Tôn Thắng nói xong, biểu cảm của các fan chung quanh đều nứt ra rồi, cả đám đều trợn tròn con mắt lộ ra bộ dáng dại ra: “Tuyển nghệ sĩ dựa vào rút thăm? Thiệt hay giả?”
Tôn Thắng nhìn nhìn mấy cổ vẻ mặt tò mò: “Vậy các cô tuyển nghệ sĩ không rút thăm sao?”
Tiểu cô nương gian nan mà lắc lắc đầu: “Tôi tuy cũng không quá hiểu, nhưng mà bình thường làm diễn viên đều là tốt nghiệp từ trường chuyên nghiệp, hoặc là xuất thân từ học trò nhỏ nhưng mà kỹ thuật diễn khá yếu, ca hát thì dù cho tham gia tuyển tú cũng phải giọng hay với có thiên phú ở phương diện này đi, chưa từng nghe nói rút thăm á!”
“Tuyển tú à, bọn tôi cũng có.” Tôn Thắng sờ sờ cằm, lộ ra thầy sắc chưa đã ghiền: “Tuyển tú thì thiệt ra đã ghiền lắm, chỉ là thời gian quá dài.”
Fan: “Rốt cuộc có hiệu quả tiết mục! Khổng Minh Tuyên của giải trí Tiên Phàm các anh đi tham gia tuyển tú 《Nhóm nhạc nam mạnh nhất》 đó, giờ đã vào top 15, nhân khí bạo lều, trông đẹp trai tính cách soái, bọn tôi đều siêu yêu ảnh!”
“Khổng Minh Tuyên à!” Tôn Thắng vừa nghe tên này liền biết là nói ai, lập tức cười cong mắt: “Cậu ta trông đúng thật là rất tao bao*.”
*: ý nói lẳng lơ, yêu diễm.
Dương Thanh Nguyên vẫn luôn không nói chuyện ở bên liếc mắt nhìn Tôn Thắng một cái, thần sắc nhàn nhạt mà nhắc nhở một câu: “Lại nói hươu nói vượn thì cậu cẩn thận ngay cả bảo vệ cũng không làm được.”
Tôn Thắng nhớ tới đống hiệp nghị dày cui đã ký trước lúc hạ phàm kia, lập tức rụt cổ héo úa. Anh đã sơn dã quen từ nhỏ rồi, thích cuộc sống tự do tự tại, về sau lấy kinh thành công rồi được phong Phật đã có hơn 1000 năm chưa hạ phàm. Giờ thật vất vả mới có cơ hội đến nhân gian này, anh cũng không muốn chưa chơi đã đã bị xách về.
Thấy Tôn Thắng không nói nữa, một người đại diện của một công ty khác nhân cơ hội tới đây đưa danh thiếp của mình lên: “Tôi là người đại diện Trần Tông Hiền của giải trí Thịnh Thế, các anh có hứng thú đến công ty bọn tôi làm nghệ sĩ không? Đoàn đội của công ty bọn tôi phi thường mạnh mẽ, dưới cờ cũng có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, bằng hình tượng của các anh mà tới công ty bọn tôi, bọn tôi nhất định sẽ cho các anh sự phát triển tốt nhất.”
Tôn Thắng với Dương Thanh Nguyên liếc mắt nhìn Trần Tông Hiền một cái, ngay cả danh thiếp cũng không lấy, đồng loạt lắc đầu cự tuyệt: “Không cần!”
“Vì sao?” Trần Tông Hiền kinh ngạc: “Chẳng lẽ các anh tình nguyện ở lại công ty giải trí Tiên Phàm làm bảo vệ!”
Tôn Thắng gật gật đầu: “Bởi vì cơm công ty bọn tôi ngon a!”
Trần Tông Hiền nhìn bộ dáng nghiêm trang của Tôn Thắng, trong lúc nhất thời chả biết nên dùng cái biểu cảm gì mà đối mặt: “Không phải chứ, anh đi ra làm việc chả lẽ chỉ là vì ăn sao?”
