Lý Thụy Minh yên lặng mà nhìn Bạch Trạch một lát, dịch mông sang bên cạnh, một bộ dáng online tự bế.
Nhìn bộ dáng chịu đả kích của anh ấy, Bạch Trạch cũng có chút không đành lòng, cũng dịch ra bên ngoài theo: “Có cần tôi lấy bằng tốt nghiệp ra cho cậu xem cái không.”
Lý Thụy Minh một lời khó nói hết nhìn anh ấy, có chút hối hận vì mình lắm miệng. Nhưng mà lại có một anh chàng tên Thành Minh học tiến sĩ ở Thanh đại còn cảm thấy rất hứng thú với Bạch Trạch, liền đi về phía anh, Lý Thụy Minh nhân cơ hội vọt đến một cái ghế dựa trống khác ở bên cạnh.
Thành Minh có chút tò mò hỏi: “Các cậu là nghiên cứu sinh vật viễn cổ sao? Vậy thì cách đặt tên của ngành các cậu thật đặc biệt á.”
“Không chỉ có sinh vật viễn cổ, còn có thần thoại cổ, thần thú thượng cổ, cái gì cũng là phạm vi nghiên cứu của bọn tôi.” Bạch Trạch nghĩ nghĩ rồi bổ sung một câu: “Tôi khá là rành ở phương diện thần thoại này, nếu biết được thì tôi đã nói tôi là ngành thần thoại cổ thì hay rồi.”
Lý Thụy Minh: “………………” Biết ngay là mình bị lừa dối mà!
Thành Minh nhìn Bạch Trạch mà vui vẻ: “Cậu còn rất hài hước. Có điều nói thật, ngoại hình của cậu đúng là thích hợp đi làm minh tinh, không thì cũng có lỗi với khuôn mặt này của cậu.”
Từ Khải liếc nhìn Bạch Trạch một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, thoạt nhìn có vài phần trào phúng: “Cũng không phải xuất thân học biểu diễn chính quy, chỉ có mặt không thì có ích gì, không có kỹ thuật diễn thì người xem vẫn là không tán thành.”
“Anh không hiểu!” Thành Minh nghiêm túc nói: “Kỹ thuật diễn có thể tôi luyện, nhưng mà cái thứ như mặt này lại không đổi được, mặc dù hiện tại có thể chỉnh dung, nhưng vẫn không cách nào có lực hấp dẫn như soái thiên nhiên thế này. Loại tướng mạo giống như Bạch Thụy Trạch đây, chính là ăn cái chén cơm của giới giải trí này, còn là cái loại ông trời đuổi theo đằng sau đút cho ăn kia.”
Bạch Trạch nhíu mày: “Giải thích của cậu thật độc đáo nha!”
“Chủ yếu là tôi có em gái thích đu idol, minh tinh con bé thích phải dùng tới máy tính để tính, tôi đã nghiên cứu, trên cơ bản đều là lấy giá trị nhan sắc thủ thắng.” Thành Minh cẩn thận mà nhìn Bạch Trạch, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Chờ cậu xuất đạo, phỏng chừng sẽ nhanh chóng thăng tới hạng đầu ở chỗ con bé.”
Nói đến đây, Thành Minh lấy di động ra, hơi xấu hổ mà hỏi: “Hai ta có thể chụp ảnh chung chứ? Tôi muốn gửi ảnh chụp cho em tôi, chờ về sau con bé hâm mộ cậu rồi, địa vị của tôi ở trong lòng con bé cũng có thể kéo lên một ít.”
Bạch Trạch cười: “Cậu chính là muội khống trong truyền thuyết đi!”
“Cùng cha cùng mẹ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi không phải nên thương nhiều chút sao.” Thành Minh phủ lên bả vai Bạch Trạch mở selfie: “Cà tím!”
Ảnh chụp dừng hình ảnh lại trên màn hình, camera mặt trước chụp cho Thành Minh vô cùng thê thảm, nhưng bộ dáng của Bạch Trạch ở trong ảnh vẫn là quỳnh lâm ngọc thụ, đẹp như quan ngọc như cũ.
