nhìn bình thường, thật sự không giống với tiêu chuẩn nấu nướng của ông Táo.
Món ăn mà Lý Tiểu Tiểu thấy mười phần bình thường lại làm Trần Đại Hà nhìn mà sửng sốt, ông nhìn chằm chằm đĩa thức ăn trước mắt này cỡ 1 phút, mới chậm rãi nói: “Măng mùa đông xào thịt, đây là một món ăn tôi thường xuyên ăn trong mộng.”
Lý Tiểu Tiểu vừa nghe liền hiểu được, thì ra đây là hương vị quê hương mà ông Táo cố ý chuẩn bị vì Trần Đại Hà.
Nhìn măng mùa đông trước mắt, Trần Đại Hà chậm rãi nói: “Ở quê bọn tôi, vô luận là việc hiếu hỉ hay là mừng thọ người già, làm tiệc lớn đều có chú ý, đầu tiên là dọn món lên bàn có trình tự dọn món, nhất gà nhị măng tam canh tứ thịt, măng này chính là món chính thứ hai được bưng lên bàn. Không chỉ có tiệc lớn, ngày lễ ngày tết cũng không thể thiếu món măng này, nó ở chỗ bọn tôi giống như là sủi cảo của phương bắc vậy, có ý nghĩa rất là đặc thù.
Trong ấn tượng, tay nghề mẹ tôi đặc biệt tốt, nhà ai có việc đều nguyện ý mời bà đi hỗ trợ, món mà bà nấu ngon nhất chính là măng mùa đông xào thịt. Tuy rằng bề ngoài không phải đặc biệt tốt, giống như đĩa thức ăn này này, nhưng mà hương vị cũng rất là ngon.
Ba mẹ tôi qua đời vào năm tôi 18 tuổi ấy, tôi cũng đi ra ngoài dốc sức làm lụng một mình xa xứ, từ đấy về sau măng mùa đông xào thịt trở thành hương vị trong trí nhớ tôi. Sau này tôi có nhà của mình, lại sau nữa tôi thành danh, thịt cá tôi có thể tùy tiện ăn, nhưng tôi lại thường xuyên nhớ tới món măng xào thịt này. Đáng tiếc là, dù tôi có đi đến khách sạn cao cấp cỡ nào, dù tôi có đổi dì bảo mẫu danh tiếng tốt bao nhiêu, dù cho tôi có mời đầu bếp địa phương quê tôi đi nữa, bọn họ đều không làm ra được hương vị trong ấn tượng kia của tôi.”
Ông Táo cười: “Vậy thì hôm nay nếm thử hương vị của món ăn tôi làm này xem thế nào.”
Trần Đại Hà gắp một đũa măng đùa đông lên miệng ăn mấy miếng, ánh mắt bỗng nhiên mở to, ông không dám tin mà nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lại gắp một đũa nữa, vành mắt chậm rãi đỏ lên: “Hương vị giống như đúc với mẹ tôi làm.”
Ông Táo nở nụ cười: “Sau khi nghe nói ông muốn tới thì tôi cố ý tra thử ông là người nơi nào, biết quê các ông quen ăn cái này liền nấu thử, không nghĩ tới vậy mà hương vị không kém.”
Trần Đại Hà gật đầu liên tục: “Nhiều năm như vậy, hương vị của măng ông làm là giống với mẹ tôi làm nhất.”
Ông Táo chạm chạm cái nắp thứ 2: “Xem cái này thử này.”
Trần Đại Hà mở lên xem một cái, là một món giá xào bình bình thường thường, ông nếm thử hương vị liền nở nụ cười: “Lúc tôi vừa mới đi làm nghèo, không ăn nổi món khác, trong nhà ăn chỉ món giá đậu xào muối này vừa rẻ lại ngon.”
“Món này là món tủ của sư nương……”
“…………”
Mở nắp 5 đĩa thức ăn, đĩa nào cũng có thể làm cho Trần Đại Hà tìm được bóng dáng trong trí nhớ, ông vừa ăn vừa lải nhải chuyện trải qua lúc trước, ông Táo với ông Thổ đều cười nghe ông kể, thỉnh thoảng nâng ly lên cụng với ông ấy một chút.
Mắt thấy đã uống xong 2 ly rượu rồi, Trần Đại Hà thòm thèm khẩn cầu nói: “Hôm nay tôi vui lắm, cho tôi uống thêm một ly nữa đi.”
Ông Táo đánh giá sắc mặt Trần Đại Hà, cảm thấy vấn đề không lớn, lại tùy tay đi lấy vò rượu. Nhưng vò rượu vừa vào tay thì ông Táo liền phát hiện không đúng: “Sao cái vò này lại nhẹ như vậy.”
Lý Tiểu Tiểu vươn đầu nhìn thoáng qua về phía trong vò, cả một vò rượu tràn đầy còn lại chưa được một nửa.