Tôn Thắng lắc lắc đầu: “Cái đó đổ lại là không phải!”
Ngay vào lúc Trần Tông Hiền thở phào nhẹ nhõm một hơi, liền nghe thấy Tôn Thắng tiếp tục nói: “Còn vì chơi nha.”
Trần Tông Hiền kém chút không bị một búng máu nghẹn trong cổ họng sặc chết, ông ta câm nín nhìn hai người này, có chút tức giận: “Các anh đùa giỡn tôi đi? Hay là nói thân phận bảo vệ của các anh chỉ là một cái mánh lới, sau khi kiếm đủ ánh mắt giành được sự chú ý rồi lại xoay người xuất đạo……”
Nói đến đây, Trần Tông Hiền cười nhạo một tiếng: “Còn đừng nói, cái thủ đoạn marketing tốt như thế, đầu của Lý Tiểu Tiểu rất bén nhạy nha!”
Tôn Thắng lật cái bạch nhãn thật to, lười vô nghĩa với ông ta, không kiên nhẫn xua xua tay bảo: “Không có việc gì liền né sang một bên đi, đừng có chậm trễ lão Tôn xem náo nhiệt.”
Trần Tông Hiến ở giới giải trí nhiều năm rồi, cũng từng dẫn dắt ra không ít ngôi sao, còn chưa có người mới nào không nể mặt ông ta như vậy đâu.
Nghẹn một bụng tức, Trần Tông Hiến không quan tâm Tôn Thắng nữa, quay đầu về phía Dương Thanh Nguyên: “Anh suy xét như thế nào? Tôi thấy anh thông minh hơn anh ta, cũng không có bất cần đời như anh ta vậy, hẳn là có ý nghĩ cùng quyết đoán của chính mình. Nếu anh nguyện ý ký kết giải trí Thịnh Thế của bọn tôi, chuyện kết thúc hợp đồng với giải trí Tiên Phàm không cần anh lo lắng, tôi trực tiếp làm lưu loát cho anh.”
Dương Thanh Nguyên ngay cả nói cũng chẳng nói, lành lạnh quét mắt liếc ông ta một cái, ánh mắt đại biểu hết thảy.
Mặt Trần Tông Hiến đều tái rồi, hung tợn mà trừng mắt liếc hai người họ một cái rồi xoay người đi mất. Lúc này tổ chương trình đã dẫn khách quý sang phòng nhỏ đã chuẩn bị tốt ở một bên bắt đầu phân đoạn chơi trò chơi, các fan Tiên Phàm không nhìn thấy Huyền Phinh với Hồ Linh Lung, liền vây lấy Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng.
Trần Tông Hiến xoay người lại mới phát hiện bên người đã vây đầy người, nhìn bộ dáng các cô thì hẳn là đều vì Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng mà tới, lập tức càng thêm tức giận, cũng chả quản chung quanh vây bao nhiêu người, liền đâm vào đám người mà đi qua.
Địa điểm ghi hình chương trình lần này là ở bờ sông Thanh Giang, bờ sông là rào chắn bằng đá cao 1m78, gốc đại thụ mà Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng dựa vào rào chắn rất gần, cũng chỉ cỡ có 2m.
Trần Tông Hiến đâm sầm vào đám người, mấy tiểu cô nương đứng không vững ngã ra đằng sau.
Mấy tiểu cô nương cách bờ sông gần nhất vì đứng quá dựa ra sau nên cái gì cũng không thấy, thế nên liền đỡ lấy rào chắn bò lên trên để xem tình huống đằng trước một cái, kết quả không đợi đứng vững thì đằng trước đã ngã tới đây, trực tiếp đâm cho 5 tiểu cô nương rớt xuống sông.
Một loạt fan ở cuối cùng thấy thế thì mặt đều bị dọa cho trắng cả, vội la lên: “Người đâu, cứu mạng á, có người rớt xuống nước!”