Thành Minh vui vẻ share ảnh chụp cho em gái Thành Ngọc của anh ấy, nửa phút sau, Thành Ngọc gọi điện thoại tới đây, vừa thông được liền truyền đến tiếng thét chói tai, cơ hồ là toàn bộ phòng nghỉ đều nghe thấy tiếng con gái hét chói tai: “Bạch Thụy Trạch! Bạch Thụy Trạch! Bên cạnh anh là Bạch Thụy Trạch? Á á á, em siêu cấp thích ảnh, ảnh rất soái!”
Thành Minh ngây ngẩn cả người: “Em biết cậu ấy?”
Thành Ngọc: “Vô nghĩa, ảnh là nghệ nhân ký kết với công ty giải trí Tiên Phàm, em nhưng là fan sắt của công ty giải trí Tiên Phàm đó!”
Thành Minh kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn Bạch Trạch: “Cậu là minh tinh thật hả?”
Vẻ mặt Bạch Trạch vô tội: “Tôi cũng không có lừa gạt.”
Lý Thụy Minh: “………… Ha ha…………”
****
Khán giả đã vào chỗ, các bộ phận đã điều chỉnh tốt các công tác chuẩn bị quay chụp, nhân viên công tác lại đây thông báo cho các tuyển thủ làm chuẩn bị trước khi lên đài.
Thành Minh không lo được mà nhiều lời với em gái nữa, sau khi nhận lời xin chữ ký của Bạch Thụy Trạch cho con bé thì liền tắt di động, soi vào tấm gương trang điểm trong phòng sửa sang tóc tai lại chút.
Nhân viên công tác dẫn mấy người họ đến vị trí lên đài, lúc này, trước đài đã vang lên âm nhạc dâng trào, sau khi 20 giây âm nhạc kết thúc thì giọng của nam nữ MC vang lên trên vũ đài.
Chào hỏi đơn giản rồi, chính là phân đoạn tuyển thủ lên sân khấu, cánh cổng khiêu chiến giữa sân khấu mở ra, các tuyển thủ nối đuôi nhau mà đi ra trong tiếng hoan hô cùng vỗ tay của khán giả.
Vị trí của Bạch Trạch ở chính giữa, trong một đám phía trước phía sau đều ăn mặc tây trang giày da, một thân áo len hưu nhàn của anh ấy đặc biệt đáng chú ý, cùng đứng trên đài với các khách quý khác, cơ hồ là nháy mắt đã khóa chặt ánh mắt mọi người. Ánh mắt của khán giả trừ bỏ Bạch Trạch ra đều đã quên nhìn người khác, ngay cả camera man vào lúc này cũng đặc biệt chú ý tới anh ấy, không nhịn được mà cho thêm vài màn cận cảnh gần gũi.
Bạch Trạch nhận thấy được camera đang chỉa về phía mình, lập tức cười với ống kính, trong nháy mắt, camera man đằng sau máy phảng phất cảm thấy thời gian đều yên lặng, chỉ có nụ cười như hoa quỳnh nở rộ trong nháy mắt này, làm cho người ta kinh diễm đến cực hạn.
Vị trí của mấy cái máy quay đồng thời tập trung lên Bạch Trạch, thẳng đến khi trong tai nghe thấy tiếng đạo diễn tức muốn hộc máu mà nhắc nhở truyền đến, chúng camera man mới nhận thấy được Lôi chủ kỳ trước đã lên sàn, liền nhanh chóng điều chỉnh vị trí máy quay, bù thêm vài màn ảnh cho Từ Khải.
Tất cả tuyển thủ đều đi đến trên vị trí của mình, Lôi chủ kỳ trước cũng ngồi lên vương vị ở đằng trên của mình. Tiếp theo chính là thời gian cho tuyển thủ tự giới thiệu, mỗi người nửa phút, phải dùng thời gian ngắn nhất để giới thiệu bản thân xong, cũng để cho khán giả lưu lại ấn tượng về mình.
Mấy tuyển thủ đằng trước không hổ là sinh viên ưu tú tốt nghiệp các trường nổi tiếng thế giới, vừa mở miệng ngữ tốc đã nhanh nhưng giọng lại rõ, trước hết là đọc rõ tên cùng ngôi trường danh giá mình học ra, sau đó khen chính mình một chút, cuối cùng lại thêm một câu tín ngưỡng cuộc đời mình liền hoàn thành tự giới thiệu.
