Nhìn hai thần tượng thơ ấu trước mặt, Lý Tiểu Tiểu tuyệt vọng che kín mặt, đây là cái tên gì a, còn có thể đặt tùy ý hơn chút sao? Sao hai người không nói một người tên Tôn Đại một người tên Dương Nhị đi!
Dương Tiễn nhìn biểu cảm của Lý Tiểu Tiểu, hơi hơi nhíu mày: “Thế nào? Không xuôi tai sao?”
“Không chỉ không xuôi tai, hơn nữa cũng không phù hợp đặc điểm đặt tên hiện tại của phàm nhân.” Lý Tiểu Tiểu kiên nhẫn mà giải thích nói: “Các anh có thể căn cứ đạo hào, phật hiệu của các anh hoặc là các đặc điểm khác để đặt tên.”
Nói như vậy liền dễ dàng hơn, Dương Tiễn lập tức nghĩ ra một cái tên rất hay cho mình: “Tôi tên Dương Thanh Nguyên đi.”
“Dương Thanh Nguyên? Tên này hay!” Lý Tiểu Tiểu vừa nghe thì mặt mày hớn hở gật đầu khen ngợi: “Chỗ này chẳng những hàm chứa đạo hào của anh, hơn nữa nghe qua cũng giống tên một soái ca.”
Thấy tên của mình được Lý Tiểu Tiểu chấp nhận, Dương Tiễn hơi nhẹ đến không thể thấy được mà thở ra, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng không ít. Anh vẫy vẫy tay về phía Hao Thiên Khuyển, Hao Thiên Khuyển lập tức thả con thỏ được hai cái chân trước cầm xuống, nhảy xuống khỏi ghế dựa lẻn đến bên chân Dương Tiễn.
“Đây là Hao Thiên Khuyển.” Dương Tiễn sờ sờ đầu Hao Thiên Khuyển: “Nó cần sửa tên không?”
“Hao Thiên Khuyển không cần sửa tên.” Lý Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay nói: “Hiện giờ người ta nuôi chó tên gì cũng có, gọi Hao Thiên rất bình thường.”
Dương Thanh Nguyên một lời khó nói hết nhìn nhìn Hao Thiên Khuyển, không nghĩ tới xuống dưới một chuyến chó không cần sửa tên, chính mình nhưng thiệt lại sửa tên.
Tên của Nhị Lang Thần với Hao Thiên Khuyển không thành vấn đề, Lý Tiểu Tiểu lại chuyển ánh mắt về phía Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không chẳng biết lấy được một quả đào ở đâu ra đang gặm đi đối mặt với ánh mắt Lý Tiểu Tiểu thì càng vò cho đầu tóc xù thêm: “Tôn Tiểu Ngộ không được sao? Vậy gọi Tôn Tề Thiên? Tôn Đại Thánh? Tôn Thạch?”
Lý Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người: “Tôn Thạch là có ý gì?”
Tôn Ngộ Không: “Tôi là nhảy từ tảng đá ra, gọi Tôn Thạch có phải rất chuẩn xác hay không?”
Lý Tiểu Tiểu: “…………”
Hình như không có vấn đề gì, có điều……
Lý Tiểu Tiểu do dự một chút lại hỏi: “Anh có còn tên nào khác được chọn sao? Giống như Đại Thánh thì quá để người biết quá, cái này không cách nào kêu.”
“Ai nha, nhân khí của lão Tôn chính là bạo lều như vậy!” Tôn Ngộ Không đắc ý dào dạt sờ sờ cái đầu bù xù của mình: “Kêu Tôn Thánh cũng được, Thánh của Đại Thánh, Thắng của Đấu Chiến Thắng Phật cũng được.”
“Tôn Thắng!” Lý Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm: “Giống tên người bình thường rồi.”
Tên đặt xong rồi, dựa theo lệ thường của công ty, Lý Tiểu Tiểu chụp một tấm ảnh cho hai người họ với cả Hao Thiên Khuyển luôn rồi đăng lên weibo.
“Bảo vệ mới nhậm chức của bổn công ty, Dương Thanh Nguyên, Tôn Thắng, Hao Thiên Khuyển.”
Chúng fan xem phát sóng trực tiếp xong đang lòng ngứa ngáy khó nhịn đây, cào tim cào gan chờ video phát lại đi ra, có người kiềm chế không được mà chạy lên weibo trao đổi.