Tiếng quát tháo bị tiếng ồn ào ở hiện trường che lấp, trong tiếng oán giận của mọi người một chút cũng không rõ ràng. Ngay vào lúc hàng người ở cuối cùng gấp đến muốn giậm chân kia, liền thấy hai bóng người đẩy đám người ra xông tới đây, vươn đầu ra bờ sông xem một cái, tiếp đó cởi tây trang đen xuống, tùy ý ném xuống bên cạnh, hai người họ liền nhảy vào lòng sông. Mấy fan bị ném quần áo đầy mặt sửng sốt một chút, nhanh chóng luống cuống tay chân mà lấy quần áo bị ném trúng trên đầu mình xuống, cũng chẳng kịp xếp, tùy tay nhét vào tay một cái liền ghé vào trên lan can nhìn lại về phía dưới sông.
Lúc này fan ở chung quanh thế mới biết là vừa nãy bị chen xuống mấy người, Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng nhảy sông là vì cứu người.
Mấy người chen chúc với nhau nhanh chóng tản ra chung quanh, có người báo cảnh sát có gọi 120*, cũng có người trực tiếp nhắm camera chưa tắt ngay xuống sông.
*: nó giống số 115 bên mình.
Đối với Dương Thanh Nguyên và Tôn Thắng mà nói, nước sông cuồn cuộn căn bản chả được xem là hiểm địa, hai vị này một anh từng đồ long ở Quán Giang Khẩu một anh thì dám lấy đi gậy Kim Cô ở Đông Hải, đối với bọn họ mà nói, dưới đáy nước với trên mặt đất chả có gì khác biệt.
Hôm nay gió nhẹ mây nhạt, nước sông không xiết nhưng 5 người kia bởi do lực xung kích bị rớt xuống sông quá lớn, vào một khắc bị rớt xuống sông kia đã bị dập cho ngơ rồi, tiếp đó nước sông đầy trời đầy mắt ập tới, trừ bỏ giãy dụa theo bản năng ra, đại não đã trống rỗng.
Tôn Thắng với Dương Thanh Nguyên nhảy vào sông rồi thì chia nhau túm lấy người cách chính mình gần nhất. Lúc này người cứu viện chưa tới, chỗ này cũng không có chỗ đi lên, thật ra hai người họ có thể mang theo các cô ấy bay lên, nhưng mà bay xong rồi phải về Thiên giới, loại chuyện lỗ vốn này bọn họ mới không làm đâu.
Nếu người đã không có chỗ để, hai người họ liền trực tiếp cõng người ở trên lưng, dưới điều kiện bao gồm thể trọng của một người, lại nhanh chóng đến cạnh người tiếp theo, một tay túm người lên.
Hai người họ trên lưng cõng một cô, trên cánh tay treo một cô, ngay vào lúc cho rằng đã cứu hết người lên, một cô gái đã hòa hoãn lại, ôm ngực ho khan nói: “Em họ tôi còn đang ở trong sông.”
Tôn Thắng ngó chung quanh, thấy được một cái đầu người như ẩn như hiện tại vị trí ngoài mấy trăm mét, mắt thấy sắp không xong rồi. Tôn Thắng trực tiếp treo cô gái trên cánh tay mình lên cánh tay trống của Dương Thanh Nguyên, sau đó cõng cô gái trên lưng nhanh chóng vọt về phía cô gái bị trôi đi.
Nước sông cuồn cuộn, người trên sông không thấy rõ lắm là Tôn Thắng chạy hay bơi, dù sao chính là cảm giác nháy mắt người đã vọt ra ngoài mười mấy mét, lại dụi dụi mắt cái nữa, người đã biến mất.
Quần chúng vây xem không thấy rõ nhưng cô gái Trương Minh Minh trên lưng Tôn thắng lại biết tốc độ của anh nhanh cỡ nào. Vốn lúc cô bị rớt xuống nước đã sặc không ít nước rồi, lúc này lại xóc nảy một đường, nước bị dộng vào đều ói cả ra.