Tiết tấu của mọi người đều khẩn trương mười phần, cơ hồ là tranh thủ thời gian, 1 giây cũng không lãng phí, vừa vặn chạm đến 30 giây là hoàn thành phần tự giới thiệu. Đến chỗ Bạch Trạch đây thì họa phong* bỗng chốc đột biến, chỉ thấy anh ấy cười với ống kính, chậm rì rì mà nói: “Tôi tên Bạch Thụy Trạch, hiện tại là nghệ sĩ ký kết với một công ty giải trí.”
*: ý nói phong cách.
Hiện trường an tĩnh một chốc, ngay cả MC cũng nhất thời chưa phục hồi tinh thần lại, nhưng Lý Thụy Minh thì thật lại không hiểu sao mà nhẹ nhàng thở ra, có chút may mắn vì Bạch Trạch không có nói cái đại học Tam Giới kỳ ba kia của anh ấy ra, không thì anh ta cũng cảm thấy hơi thẹn thùng rồi.
Tuy giới màn giới thiệu của Bạch Thụy Trạch đơn giản, nhưng mà năng lực ứng biến cường đại của hai vị MC làm cho bọn họ nhanh chóng hồi phục tinh thần lại: “Anh không muốn nói gì để khích lệ chính mình sao?”
Bạch Thụy Trạch cười nhẹ: “Không có gì hay mà nói, xem thật sự trên sàn đấu đi.”
Từ Khải ngồi trên vương vị Lôi chủ nghe thế thì liếc mắt nhìn Bạch Thụy Trạch một cái, trong lòng khinh thường mà hừ lạnh một tiếng: “Tiểu bạch kiểm*!”
*: nghĩa là mặt trắng nhỏ, chỉ trai bao, mang ý khinh miệt.
Ngay vào giây tiếp theo, Bạch Thụy Trạch bỗng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Từ Khải một cái, phảng phất như đã biết được ý tưởng của hắn ta vậy. Từ Khải có chút kỳ quái ngoảnh đầu sang một bên, trên mặt lộ ra thần sắc kiêu căng, giống như là vương giả chân chính vậy.
Vòng thi đấu đầu tiên là rút riêng một người ra, mỗi tuyển thủ đáp đề độc lập, đúng hết 10 đề liền qua cửa thứ nhất, nếu mà đáp sai 1 đề liền phải chịu khổ bị đào thải.
Tới tham gia 《 kỳ khai đắc thắng 》 đều xem như là người có chút tri thức dự trữ, nhưng mà phạm vi đề mục mà 《 kỳ khai đắc thắng 》 ra rất rộng, nếu mà vận khí không tốt gặp phải lĩnh vực mình không am hiểu ngay vòng đầu tiên thì chỉ có thể chịu khổ bị đào thải.
Lần mở màn này có ba người xuất sư bất lợi*, một người gặp hạn té ngã trên đề mỹ thuật tạo hình, hai người khác phân biệt kẹt lại tại phân đoạn địa lý cùng âm nhạc, chỉ có thể tiếc nuối bị K.O.
*: Ý nói vừa mới ra sân đã gặp bất lợi.
Đến phiên Bạch Thụy Trạch đáp đề, bởi vì ngoại hình xuất sắc quá mức của anh ấy, không chỉ có khán giả thêm vài phần chờ mong, ngay cả các tuyển thủ khác cũng chú ý thêm với anh ấy.
Trên màn hình còn có 6 con số, mỗi một con số đại biểu cho kho đề khác nhau, Bạch Thụy Trạch đi đến vị trí đáp đề giữa vũ đài, thuận miệng chọn số “7”.
Sau khi MC lấy được thẻ đề của kho đề số 7 thì bắt đầu đọc đề, đề thứ nhất chính là một vấn đề quân sự ít được lưu ý thời Thế chiến thứ 2. Lúc MC mới đọc được một nửa, Từ Khải liền không nhịn được mà cười, nhìn Bạch Thụy Trạch mà lộ ra biểu tình thương hại, trong lòng đã kết luận rằng anh ấy sẽ lật xe trên vấn đề này.