Ba ông cụ đều là cùng nhau cụng ly cùng nhau uống, ngay cả rót rượu cũng là cùng nhau, ngược lại là Thân Văn Duệ một ngụm nốc hết một ly là vẫn luôn không có động tĩnh gì.
Lý Tiểu Tiểu lập tức quay đầu nhìn qua phía Thân Văn Duệ, tựa hồ đã nhận ra ánh mắt cô, Thân Văn Duệ quay đầu lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt nhỏ mê ly kia vừa nhìn liền biết là uống nhiều.
Lý Tiểu Tiểu buồn bực, cũng không thấy đứa nhỏ này rót rượu mà, lúc nào lại lặng yên không tiếng động uống say rồi. Chờ lúc ông Táo thả vò rượu trở lại chỗ cũ, Lý Tiểu Tiểu lưu ý nhìn thoáng qua phía dưới bàn, liền thấy một sợi lông trên đùi Thân Văn Duệ biến thành một cọng râu sâm thật dài, cứ mãi duỗi vào trong bình rượu……
Nhìn Thân Văn Duệ ôm mặt cười ngây ngô, Lý Tiểu Tiểu cũng hết chỗ nói rồi, không hổ là thực vật thành tinh nha, có rễ là có thể hấp thu đúng không.
Lý Tiểu Tiểu đưa di động xuống dưới bàn vụng trộm chụp tấm ảnh gửi vào nhóm wechat của công ty, Hồng Hài Nhi còn đang ở căn cứ thành phố điện ảnh là người thứ nhất cười phá lên: “Thân Văn Duệ giỏi rồi, thế mà dám vụng trộm uống rượu như vậy, không sợ uống say lộ nguyên hình hả.”
Hồ Linh Lung: “Tôi thấy sắp rồi!”
Gì? Uống say còn có thể hiện nguyên hình?
Nháy mắt Lý Tiểu Tiểu đổ mồ hôi, nhanh chóng đưa một ánh mắt cho ông Thổ, ý bảo ông ấy nhìn xuống dưới bàn.
Ông Thổ nhận được ám chỉ rồi thì liếc mắt nhìn xuống dưới bàn một cái, sau đó lập tức vờ ném đũa xuống đất, sau đó xoay người xuống nhặt. Lý Tiểu Tiểu cũng nhìn xuống dưới bàn theo, chỉ thấy ông Thổ trực tiếp duỗi tay giật cọng râu sâm kia của Thân Văn Duệ xuống.
Thân Văn Duệ áu một tiếng nhảy lên, làm Trần Đại Hà đang đắm chìm trong chuyện cũ phát hoảng: “Làm sao vậy, đây là sao?”
“Không sao, nó uống say.” Ông Thổ ra khỏi dưới bàn, vỗ cọng râu sâm kia lên trên bàn: “Lão Táo, tối nay liền nấu gà hầm nhân sâm đi.”
Thân Văn Duệ ủy khuất mà nhìn cọng râu sâm kia, vành mắt nhanh chóng phiếm hồng, một bộ dáng muốn khóc: “Nhổ tóc cũng thôi đi, sao còn nhổ lông chân người ta chứ?”
Lý Tiểu Tiểu lập tức đứng dậy bịt kín miệng Thân Văn Duệ, gượng cười nói với Trần Đại Hà không hiểu ra sao: “Cậu nhỏ này nhà bọn con tửu lượng không tốt, 1 ly đã gục, con đưa cậu ấy về nghỉ ngơi trước.”
Trần Đại Hà gật gật đầu: “Trong khoảng thời gian này đóng phim cũng mệt mỏi, cho nó về ngủ một giấc, nghỉ ngơi tốt rồi ngày mai học tốt hơn.”
Lý Tiểu Tiểu vội vàng lên tiếng, tóm lấy Thân Văn Duệ liền đi ra ngoài. Cũng may mà Thân Văn Duệ còn rất ngoan, dù cho uống say cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn để Lý Tiểu Tiểu dắt, không giãy dụa chút nào.
Lý Tiểu Tiểu vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, thấy Trần Đại Hà lại bắt đầu tán gẫu với hai cụ ông, tựa hồ là không phát hiện cái gì khác thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Đi ra khỏi hoa viên, lúc Lý Tiểu Tiểu quay đầu chuẩn bị giáo dục nhân sâm tinh không bớt lo này một chút thì nháy mắt đã bị Thân Văn Duệ trước mắt làm kinh sợ.
Chỉ thấy mái tóc đen của Thân Văn Duệ đã bắt đầu biến sắc, màu y như cỏ dại mới nhuộm ấy, không hiểu sao còn đáng yêu.
Lý Tiểu Tiểu: “…………”
Trong hoa viên, lỗ tai ông Táo với ông Thổ đồng thời giật giật, nghe thấy tiếng Lý Tiểu Tiểu rống giận từ xa xa: “Thân Văn Duệ, có tin tôi đem cậu cắt miếng ngâm rượu hay không!!!”
Thân Văn Duệ: “Ợ!”