Khoảng cách mấy trăm mét, Tôn Thắng mấy giây đã đến, chỉ là lúc này cô gái kia đã bắt đầu chìm xuống. Tôn Thắng quay đầu quát một tiếng với Trương Minh Minh: “Ôm chặt sau lưng tôi, nhắm mắt lại ngừng thở!”
Trương Minh Minh không biết Tôn Thắng muốn làm gì, có điều lại theo bản năng mà dựa theo lời anh ấy nói mà làm, giây tiếp theo liền cảm thấy mình như là chìm vào trong nước.
Mới từ trong nước ra lại chìm vào trong nước, cái này đối với Trương Minh Minh mà nói là khủng hoảng cực lớn. Dưới tình huống như vậy, cô chỉ có thể nhớ thật kỹ lời Tôn Thắng nói, gắt gao mà áp vào trên lưng Tôn Thắng ôm chặt lấy cổ anh.
Hai mắt nhắm nghiền, trước mắt một mảnh hắc ám, Trương Minh Minh chỉ cảm thấy mình như ngồi tàu lượn siêu tốc mà chìm xuống cực nhanh, ngay vào lúc cô cảm giác có chút không nín nổi nữa, liền cảm giác được thân ảnh Tôn Thắng đột nhiên dừng lại rồi cực nhanh mà xông về phía trước, sau vài giây, trước mắt Trương Minh Minh lại xuất hiện ánh sáng, tiếp đó cái loại cảm giác đè nén kèm theo hít thở không thông kia biến mất.
Trương Minh Minh bất chấp trước lúc mở mắt đã há miệng to mồm hít thở không khí, khí lực cả người đã chẳng thừa bao nhiêu.
Tôn Thắng một tay ôm fan vừa cứu về một tay đặt trên mũi cô ấy, quả nhiên đã không còn hô hấp.
Trương Minh Minh ghé vào trên lưng Tôn Thắng vươn đầu nhìn thoáng qua cô gái, mang theo tiếng khóc mà hỏi: “Có phải Tình Tình đã chết hay không?”
Tôn Thắng không nói chuyện, chỉ là đặt Lý Tình Tình lên một cánh tay mình, tay kia thì vỗ lên ngực cô, thân thể Lý Tình Tình lập tức bị đánh nảy lên, hộc ra một lượng lớn nước sông khỏi miệng.
Sau mấy lần liên tục, nước mà Lý Tình Tình bị sặc vào đã ói sạch sẽ, nhưng bởi vì thời gian không thở được quá lâu nên vẫn là trạng thái hôn mê như cũ.
“Thiệt là phiền toái!” Tôn Thắng oán giận một câu, lấy tay bẻ miệng mím lại của cô gái, cách không thổi một ngụm thanh khí* vào trong.
*: ý chỉ nguồn năng lượng tích cực, năng lượng tốt.
Khí thể không thể nhìn thấy được thổi vào từ miệng cô gái, tan trong thân thể……
Cô gái mở mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tôn Thắng gần trong gang tấc, còn chưa kịp kinh hỉ, liền nhìn thấy một cái đầu vươn đến từ sau lưng Tôn Thắng, trên đó rũ rượi tóc tai ướt nhẹp, chỉ lộ ra nửa đôi mắt.
Kinh hỉ trên mặt Lý Tình Tình chuyển thành kinh khủng, tròng trắng mắt lật một cái lại hôn mê bất tỉnh.
Trương Minh Minh thật khó khăn mới bám lấy bả vai Tôn Thắng vén tóc rũ trước trán ra, vừa cúi đầu lại thấy em họ ngất đi rồi, lập tức bị dọa cho oa oa khóc lớn: “Sao em tôi lại nhắm mắt? Có phải đã chết hay không?”