Nhưng thật ra thì vẻ mặt Bạch Trạch lại bình tĩnh, vào nháy mắt khi MC đọc đề xong kia liền lập tức nói đáp án chính xác ra.
Hệ thống sáng lên đèn xanh đại biểu cho chính xác, tươi cười của Từ Khải cứng lại trên mặt, có chút không dám tin mà nhìn Bạch Thụy Trạch, trong lòng không khỏi nói thầm: Gã tiểu bạch kiểm này thế mà có thể đáp được vấn đề ít được lưu ý như vậy? Chả nhẽ là một con ngựa đen* sao?
*: nó là một ẩn dụ cho một đối thủ cạnh tranh có sức mạnh không thể đoán trước hoặc là một người chiến thắng bất ngờ.
Từ Khải hơi hơi hí mắt lại, thần sắc nhìn Bạch Thụy Trạch thêm vài phần nặng nề cùng nghiêm túc, một lần nữa đánh giá lại Bạch Thụy Trạch ở trong lòng.
MC với Bạch Thụy Trạch một hỏi một đáp, quả thực là một giây cũng không lãng phí, mỗi một đề đều là vào 1 giây sau khi MC đọc xong được cho ra đáp án chính xác. 10 đề chưa đầy 1 phút đã được trả lời hết, Bạch Thụy Trạch thuận lợi qua cửa, hiện trường vang những tràng pháo tay cùng tiếng reo hò nhiệt liệt. Nhất là khán giả nữ, ánh mắt nhìn Bạch Thụy Trạch nhiệt liệt nóng nảy, lớn lên đẹp trai còn tri thức uyên bác, đàn ông kiểu như này ai không thích nha!
MC Chu Mỹ Ninh cũng không nhịn được mà khen một câu: “Bạch Thụy Trạch hẳn là thuộc kiểu điển phạm cho trí tuệ cùng diện mạo đẹp đẽ cùng tồn tại.”
Bạch Thụy Trạch phất phất tay về phía thính phòng, sau đó trở về chỗ của mình, ngẩng đầu hơi cười về phía Từ Khải ngồi ở vị trí Lôi chủ. Nụ cười tươi sáng lạn kia ở trong mắt Từ Khải tuyệt đối là khiêu khích, lập tức làm cho hắn cảm thấy có chút đứng ngồi không yên.
Vòng thứ nhất kết thúc, trên sàn trừ bỏ Lôi chủ còn có 5 tuyển thủ. Trận đấu mở ra xa luân chiến*, mỗi tuyển thủ đều phải tiến hành hai người PK cùng với tuyển thủ khác. Tuyển thủ có số lần thắng lợi giống nhau có thể tiến hành hai người PK, nếu thắng liền 4 người, vậy thì liền trực tiếp thăng cấp đến có thể khiêu chiến Lôi chủ.
*: là một chiến thuật chiến tranh cổ đại, một vài người hoặc một nhóm người thay phiên nhau chống lại một người hoặc một nhóm người để làm bên kia mệt mỏi và bị đánh bại.
Tuyển thủ số 1 chính là Lý Thụy Minh đáp lời với Bạch Thụy Trạch ngay mới đầu kia, vốn dĩ anh ta cảm thấy trạng thái trên trận đấu của mình bữa nay không tệ, cũng tràn ngập tin tưởng với chính mình. Nhưng bởi vì tự anh ta lắm miệng nói chuyện với cái vị kỳ ba là Bạch Thụy Trạch này, sau đó Lý Thụy Minh liền cảm thấy tư duy của mình có chút hỗn loạn, nhất là vừa đụng phải Bạch Thụy Trạch liền không nhịn được mà nhớ tới cái ngạnh kỳ ba là tốt nghiệp ngành viễn cổ đại học Tam giới đi làm minh tinh kia, suy nghĩ liền không nhịn được mà chạy lệch theo.
Nhưng mà chương trình thi đấu kiểu ích trí giống như một cuộc thi vậy, trạng thái cùng tố chất tâm lý cũng là một phần của so đấu, sẽ không bởi vì mi suy nghĩ rất loạn mà đọc đề lại lần nữa cho mi, vì thế nên sau khi thắng liền hai trận rồi gặp Bạch Thụy Trạch thì đề thứ 5 liền tắt lửa, lần này thua không sao, một tuyển thủ đối chiến cuối cùng cũng có chút hết phong độ, chiến tích là 2 thắng hai thua.