Đang lúc mọi người đang tán gẫu đến high dưới giải trí Tiên Phàm, weibo bỗng cập nhật, ảnh chụp của hai đại soái ca bảo vệ làm cho chúng fan wao wao kêu to rốt cuộc bung ra, không chỉ công bố tên của bọn họ, còn siêu tri kỷ mà đăng luôn ảnh chú chó lông trắng mảnh lên, thế mà còn có cái tên dễ thương là Hao Thiên Khuyển.
“Rốt cuộc biết được tên hai anh bảo vệ, đợi cả tối, quả thực rất không dễ dàng!”
“Lại nói cô chủ nhỏ thiệt sự tính để hai vị đại soái ca này làm bảo vệ sao? Quá uổng của trời đi! Cho dù không biết ca hát không biết diễn thì mỗi ngày lên phát sóng trực tiếp cho bọn tui ngắm cũng được nha, giá trị nhan sắc này tui thiệt là phải quỳ liếm!”
“Tôn Thắng hoàn toàn có thể đi đóng phim hành động a, ảnh với Hồng Hài Nhi đánh nhau quả thực quá hay, thiệt sự siêu có cảm giác phim hành động, hoàn toàn hổng giống với cái kiểu treo wia bay tới bay lui tạo dáng trong TV hiện nay, xem mà nhiệt huyết sôi trào.”
“Bốn người Huyền Phinh, Hồ Linh Lung, Tôn Thắng, Hồng Hài Nhi là cái loại đi đóng phim võ hiệp đều không cần phiền hậu kỳ kia, chính mình đã làm hiệu ứng luôn rồi.”
“Tiểu ca Tôn Thắng tóc xù tươi cười nhìn thật sáng lạn, phỏng chừng cũng là một người tính cách trẻ con nghịch ngợm, vừa tới công ty liền chọc tức Hồng Hài Nhi của chúng ta quá mức.”
“Mị càng thích Dương Thanh Nguyên, thiệt sự soái quá nà, là cái loại tùy tiện đi screenshot một góc độ cũng có thể lên trang bìa tạp chí kia!”
“Dương Thanh Nguyên không chỉ có mặt soái, dáng người cũng siêu cấp đỉnh nha, vai rộng eo hẹp, đi đường thì tư thế oai hùng hiên ngang! Á á á, không được, nước miếng mị sắp chảy xuống rồi đây!”
“Mấy người chỉ ngắm soái ca, có chú ý tới chó của Dương Thanh Nguyên không, lông mảnh màu trắng thế mà thoạt nhìn lại có loại tư thế uy phong nghiêm nghị, hơn nữa đặc biệt có cảm giác ống kính, cảm thấy bức ảnh này đặc biệt phối hợp!”
“Xong rồi, tui còn từng ảo tưởng có thể đến công ty giải trí Tiên Phàm làm bảo vệ, giờ tui mới phát hiện, tui ngay cả chó bảo vệ nuôi cũng kém.”
Đang lúc mọi người chuyện trò hừng hực khí thế, không ít fan Tiên Phàm vừa mới mở weibo ra nhận ra rằng mình chẳng những bỏ lỡ phát sóng trực tiếp, còn bỏ lỡ một thời khắc quan trọng……
Công ty giải trí Tiên Phàm thế mà có bảo vệ!
55555*, cầu phát lại!
*: đây là viết tắt, đại biểu cho tiếng khóc, vì chữ ngũ – là số 5 đó, đọc liền với nhau nghe giống với tiếng khóc hu hu.
******
Bởi vì Dương Tiễn với Tôn Ngộ Không đột nhiên đến, ông Táo lại lần nữa chuẩn bị một bàn sau khi tắt trực tiếp, Tôn Ngộ Không cũng không che đậy, trực tiếp cống hiến một đống hoa quả tươi mới của Hoa Quả Sơn.
Lý Tiểu Tiểu ôm quả đào còn lớn hơn cả mặt mà hai mắt đăm đăm: “Đây là bàn đào trong truyền thuyết sao?”
“Cô nghĩ gì thế?” Tôn Ngộ Không không chút lưu tình nào mà cười nhạo bảo: “Đây nhiều lắm là thuộc loại cháu ngoại của bàn đào, là tôi trộm nhánh bàn đào của Vương Mẫu nương nương về Hoa Quả Sơn chiết cây.”
Lý Tiểu Tiểu răng rắc cắn một miếng đào, vỏ đào vừa nhẹ nhàng chạm vào đã rách ra rồi, bên trong là thịt quả mềm mại mang theo nước quả ngọt ngào, ăn ngon đến thiệt muốn khóc!