“Bị cô dọa đó!” Tôn Thắng trợn trắng mắt, vác Lý Tình Tình trên vai mình, xoay người đạp nước sông rồi lại về địa điểm mấy người họ rơi xuống nước.
Từ lúc Tôn Thắng cõng Trương Minh Minh đi cứu Lý Tình Tình về, tổng cộng chưa vượt quá 2 phút, người của tổ chương trình nghe thấy tin đã chạy tới hết bên này, nhưng bọn họ cũng không có công cụ đi xuống cứu viện, đi lục lọi đạo cụ chuẩn bị cho phân đoạn trò chơi thứ hai, tìm được một sợi dây thừng thô mười mấy mét, một đầu được cột chặt chẽ ở rào chắn bằng đá ở bờ sông, một đầu thả xuống.
Mục đích tổ chương trình thả dây thừng xuống vốn là muốn cho cô gái được cứu lên túm chặt lấy dây thừng rồi bọn họ hỗ trợ kéo lên, nhưng đám cô nương này đều nhận lấy kinh hãi cực lớn, tay chân một chút sức lực cũng không có, hơn nữa ngẩng đầu nhìn cầu sông cao mười mấy mét, các cô căn bản là hổng có lá gan đi túm dây thừng.
Dương Thanh Nguyên tuy không hy vọng có người bởi vì vây xem mình mà rớt xuống nước chết, nhưng mà không muốn đầy cả người treo lấy con gái ngốc nghếch chờ trong nước. Mắt thấy lông mày anh đã sắp xoắn thành bánh quai chèo*, rốt cuộc Tôn Thắng đã mang theo hai cô gái về.
*: là một món bánh rán của Trung, được vặn xoắn rồi chiên trong dầu phộng, có hình.
Hai người họ liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cũng không nói nhiều, Tôn Thắng cầm lấy dây thừng vèo vèo vèo như đi trên đất mà đưa hai cô gái lên trên cầu, tiếp đó nhẹ thả tay trượt xuống theo dây thừng, lại tiếp nhận hai cô nữa rồi cõng lên, chờ lúc anh mang người về trên cầu, Dương Thanh Nguyên cũng đi lên đây theo.
Xe cứu thương với đội cứu hộ đến, nữ sinh bị dọa ngất cũng từ từ tỉnh lại, quay người lại nhìn thấy chị họ mình thì lập tức bổ nhào qua khóc lớn: “Chị Minh Minh, vừa nãy em thấy một con quỷ nước tóc tai bù xù làm em sợ muốn chết.”
Trương Minh Minh hất tóc ra đằng trước trợn trắng mắt: “Em xem có phải nữ quỷ này không.”
Lúc này Lý Tình Tình chưa đợi ngất xỉu đã bị nâng lên xe cứu thương, cảnh sát nhận được tin báo cảnh cũng chạy tới, chúng fan thấy thế thì bảy miệng tám lưỡi lên án sự cố Trần Tông Hiến ác ý xô ngã người, làm cho fan ở đằng sau cùng rớt xuống nước.
Lúc đó di động trong tay các fan đều mở chức năng ghi hình, quay lại rành mạch rõ rang quá trình Trần Tông Hiến xô người, Trần Tông Hiến muốn biện giải cũng vô dụng, chỉ có thể ảo não chính mình lúc đó quá xúc động.
So sánh với Trần Tông Hiến người người kêu đánh, Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng quả thực là chiếm được sự quan ái cẩn thận tỉ mỉ của các fan, có người cống hiến khăn lông của mình, có người đưa nước đưa điểm tâm. Cảnh sát thật vất vả mới chen vào được mà hỏi một câu: “Xin hỏi là hai anh cứu người sao? Các anh tên là gì!”
Không đợi hai người nói chuyện, đã có fan kiêu ngạo mà trả lời thay bọn họ: “Hai người bọn họ là bảo vệ Dương Thanh Nguyên với Tôn Thắng của công ty giải trí Tiên Phàm á!”