So với trạng thái khẩn trương của các tuyển thủ khác, Bạch Thụy Trạch thoạt nhìn thả lỏng mười phần, đáp đề rất dứt khoát lưu loát. Sau khi anh ấy thắng liền 3 người, tiến sĩ Thanh Đại, Thành Minh, cũng cùng thắng liền ba trận.
Mấy vị tuyển thủ khác đã có thành tích thất bại, trước mắt chỉ có Bạch Trạch cùng Thành Minh là chiến 3 lần thắng 3 lần trong xa luân chiến, hai người sắp quyết đấu, người thắng liền có tư cách khiêu chiến Lôi chủ kỳ trước.
Bạch Thụy Trạch cùng Thành Minh đều từ vị trí đi lên bàn quyết đấu.
MC có chút tò mò hỏi Thành Minh, có nghĩ tới cuối cùng lại là quyết đấu trận cuối với Bạch Thụy Trạch hay không.
Đứa bé Thành Minh này nhưng thật lại rất thành thật, thành thành thật thật nói: “Thật ra thì tôi rất nguyện ý quyết đấu với Bạch Thụy Trạch, bởi vì cậu ấy lớn lên đẹp trai, em gái tôi dù cho có là vì nhìn cậu ấy thì cũng sẽ xem chương trình kỳ này.”
MC ôm kín trán, Thành Minh còn nghiêm túc gật đầu: “Là thật, em gái tôi nhan khống*.”
*: ý nói người này cực ham thích sắc đẹp =]] mà bình thường có chữ khống đằng sau thì đều là ý nói thích thú cái gì đó, ví dụ, ở đoạn trên có từ muội khống – ý nói cuồng em gái, hoặc người nào đó đặc biệt thích các giọng nói hay, họ được gọi là thanh khống.
“Vậy còn cậu, Bạch Thụy Trạch.” MC chuyển hướng đề tài về phía Bạch Thụy Trạch: “Về việc quyết đấu với Thành Minh, cậu có gì muốn nói?”
Bạch Thụy Trạch cầm lấy microphone: “Thật ra thì Thành Minh rất không tệ, phương diện tri thức phong phú, bác học đa tài, chỉ tiếc hôm nay gặp phải tôi, không cách nào kỳ khai đắc thắng*.”
*: kỳ khai đắc thắng nghĩa là mở cờ thắng cuộc.
Lời này có hơi quá kiêu ngạo tí, nhưng hai người họ thi đấu lại đặc biệt xuất sắc, hai người dựa theo trình tự đáp đề, trên cơ bản là tất cả các vấn đề đều nói thẳng ra đáp án chính xác, một chút do dự cũng không có.
20 đề, 30 đề, 40 đề, 50 đề……
Trận đấu đi vào gay cấn, sự nhiệt tình của toàn trường đều chuyển động lên, lực chú ý của mọi người đều ở trên người Bạch Thụy Trạch cùng Thành Minh, Từ Khải ngồi ở vị trí Lôi chủ thành cái góc bị người lãng quên.
60 đề, 70 đề, cuối cùng hai người họ trực tiếp chà nát kho đề, lập tức, tất cả mọi người tại hiện trường đều high lên, hô to tên Bạch Thụy Trạch cùng Thành Minh, giống như gọi chiến thần trong lòng vậy.
Sắc mặt của Từ Khải ngồi trên vương vị Lôi chủ trầm xuống, trong lòng bàn tay cũng bắt đầu chảy mồ hôi, trong ấn tượng của anh ta, lần mà 《 kỳ khai đắc thắng 》 chà nát kho đề trước đó vẫn là nửa năm trước, mà người chà nát kho đề kia cuối cùng đã đánh bại Lôi chủ, thành công lên đỉnh.
Mà anh ta hôm nay, giống như Lôi chủ của kỳ đó vậy, bất kể là ai trong 2 người phía dưới thắng lợi, anh ta đều phải nghênh đón một vị kình địch.