“Tuy chưa từng ăn bàn đào, nhưng mà cháu ngoại bàn đào cũng đủ để tôi đã ghiền.” Lý Tiểu Tiểu từng miếng từng miếng mà cắn thịt quả, ăn rồi ăn đến cuối cùng đánh cái ợ no nê thật to, đang chuẩn bị quay đầu tìm khăn giấy lau miệng đây, vừa quay đầu cái thì phát hoảng, chỉ thấy chẳng biết lúc nào Hao Thiên Khuyển cũng ngồi cạnh cô đang dùng hai cái móng vuốt ôm lấy đào ăn. Sau khi nhìn thấy Lý Tiểu Tiểu nhìn chính mình thì lập tức quay đầu lộ ra khuôn mặt tươi cười thật to với Lý Tiểu Tiểu: “Gâu!”
Lý Tiểu Tiểu: “…………”
Anh đừng nói, con chó này cười rộ lên còn rất dọa người!
“Tôi nói anh cũng đã lên bàn rồi thì không thể biến thành người sao?” Lý Tiểu Tiểu bất đắc dĩ mà nhìn Hao Thiên Khuyển: “Nếu không chuẩn bị tâm lý một chút chắc bị anh dọa ngất xỉu rồi.”
“Quen rồi thì tốt thôi!” Hạo Thiên Khuyển vừa cắn đào vừa nói: “Tôi biến thành hình người không đẹp bằng mấy người, còn không được sủng ái bằng làm một con chó đâu!”
Lời này không có tật xấu, có điều nhìn một con chó ăn đào cộng thêm miệng nhả tiếng người giống như người, này đây tâm linh phải cường đại chút mới gánh được.
Chầu cơm này vẫn ăn mãi đến hai giờ nửa đêm mới kết thúc, lúc Lý Tiểu về phòng ngủ mắt cũng mở không ra được. Ngày hôm sau còn phải quay phim, sáng sớm hơn 6 giờ Lý Tiểu Tiểu đã dậy, tuy thời gian ngủ ngắn, nhưng không biết có phải do ăn cháu ngoại bàn đào hay không, làn da chẳng những không vì đã thức đêm mà ảm đạm, ngược lại còn hồng nhuận sáng bóng, thoạt nhìn thần thái phấn khởi.
Công việc của mọi người của công ty đều xếp tràn đầy, có người phải đi đoàn phim đóng phim, có người phải đi làm tuyên truyền, ngay cả hai bảo vệ mới nhận chức cũng mặc vào tây trang đo người làm theo yêu cầu mà Trương Thiên Nữ làm, đi theo sau lưng Huyền Phinh với Hồ Linh Lung chuẩn bị bồi các cô ấy đi làm tuyên truyền.
Hồ Linh Lung vừa nghĩ đến hai vị đại thần này đi theo sau mình, toàn bộ hồ ly đều không tốt, tuy không có hiện ra nguyên hình, nhưng mà với bộ dáng héo úa ủ rũ kia cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng ấm ức với chín cái đuôi rũ trên mặt đất của cô ấy.
Tôn Ngộ Không thuận tay túm nhánh cây chọc chọc sau lưng Hồ Linh Lung: “Lên tinh thần lên, trừ bỏ sư phụ Đường Tam Tạng của ta ra ta còn chưa từng làm bảo vệ cho ai khác đâu!”
Hai chân Hồ Linh Lung đều run rẩy: “…………”
Càng…… Càng sợ hãi……
Huyền Phinh thay quần áo xong đi ra ném đi nhánh cây trong tay Tôn Ngộ Không: “Tiểu hồ ly cũng xem nửa đồ đệ của ta, không được khi dễ em ấy.”
Nháy mắt Hồ Linh Lung thẳng lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức phát ra tươi cười kích động lại sáng lạn: “Thật…… Thật vậy chăng……”
“Thật sự!” Huyền Phinh đưa tay vỗ một chút trên lưng Hồ Linh Lung: “Cho nên tự tin chút, đừng để chị mất mặt!”
Đầu Hồ Linh Lung gật y như gà con mổ thóc vậy, ngay cả sống lưng cũng ưỡn càng thẳng.
Hôm nay đoàn phim 《Cuộc chiến thượng cổ》 phải tới Thượng Hải thu hình một gameshow, trừ bỏ Huyền Phinh với Hồ Linh Lung ra, ba vị nam diễn viên khác diễn Hoàng Đế, Viêm Đế với Xi Vưu là Tống Mạnh Bác, Trần Vũ với Lý Mặc cũng đến hiện trường.
Gameshow này tên 《Thế giới điên cuồng》, mỗi một kỳ chương trình căn cứ vào chủ đề bất đồng mà có nhiệm vụ cùng thử thách bất đồng. Bởi vì 4 khách quý thường trú của gameshow này đều là ngôi sao tuyến 1 nhân khí rất cao, hơn nữa show vui vẻ thú vị nên rating đặc biệt cao, vì có thể lên được show này làm tuyên truyền, đạo diễn Lưu Hạo cũng là mất không ít tâm tư.
Show lần này là thu ở bên ngoài, xe Huyền Phinh với Hồ Linh Lung trực tiếp đậu ở địa điểm thu show. Rất nhiều những fan của giải trí Tiên Phàm đều nghe nói đến lần ghi hình chương trình này, sớm đã chờ ở ngay hiện trường, vì thấy phương dung của Huyền Phinh với Hồ Linh Lung một lần.
Xe thương vụ mà nhà tài trợ cung cấp chậm rãi mà đậu lại ở hiện trường, các camera của tổ chương trình cũng tìm xong vị trí bắt đầu ghi hình rồi. Cửa xe mở ra, vào lúc mọi người đều khẩn trương mà đoán sẽ là Huyền Phinh hay là Hồ Linh Lung xuống trước, hai người đàn ông mặc tây trang xuống xe.
Tổ chương trình: “???”
Fan: “!!!”
Dương Thanh Nguyên lạnh nhạt nhìn thoáng qua chung quanh, trên mặt hiện lên một tia thần sắc kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới có nhiều người vây quanh ở xung quanh như vậy. Tôn Thắng thì lại thoạt nhìn tự nhiên hơn, nhìn quần chúng vây xem tràn đầy chung quanh, lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn.
Huyền Phinh với Hồ Linh Lung bước xuống xe vẫy vẫy tay về phía fan ở hai bên, sau đó đến vị trí mà tổ chương trình đã an bài xong chạm mặt với khách quý khác.
Xe lái đi rồi, hai người Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng lần đầu làm bảo vệ nên cũng không biết nên làm gì, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi tìm một gốc đại thụ cách khá xa, hứng thú dạt dào dựa vào trên cây xem náo nhiệt.
Vị trí ghi hình show có nhân viên công tác chặn, nhưng bên người Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng không có ai nha, chúng fan giải trí Tiên Phàm rục rịch, từng bước một dịch sang bên này, chẳng bao lâu liền vây quanh lấy hai người họ.
Một cô gái trang điểm tinh xảo nhìn hai người mà mắt ứa ra ánh sáng, loại tình cảm hưng phấn trên mặt giấu cũng giấu không được: “Xin hỏi các anh là Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng sao?”
Dương Thanh Nguyên thì thật ra là dễ hiểu, phong hào của Dương Tiễn là Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân, cho nên vừa nghe Dương Thanh Nguyên là biết nói tới Nhị Lang Thần liền. Cái tên Tôn Thắng của Tôn Ngộ Không đây là thuận miệng đặt tối qua, ngủ một đêm cái đã quên mất cái tên này rồi, chậm nửa nhịp mới nhớ tới là đang gọi mình.
“Cô nhận thức bọn tôi?” Tôn Thắng chỉ vào chính mình, mười phần tò mò mà ngó chung quanh một vòng, phát hiện trong tay nhóm người này đều lấy di động chụp mình.
“Tối hôm qua bọn tôi xem phát sóng trực tiếp của giải trí Tiên Phàm.” Cô gái có chút khẩn trương mà túm túm làn váy, không quá đủ tự tin: “Tôi muốn hỏi một chút, các anh thật là bảo vệ mà công ty giải trí Tiên Phàm thông báo tuyển dụng sao?”
“Đúng vậy!” Tôn Thắng đúng lý hợp tình nói: “Chức vị này hai bọn tôi cạnh tranh thật lâu mới lấy được đó.”
Cả đám người hít ngược một hơi khí lạnh, có fan thiệt sự là không nhịn nổi: “Sao mấy anh có thể muốn làm bảo vệ nha? Làm nghệ sĩ không tốt sao?”
“Ầy, đừng nói nữa!” Tôn Thắng vỗ đùi: “Nghệ sĩ công ty bọn tôi là rút thăm định ra, tôi không rút được nha, cho nên chỉ có đi làm bảo vệ!”